Bác sĩ cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục cởi quần áo của Lệ Nam Hành, nhưng người đàn ông lại giơ tay lên ngăn cản, ho ho ra máu lần nữa, dùng giọng nói khàn khàn nói: “Bảo cô ấy… ra ngoài…”
Phong Lăng không thể hiện cảm xúc gì, chỉ nhìn người đàn ông trêи giường.
“Chuyện này…” Thật ra bác sĩ Mona có thể miễn cưỡng ép anh kiểm tra do thể lực của anh đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi, nhưng cho dù lúc này người đàn ông đã bị thương thành thế này, yếu ớt thành thế này rồi, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác áp bức.
“Cô mau đi ra đi, anh ấy không muốn gặp cô! Tôi thấy hai lần anh ấy ho ra máu, ho rất nghiêm trọng đều bởi vì sự xuất hiện của cô, anh ấy vốn đang khỏe mạnh, nếu không phải cô ở đây thì anh ấy sẽ không xúc động như vậy đâu, cũng sẽ không như thế này! Nhanh ra ngoài đi!” Calli không vui lầu bầu: “Đuổi cô đi miết mà cô vẫn cứ ở đây, hiện tại bác sĩ cũng đã đến rồi, còn ở đây cản trở…”
Tay Phong Lăng từ từ nắm chặt, rồi lại buông ra: “Được.”
Nói xong, cô dời mắt, đi ra khỏi căn phòng nhỏ của Calli.
Cửa lại bị khóa trong lần nữa, cách cánh cửa nên giờ đây cô cũng không thể nghe thấy tiếng động ở trong nữa.
Tất cả đều rất yên tĩnh.
Phong Lăng đứng ngoài cửa, quay đầu lại, nhìn cánh cửa kia.
Cô cứ đứng bên ngoài như vậy không biết bao lâu, cho đến khi bà Mạch nghe tin chạy tới. Bà nhìn thấy Phong Lăng đứng ngoài cửa, lập tức đi tới gần: “Bác sĩ đã đến rồi thì cháu cứ tạm thời yên tâm đi. Vừa nãy, chuyện Calli đi tìm bác sĩ bà nghe nói rồi, cháu… đã gặp được người bạn của cháu rồi nhỉ?”
Phong Lăng không đáp, chỉ đứng ở đó nhìn cánh cửa đóng chặt, không nói tiếng nào.
Thấy vẻ mặt của cô, bà Mạch cũng không chịu nổi, khẽ vỗ vai cô: “Cháu à, nếu người đã vẫn còn sống thì dù sao vẫn có hi vọng, kiên nhẫn chút.”
Phong Lăng khẽ mỉm cười, nhưng ý cười không quá rõ ràng, hiển nhiên chỉ là lễ phép đáp lời bà Mạch, sau đó lại tiếp tục không nói chuyện.
Nửa đêm đến rạng sáng, rạng sáng đến giữa trưa.
Bà Mạch đến rồi đi, đi rồi lại đến, lúc sáng chuẩn bị thức ăn đem đến, thấy Phong Lăng vẫn đứng trong sân chưa đi, đã mấy tiếng đồng hồ rồi cánh cửa đó cũng không mở ra nữa, Calli và bác sĩ vẫn luôn ở bên trong, cũng không biết hiện giờ thế nào rồi, bà cũng không tiện hỏi nhiều, dứt khoát cũng chỉ có thể ở ngoài khuyên nhủ Phong Lăng, bảo cô ăn chút gì đó.
Phong Lăng cảm ơn bà, nhưng thật sự cô không đói bụng, cũng không ăn nổi.
Cho tới gần chiều, bà Mạch lại đến, thấy cô vẫn còn đang đứng ở ngoài: “Bà thấy sắp mưa rồi, chỗ bọn bà gần hoang mạc, hiếm khi có mưa lắm, với lại bà nhìn thời tiết thế kia, trận mưa này có lẽ sẽ không nhỏ đâu, cháu về với bà trước đi, đến khi bác sĩ bên này báo tin, cháu lại đến xem sao.”
“Không cần đâu, bà ạ.” Cho dù Phong Lăng đã đứng bên ngoài rất lâu, nhưng chân cũng không tê đến mức không thể cử động được. Trước kia, lúc ở căn cứ bị phạt vác túi nặng đứng cả một ngày là chuyện bình thường, cô nói với bà Mạch: “Nhưng vẫn phải làm phiền bà một chuyện.”
“Cháu nói đi.”
“Đến khi cửa mở, có lẽ cháu gái bà vẫn sẽ không đồng ý cho cháu vào.”
Phong Lăng nói đến đó thì ngừng, bà Mạch lại nhanh chóng hiểu ý của cô, gật đầu: “Bà sẽ cố gắng nói chuyện với con bé, mặc dù tính tình con bé hơi nóng nảy, nhưng cũng không phải là đứa xấu bụng. Bà mà nói thì con bé chắc chắn sẽ nghe.”
“Cảm ơn bà.”
…
Nông trường Gorjing ở giáp ranh với hoang mạc, bình thường tất cả nước ăn, nước dùng đều dựa vào con sông kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!