Phong Lăng thật sự rất muốn cứ như vậy mà giết chết cô ta.
Cô không nhìn nổi cái dáng vẻ này của cô ta nữa.
Vừa nghĩ tới đám cháy nhuộm đỏ cả bầu trời phía trêи khu rừng rậm gần bờ biển Malibu, rồi cả hình ảnh Tần Thu đắp vải trắng bị đấy ra khỏi phòng cấp cứu, Phong Lăng liền hận không thể lập tức ra tay với Phong Minh Châu ngay tại đây.
Bị tra tấn tỉnh thần mấy lần liên tục, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với cái chết, Phong Minh Châu vốn đã bất ổn bây giờ lại càng thêm suy sụp, không kìm được nước mắt, hai tay nắm chặt quần áo của mình, ánh mắt ngập tràn sợ hãi. Thậm chí cô ta còn chẳng có sức để mà đứng lên.
Phong Lăng nắm thật chặt khẩu súng trong tay nhìn cô ta, lạnh lùng gằn từng chữ: “Tôi đã hứa với Lệ Nam Hành rằng sẽ không làm chuyện trái pháp luật, sẽ không để anh ấy phải lo lắng. Tôi sẽ không lấy đi cái mạng này của cô, cô giữ nó lại mà để nó dần hao mòn trong nhà tù lạnh lẽo đi.”
Phong Minh Châu bỗng run lên, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Cô muốn làm gì? Pháp luật nước Mỹ không có tử hình! Phong Lăng, nếu như cô dám…”
Phong Lăng tiến lên, cúi người nhìn xuống, họng súng lạnh như băng trong tay bỗng dán sát vào trán cô ta, cô thản nhiên nói: “Pháp luật không có tử hình nhưng ở chỗ tôi có. Chỉ đáng tiếc, kiểu chết này quá thoải mái với cô, không bằng để cho cô ở trong ngục chịu đựng cả đời, khiến cô mỗi ngày mỗi đêm đều phải đau khổ tự sám hối, tự dẫn vặt vì tội ác chính tay hại chết cha mẹ của mình.”
Phong Minh Châu há miệng: “Cô…”
Lúc này Phong Lăng bỗng rút súng lại, cũng không tiếp tục nhìn cô ta nữa mà thờ ơ xoay người rời đi, sau khi đã đi được mấy bước mới lạnh lùng nói: “Đưa đi.”
Phong Minh Châu ở phía sau khi bị thành viên căn cứ XI kéo dậy thì hoảng sợ la hét. Phong Lăng nhanh chóng ra khỏi sảnh sân bay, bàn tay vẫn luôn để trong túi áo. Cô cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ sắp sửa bùng nổ của mình, cô sợ nếu như bản thân không thể khống chế được thì thật sự sẽ giết chết Phong Minh Châu ngay tại đây.
Cô biết hiện tại bản thân muốn giết Phong Minh Châu đến mức nào.
Nhưng cô phải kìm nén đến mức tay cũng run lên.
Nhẫn nại tới mức Phong Lăng phải cắn chặt đầu lưỡi đến chảy máu. Mùi máu tanh lan ra khắp miệng mới khiến Phong Lăng tỉnh táo hơn đôi chút. Cô khóa chốt an toàn của khẩu súng trong túi lại một lần nữa, để tránh ngộ thương chính mình hoặc những người đi theo.
Phong Minh Châu ở phía sau dù bị túm lại đưa vào trong xe nhưng vẫn không ngừng gào thét. Phong Lăng cũng không quay đầu lại mà chỉ ngước lên nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi phía trêи đường cao tốc sân bay.
Đã rất lâu rồi cô không được ngắm nhìn bầu trời như thế này. Lúc ở trong rừng vì rừng cây quá rậm rạp nên ánh nắng không len vào được, mặc dù thỉnh thoảng cũng có ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nhưng không nhiều lắm. Quả thật đã rất lâu rồi cô không trông thấy bầu trời xanh màu ngọc bích, không một gợn mây nào thế này.
