Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đừng Sợ! Có Anh Đây Rồi? (Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình) - Quý Noãn (FULL)

Lệ Nam Hành gác tay lên vô lăng, anh lái xe vòng vèo xung quanh trong phạm vi mười mấy cây số. Anh lái từng vòng để tìm người, chỉ cần là nơi có thể tìm thấy người, bất kể nơi đó có người hay không anh cũng đã tìm. Anh đã tìm mấy tiếng đồng hồ, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng của Phong Lăng đâu.

Tình trạng lúc đó của cô rõ ràng không thể đi quá xa, cô còn chẳng mang theo thứ gì, cũng không thể lên xe bus rời đi được.

Video được cung cấp từ phía bảo vệ khu chung cư và Cục Giao thông, anh đã xem qua từng video một. Anh chỉ có thể nhìn thấy Phong Lăng đơn độc đi từ trong khu chung cư ra ngoài, trông thấy mấy đoạn video liên tiếp cô đi sang đường như người mất hồn, trán của anh nhíu chặt lại.

Từ nhỏ, Phong Lăng chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình. Dù cái chết đột ngột của cha mẹ là một nỗi đau vô cùng lớn đối với cô nhưng nó cũng không lớn bằng chuyện cô bị gạch tên ra khỏi căn cứ XI.

Chí ít thì lúc ba mẹ qua đời, Phong Lăng vẫn có thể giữ được bình tĩnh và lý trí. Nhưng bị khai trừ khỏi căn cứ XI, chuyện này rõ ràng đã khiến lý trí cuối cùng của cô hoàn toàn sụp đổ.

Trong camera giám sát, Phong Lăng cứ bước đi như vậy, kết hợp các đoạn video lại có thể thấy cô đã đi bộ khoảng sáu, bảy cây số, đến gần công viên ven hồ mới không thấy đâu nữa, vả lại chắc chắn cô đã đi vào trong công viên.

Đây là một công viên mà mọi người hay đến ngắm hoa, ngắm hồ, tập thể ɖu͙ƈ. Xung quanh đều có lối ra, cũng có camera giám sát. Nhưng camera giám sát phía sau đột nhiên bị hỏng trong tuần này.

Sau khi đi vào trong công viên, Phong Lăng đã mất tích. Lệ Nam Hành lại vào công viên tìm khắp nơi, anh cố gắng tìm rất lâu ở gần lối ra phía sau, nhưng vẫn không thấy Phong Lăng đâu.

Nếu là Phong Lăng của mấy năm trước, anh tin chắc cô sẽ không làm chuyện gì dại dột. Sự kiên cường từ trong xương cốt của cô chắc chắn không cho phép cô khuất phục điều gì.

Nhưng những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây, còn cả việc cô đã có thói quen học cách dựa dẫm vào anh, học cách thích ứng, kiềm chế tức giận và tính tình nóng nảy của mình. Mọi chuyện tích tụ lại, anh lại nhớ đến đống máu cạnh bồn hoa lúc nãy, sắc mặt của Lệ Nam Hành tối sầm. Bàn tay anh đập mạnh lên vô lăng, anh tiếp tục lái xe ra cửa Bắc của công viên tìm cô.

Anh biết dù anh giải quyết chuyện này bằng cách cứng rắn, hay từng bước dỗ dành cô khéo léo, cũng sẽ có cùng một kết quả.

Dù hai người họ đã có một đêm ngọt ngào, dù rõ ràng hôm qua cô còn chủ động chui vào chăn, bò lên người anh.

Nhưng bây giờ, cô đã biến mất dạng.

Lệ Nam Hành phát hiện mình không tìm thấy cô, nguyên nhân là vì cô không giống như những người khác. Người khác đi ra ngoài, nhất định sẽ mang điện thoại theo, còn cô luôn quên cầm máy, cho nên anh muốn tìm qua định vị điện thoại cũng khó.

