Quý Noãn bất chợt cảm giác một nụ hôn được đặt xuống giữa hàng chân mày.
“Đừng tưởng anh thật sự giữ được bình tĩnh. Em còn bệnh, ngoan ngoãn ngủ đi.” Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng của anh rơi vào giữa chân mày cô. Thấy cô vẫn mở mắt, anh trầm giọng nói: “Mau ngủ đi.”
Lúc này, Quý Noãn không nói nữa, nhắm mắt lại. Trong hơi thở đều là mùi hương mát lạnh dễ chịu trên người anh, thật khiến người ta yên lòng.
***
Sáng hôm sau, Quý Noãn ngủ đến hơn chín giờ mới dậy.
Cô giơ tay sờ lên trán, xem như đã hết sốt, nhưng dù sao triệu chứng cảm mạo vẫn còn.
Cô ngồi dậy vén chăn lên, đang định xuống giường thì bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình.
Là váy ngủ tơ tằm mềm mại. Rõ ràng tối qua tắm xong cô chỉ trùm khăn tắm rồi ngủ thôi mà.
Đây là… chị Trần thay đồ cho cô? Hay là…
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, cô ngẩng đầu lên, tóc tai rối bù, ngước mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm đi vào phòng.
Màn cửa tự động từ từ kéo ra, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên người anh.
Khí chất thanh thuần và đẹp trai của người đàn ông trước mặt thật sự khiến người ta ngẩn ngơ.
Mặc Cảnh Thâm thấy cô ngồi ngơ ngác ở mép giường thì hỏi: “Em đã khỏe hơn chưa?”
“Mấy giờ rồi? Anh không đến công ty hả?” Quý Noãn lấy lại tinh thần, không trả lời mà hỏi lại. Hỏi xong, cô liền cầm điện thoại để cạnh giường nhìn thoáng qua.
Chín giờ rưỡi?
Đã chín giờ rưỡi rồi!
Mặc dù Mặc Cảnh Thâm không cần đến công ty mỗi ngày, nhưng trong trí nhớ của cô, anh rất hiếm khi vắng mặt vào ngày làm việc, càng rất ít khi nghỉ phép.
“Hôm nay công ty không có việc gì, không đến cũng được.” Mặc Cảnh Thâm đến bên giường, cầm lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Quý Noãn một lần nữa trong lúc cô vẫn còn ngây người.
Quý Noãn đang tự trách vì mình đã làm ảnh hưởng đến kế hoạch làm việc của anh, thì lại nghe anh nói: “37,6 độ, bây giờ em cảm thấy thế nào?”
“Khỏe hơn nhiều rồi, không còn khó chịu như tối qua nữa.” Quý Noãn giơ tay sờ lên trán mình, “Nhiệt độ này không tính là sốt phải không?”
“Ít nhiều gì cũng còn hơi nóng, hôm nay em đừng ra khỏi nhà, ngoan ngoãn ở nhà uống thuốc nghỉ ngơi đi.” Mặc Cảnh Thâm ấn cô ngồi lại xuống giường: “Em muốn ăn gì cứ bảo chị Trần mang lên, đừng đi lung tung khắp nơi, biết chưa?”
“Em đâu bị bệnh nặng thế, hơn nữa thế này cũng không tính là sốt…”
Quý Noãn vẫn chưa nói dứt lời thì bên ngoài bỗng vọng vào tiếng bước chân. Người giúp việc đứng ngoài cửa nói: “Ông Mặc, có điện thoại tìm ông.”
Mặc Cảnh Thâm liếc mắt ra hiệu cho Quý Noãn, ý bảo cô ngoan ngoãn ở lại phòng rồi mới ra ngoài nghe điện thoại.
Quý Noãn ngồi trên giường, cầm lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm cho thấm giọng. Sau đó cô cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Hạ Điềm.
Hôm qua cô vốn đã hứa với Hạ Điềm là hôm nay sẽ đến bệnh viện với cô ấy. Nhưng với tình hình trước mắt thì hôm nay Mặc Cảnh Thâm tuyệt đối sẽ không cho phép cô ra ngoài, anh sợ cô sẽ gặp gió.
Hơn nữa, cơ thể sợ lạnh của cô đúng là nên điều dưỡng cho tốt, không nên chỉ vừa gặp lạnh là đã ngã bệnh, yếu ớt quá cũng không được.
Dưới lầu, Mặc Cảnh Thâm bước xuống cầu thang bằng đá hoa cương, trông thấy điện thoại bàn đang đặt trên bàn trà.
Anh lạnh nhạt hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
Người giúp việc đứng bên cạnh cung kính trả lời: “Là của cô Mộng Nhiên ạ.”
Mặc Cảnh Thâm dừng chân, lãnh đạm liếc nhìn người giúp việc.