Phong Lăng quay lại bệnh viện. Giống như cô đã hứa, cô chỉ bắt Phong Minh Châu về, rồi gọi người của căn cứ XI đưa cô ta tới đồn cảnh sát. Tuy hiện tại Phong Minh Châu đang bị kϊƈɦ động bởi cái chết của cha mẹ mà nói chuyện không được rõ ràng, nhưng tất cả chứng cứ đều chĩa về phía cô ta, chỉ cần giao cho cảnh sát thì không lo không thể điều tra ra được rốt cuộc cô ta đã làm thế nào để có thể dễ dàng phóng hỏa như vậy. Gọi là trở về bệnh viện, nhưng trong bệnh viện cũng chẳng còn lại mấy người.
Hai ông bà cụ nhà họ Phong chịu cú sốc lớn, nên vẫn luôn được bác sĩ tâm lý trông nom bên cạnh, còn ông Phong và bà Phong thì đều ở trong nhà xác, Phong Lãng cũng không biết mình đến đây để làm gì nữa. Vì vậy, sau khi qua cánh cửa bệnh viện, cô không đi vào nữa mà ngồi trêи băng ghế dài ở sảnh lầu một luôn có người qua lại, ánh mắt vô hồn.
Lệ Nam Hành được biết cô đã trở về, nhưng lại không thấy cô lên lầu. Chẳng bao lâu sau, nghe một thành viên trong căn cứ tiết lộ, anh mới biết Phong Lăng đang ngồi ngẩn người dưới lầu một, thế là anh đi xuống.
Anh đi thang cuốn đối diện với vị trí Phong Lăng đang ngồi.
Người đàn ông đi từng bước từ lối đi thang cuốn ở phía đối diện qua đây. Ánh mắt của Phong Lăng có vẻ như đang nhìn về phía đó, nhưng thật ra lại mất tiêu cực như không nhìn gì cả, rõ ràng đã chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Mãi đến lúc loáng thoáng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, ánh mắt của Phong Lăng mới khẽ dao động, tâm trí cũng trở lại với hiện thực. Cô ngước lên đối diện với ánh mắt của Lệ Nam Hành.
Người đàn ông đã đi tới trước mặt Phong Lăng, rũ mắt nhìn cô.
“Em không giết cô ta.” Giọng Phong Lăng hơi cứng ngắc, có phần giống máy móc.
Lệ Nam Hành duỗi tay, vuốt ve khuôn mặt cô gái đối diện: “Anh biết.”
Dường như lúc ở trước mặt anh, tất cả sự đề phòng và gai nhọn của cô sẽ từ từ thu lại theo bản năng. Sau khi người đàn ông bước tới, Phong Lăng cứ tựa đầu vào ngực anh như vậy, cọ trán vào bụng anh nhỏ giọng nói: “Em không biết mình còn có thể làm được gì nữa! Bây giờ từ trêи xuống dưới nhà họ Phong đều loạn thành một mớ bòng bong, em vốn không muốn có bất kỳ dính dáng gì tới người trong nhà nhưng hiện tại em không thể kiềm chế được bản thân mình, trong lòng em thật sự rất khó chịu!”
Lệ Nam Hành dịu dàng vỗ nhẹ vai cô: “Mọi chuyện đã có anh.”
Cô cứ nhắm mắt tựa đầu vào vùng bụng rắn chắc của anh như vậy, rồi lặng lẽ giơ hai tay lên ôm lấy anh, không biết đã qua bao lâu, cô mới buồn bực hỏi: “Tiếp theo em nên làm gì đây?”
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng dường như Phong Lăng cảm nhận được sau khi yên lặng vài giây, Lệ Nam Hành mới đưa tay sờ sờ đỉnh đầu cô: “Trước hết phải xử lý việc ma chay của bà Phong và ông Phong đã, đưa tiễn họ xong, anh sẽ nói cho em biết mình nên làm gì.”
Vào những thời điểm như thế này, Phong Lăng đều tin tưởng Lệ Nam Hành vô điều kiện, cô cũng tin chắc mọi chuyện anh làm vì mình đều có ý tốt, cũng biết anh nhất định sẽ sắp xếp một kế hoạch tốt nhất theo ý cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!