Calli hơi lúng túng vì câu nói này của cô: “Bệnh viện chính quy gì chứ? Tôi chưa từng thấy, từ nhỏ tôi đã lớn lên ở đây, bị cảm bị bệnh bị thương đều dùng thuốc chỗ chúng tôi, cũng tốt giống vậy, cô đừng xem thường người ở đây…”
“Đừng cố ý xuyên tạc ý trong lời nói của tôi, tôi đang nói gì, cô rất rõ ràng.” Phong Lăng thờ ơ nhìn cô: “Chậm trễ nữa, cô cũng sẽ không khác gì tội phạm giết người đâu.”
Nghe thấy bốn chữ tội phạm giết người, biểu cảm của Calli hơi khựng lại, tiếp đó đột nhiên trừng cô: “Cô nói bậy gì đó…”
Ngay lúc Calli còn chưa nói hết, đột nhiên, cánh cửa sau lưng cô mở ra.
Trong sân không có đèn, chỉ có ánh trăng sáng trong trêи bầu trời chiếu sáng nơi này, màu sắc hài hòa của mặt đất dưới ánh trăng.
Nháy mắt nghe thấy tiếng cửa, động tác của Calli cũng khựng lại, cô đột ngột quay đầu lại, gần như cùng lúc với Phong Lăng, nhìn thấy người đàn ông không biết xuống giường lúc nào, cứ như thế đứng lên bước về phía cửa.
Ánh mắt của người đàn ông không có tiêu cự, chẳng qua căn phòng này không lớn, đồ đạc bên trong cũng không nhiều, không có quá nhiều chướng ngại vật, giường cách chỗ này cũng có thể xem như rất gần, chắc là anh cứ lần mò như vậy và đi ra tới đây.
Cũng trong khoảnh khắc cửa mở ra đó, bước chân của Phong Lăng cứng lại giống như mọc rễ.
Là Lệ Nam Hành!
Chỉ là sắc mặt anh trắng bệch giống như giấy, hai bên má và thái dương có vết máu, quần áo vải bông trêи người có lẽ là vừa thay. Anh gầy đi rất nhiều, cằm cũng lún phún râu, đôi mắt như hồ nước lặng.
“A, sao anh xuống giường rồi!” Calli khẽ la lên, rồi vội vàng quay lại muốn đỡ anh.
Nhưng người đàn ông trong cửa chỉ chống một tay lên cánh cửa, mở đôi mắt không thể tìm thấy bất kỳ tiêu cự nào. Sau đó, lúc Calli sáp lại gần, anh giơ tay lên, đột nhiên nắm lấy tay của Calli.
“Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tôi ra xem thử.” Giọng nói Lệ Nam Hành khàn gần như không nghe rõ, nhưng xung quanh rất yên tĩnh, một câu ngắn ngủn nghe vẫn rất rõ ràng.
Bởi vì anh đột nhiên nắm lấy tay mình mà Calli cũng ngẩn ra, tiếp đó mặt không hiểu sao đỏ lên, biểu cảm có hơi lúng túng, còn chưa lên tiếng, lại nghe thấy Lệ Nam Hành vừa nắm tay cô vừa nói: “Là người kia lại đến làm phiền cô à?”
Người kia?
Ánh mắt của Phong Lăng ghim chặt trêи gương mặt của Lệ Nam Hành, từ mới đầu còn ngạc nhiên vui mừng, rồi đến sửng sốt, rồi lại kinh ngạc. Vừa nãy, cô chỉ lo nhìn trạng thái của anh, lúc này mới chú ý đến vị trí anh đặt tay.
Động tác thân mật giống như rất ỷ lại vào Calli, thậm chí gần như nửa người đều dựa vào người Calli, một tay nắm lấy cô, tay kia chống trêи ván cửa, động tác tự nhiên giống như Calli bên cạnh mới là người phụ nữ khiến anh tin tưởng nhất, an toàn nhất.
“À… Đúng vậy, cô ấy lại đến nữa rồi, hơn nữa xem ra vừa nãy còn muốn kiên quyết xông vào, ồn ào làm anh thức giấc phải không…” Calli vừa nói vừa đỡ anh: “Em đỡ anh về giường nằm trước đã nhé, bây giờ sao anh có thể xuống giường được chứ…”
Lệ Nam Hành đứng im trước cửa, đôi mắt mở to, “nhìn” về phía chỗ người ngoài cửa đang đứng: “Cô đi đi, đừng đến nữa.”
Phong Lăng nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Lệ Nam Hành.”
Sắc mặt người đàn ông rất bình tĩnh, giọng nói vẫn lạnh nhạt xa lạ như cũ, giống như thật sự chưa từng quen cô: “Tôi không quen cô.”
“Cho nên là… anh mất trí nhớ rồi?” Bàn tay bên người của Phong Lăng chậm rãi nắm chặt lại, nhìn chằm chằm anh: “Lệ Nam Hành, anh không nhớ em, không nhớ chính anh, không nhớ căn cứ XI, không nhớ tất cả mọi thứ phải không?”
Người đàn ông đứng trước cửa bất động, cũng không nói chuyện nữa.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa! Sức khỏe của anh ấy không chịu nổi đâu!” Calli cảm giác được người đàn ông đã bắt đầu không chống đỡ được nữa, vội vàng vừa đỡ anh vừa nhìn về phía Phong Lăng: “Lần này cô đã gặp được người rồi, lời gì nên nói cũng đã nói ngay trước mặt rồi, nói không quen cô là không quen cô! Đủ chưa hả?”
Nói xong, một tay Calli cố gắng đỡ anh, tay kia vội vã muốn đóng cửa lại.
Phong Lăng lại đột nhiên tiến lên trước, một tay dùng sức đè lên cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông căn bản không nhìn thấy mình trước mắt: “Lệ Nam Hành! Em đến đón anh quay về nước Mỹ! Anh nhất định phải như thế này sao?”
“Cô có thôi đi không hả? Một người đàn ông không muốn gặp mặt cô, cũng không quen cô, cô còn mặt dày mày dạn quấn lấy như thế! Thật là không biết xấu hổ!” Calli vừa nói vừa trừng mắt nhìn cô: “Cô còn không đi là tôi sẽ gọi người tới thật đó!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!