Người giúp việc vội vàng giải thích: “Vừa rồi cô Mộng Nhiên bỗng gọi tới. Ban đầu tôi cũng tò mò tại sao cô ấy không gọi vào điện thoại bà chủ mà lại gọi vào điện thoại nhà. Tôi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, nói cho cô ấy biết chuyện tối qua bà chủ ngã bệnh. Sau đó cô Mộng Nhiên hỏi ông có đến công ty không, tôi bảo hôm nay ông ở nhà chăm sóc bà chủ, thế là cô ấy nói muốn ông nghe máy ạ.”
Vẻ mặt của Mặc Cảnh Thâm lạnh như băng. Anh không đi qua mà lạnh lùng nói: “Sau này có nhận được điện thoại của cô Hai nhà họ Quý thì không cần cho tôi biết.”
Người giúp việc vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi, thưa ông Mặc. Vậy cuộc điện thoại này…”
“Nói với cô ta là bà chủ đã khỏi bệnh, không cần dựa vào tôi để tìm hiểu tình trạng sức khỏe của cô ấy. Nếu cô ta thật sự có lòng thì bảo cô ta tự gọi cho Quý Noãn đi.”
Mặc Cảnh Thâm quay người đi lên phòng.
Quý Mộng Nhiên đang tràn đầy hi vọng chờ điện thoại, còn nghĩ sẵn những lời hay ho trong đầu, chuẩn bị kỹ càng đợi Mặc Cảnh Thâm nghe máy thì sẽ nói với anh.
Bây giờ cô ta không thể đến Ngự Viên thường xuyên được nữa. Mặc dù không đi được, cô ta cũng nhất định phải tìm cơ hội tốt để nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm. Sự thay đổi của Quý Noãn thật sự rất quái lạ, cô ta không biết hiện giờ thái độ của Mặc Cảnh Thâm thế nào.
Ngày ấy, Quý Noãn bảo rằng không có ý định ly hôn, nhưng những chuyện chị ta làm trước đó đều rất quá đáng. Chẳng lẽ Mặc Cảnh Thâm thật sự có thể tiếp tục chịu đựng?
“Alo, cô Mộng Nhiên, thật ngại quá, ông Mặc đang chăm sóc bà chủ, lúc này bận quá nên không có thời gian đến nghe điện thoại ạ.” Giọng của người giúp việc ở đầu dây bên kia vang lên: “Ông Mặc nói là nếu cô Mộng Nhiên muốn quan tâm đến tình trạng sức khỏe của bà chủ thì hãy đích thân hỏi thăm bà chủ đi ạ.”
Dẫu sao người giúp việc cũng không dám nói thẳng như vậy, nên uyển chuyển dùng từ rất khéo.
Nhưng Quý Mộng Nhiên vẫn nghe ra được ý tứ trong lời nói này! Đây căn bản là anh không muốn nghe điện thoại của mình!
Rõ ràng vừa nãy cô ta mơ hồ nghe được giọng của Mặc Cảnh Thâm trong điện thoại. Anh đã xuống nhà chuẩn bị nghe máy, thế nhưng lại không tới bắt máy!
Trước đây, Mặc Cảnh Thâm không để mắt đến cô ta. Cô ta muốn đến Ngự Viên nhiều hơn, xuất hiện nhiều trước mặt anh để anh thấy cô ta tốt đẹp như thế nào. Dù sao tính tình của cô ta cũng tốt hơn nhiều so với Quý Noãn ngang ngạnh suốt ngày ầm ĩ đòi ly hôn. Sớm muộn gì anh cũng sẽ có những cảm xúc khác dành cho cô ta.
Nhưng hết thảy đều không có tiến triển. Cô ta không thể đến Ngự Viên được nữa, thậm chí ngay cả cơ hội tới gần anh cũng chẳng có.
Bây giờ anh còn không nhận điện thoại, cô ta càng không biết giữa Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn đã tiến triển đến mức nào rồi!
Quý Mộng Nhiên tức đến nỗi mặt mày méo xệch, cả giận nói: “Cô chuyển lời thế nào vậy? Không nói là tôi tìm anh Cảnh Thâm có chuyện gì sao? Tôi biết rất rõ tình trạng sức khỏe của chị tôi, mỗi lần chị ấy bị cảm đều như vậy, tôi cần gì phải hỏi nhiều chứ? Cô hãy đi nói với anh Cảnh Thâm là tôi muốn nói chuyện với anh ấy…”
“Cô Mộng Nhiên, có chuyện gì thì cô gọi vào máy của ông chủ và bà chủ đi. Điện thoại này bình thường chỉ có trưởng bối của nhà họ Mặc gọi tới. Cô gọi vào máy của bọn họ trao đổi trực tiếp đi ạ. Thật ngại quá, tôi phải đi làm việc khác.” Người giúp việc hấp tấp nói xong liền cúp máy.
“Alo? Cô! Cô không được cúp máy, cô…”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!