Anh hận không thể trói người phụ nữ này lên người mình mỗi ngày, để đề phòng cô sẽ mất tích bất cứ lúc nào.

Sao anh có thể đẩy cô ra chứ?

Anh không bao giờ có thể đẩy cô ra.

Nhưng Phong Lăng không chấp nhận được điều này.

Lệ Nam Hành tìm một lúc lâu, đột nhiên anh nhìn thấy có rất nhiều xe dừng lại ở con đường phía trước. Lệ Nam Hành hạ kính xe xuống, nghe thấy bên cạnh có người đang hô hào, nói phía trước có vụ tai nạn xe, có một cô gái trẻ bị xe tông, đang hôn mê bất tỉnh.

Mí mắt của Lệ Nam Hành giật mạnh, anh vội vàng lái xe tới đó. Giây phút xông vào trong đám người, anh cũng đẩy đám người vây xung quanh đó ra. Nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ mặc một chiếc váy sành điệu, đeo chiếc túi xách nhỏ nhắn, có mái tóc dài cùng gương mặt trang điểm tinh tế đang nằm dưới đất, anh chợt thở phào nhẹ nhõm.

Trông thấy có người lái xe đến phía trước cô gái trẻ đang nằm trong vũng máu rồi đưa người lên xe, Lệ Nam Hành lùi xe ra khỏi đám người. Nhìn con đường nhốn nháo đã bắt đầu kẹt xe, anh đỗ xe ở ven đường, ngửa đầu dựa vào chiếc ghế phía sau. Trong đầu anh văng vẳng câu nói đoạn tuyệt quan hệ mà Phong Lăng nói trước lúc đi, cùng tia máu hằn rõ trong đôi mắt cô.

Lệ Nam Hành hạ cửa kính xe xuống, một tay anh đặt trêи vô lăng, cánh tay còn lại lấy một bao thuốc trong hộc để đồ trong xe ra. Anh cứ rút liên tục mấy điếu thuốc, nhưng không sao tống khứ được những thứ đang tích tụ trong lòng ra ngoài. Đến khi con đường phía trước hết ùn tắc, anh tiếp tục lái xe đi, vòng vèo không biết bao nhiêu lần ở tất cả những con đường có thể đi bên ngoài cửa Bắc của công viên.

Từ lúc trời sáng đến khi tối mịt, chiếc xe của anh đã đi đi về về không biết bao nhiêu lần.

Dường như Phong Lăng có khả năng bẩm sinh trong việc biết dùng cách nào để thoát ly khỏi loài người, hoặc có lẽ do những thói quen nào đó khi trưởng thành trong hang sói đã khiến cô hình thành thói quen lựa chọn con đường không ai có thể nhìn thấy để một mình bước đi mỗi khi tâm trạng không vui. Vì vậy, từ sáng đến tối mịt cũng không hề có bất kỳ ai phát hiện ra tung tích của cô, anh hỏi thăm dọc đường cũng không có ai nhìn thấy cô.

Tròn trĩnh ba ngày trời.

Phong Lăng đã mất tích trọn vẹn ba ngày.

Trong ba ngày này, một mình Lệ Nam Hành đã lùng sục khắc các phố lớn ngõ nhỏ của Los Angeles. Đồng thời anh còn huy động đội tìm kiếm của căn cứ XI và một số cảnh sát đi tìm người.

Biệt thự nhà họ Phong.

Trong sân trước biệt thự, có hai người làm vườn đang cắt tỉa cây cảnh đã khô héo ở trong vườn vì thời tiết trở lạnh. Người làm đi ra ngoài không biết đã nói gì mà mấy người họ thì thầm với nhau mấy câu, sau đó ai nấy đều thở dài.

Nhà họ Phong đang yên đang lành, ai có thể ngờ rằng chỉ trong một đêm, ông bà Phong đột ngột cùng ra đi như thế. Hung thủ gây ra trận hỏa hoạn ly kỳ đó lại còn là… Cô Cả Phong Minh Châu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận