“Đứa nhỏ trước giờ không quan tâm bất cứ chuyện gì như con mà cũng có hứng thú với công ty à? Được, ba không ép con! Từ sau khi kết hôn thì con hờn dỗi tới lui đến bây giờ, ba biết trong lòng con vẫn luôn không vui, nhưng con cũng không thể càn quấy như vậy!”
“Ba, xin ba tin tưởng con. Vài năm nữa hai công ty này có thể sinh ra lợi nhuận rất khả quan.”
Quý Hoằng Văn vừa định nói tiếp nhưng nhất thời khựng lại.
Đứa con gái này của ông rất tùy hứng. Từ khi mẹ con bé qua đời, ông tái giá, con bé chưa từng nói chuyện khách sáo với người làm ba như ông bao giờ. Mỗi một lần gọi điện thoại, hiếm khi nào mà con bé không tranh cãi ầm ĩ với ông.
Nhưng con bé lại vừa mới nói, ba, xin ba tin tưởng con.
Giọng nói thành khẩn, lại thêm thái độ ôn hòa, không giống như phát ra từ miệng Quý Noãn…
Quý Hoằng Văn chỉ ngừng lại trong chốc lát, nhưng giọng điệu vẫn không vui: “Bây giờ con về nhà họ Quý ngay cho ba, trình bày mọi chuyện rõ ràng. Ba bảo tài xế qua đón con!”
“Không cần đón, con tự lái xe về.” Bệnh của Quý Noãn đã bớt nhiều, cô vốn dự định thay quần áo xong sẽ đến bệnh viện thăm Hạ Điềm một lát. Cô chậm rãi nói: “Mấy ngày trước Hạ Điềm bị tai nạn xe, chân bị gãy xương, con phải đến bệnh viện thăm cậu ấy một lát.”
“Được, lái xe chú ý an toàn, đừng quá bất cẩn!” Tuy rằng giọng nói của Quý Hoằng Văn nghe vẫn có vẻ hung dữ, nhưng ít nhiều gì đã dịu đi một chút.
Quý Noãn mỉm cười: “Trước sáu giờ con sẽ về đến nhà. Ba, đừng quên nói dì Cầm làm cơm cho con.”
“…”
Đột nhiên con gái nói chuyện dịu dàng như vậy, nhất thời Quý Hoằng Văn cảm thấy không quen. Một lúc lâu mà ông cũng không hừ ra được tiếng nào, cuối cùng dứt khoát cúp máy cái “rụp”.
***
Vừa hơn sáu giờ, Quý Noãn lái xe về đến nhà họ Quý.
Xe vừa lái vào trước sân nhà, Quý Mộng Nhiên đang ở ban công lầu hai nghịch điện thoại đã nhìn thấy bóng dáng Quý Noãn. Cô ta đặt điện thoại xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía chị.
“Chị? Sao chị về đây?”
Quý Noãn làm như không nhìn thấy cô ta, dừng xe xong thì đi thẳng vào nhà.
Dì Cầm từ bên trong bước ra đón: “Đại tiểu thư đã về, mấy tháng trời không gặp cô rồi!”
“Dì Cầm, dì có nhớ cháu không?” Quý Noãn kéo cánh tay dì Cầm.
“Nhớ, sao lại không nhớ được chứ? Ông Quý nói tối nay cô về ăn cơm, tôi đã đặc biệt làm món sườn kho mà cô thích nhất, còn có củ sen chưng cách thủy nữa!” Dì Cầm cười híp mắt, vỗ vỗ tay cô: “Lần này trở về, cô có muốn ở lại nhà thêm vài ngày không?”
Quý Noãn vẫn chưa trả lời, bước vào cửa đã nhìn thấy mẹ kế Thẩm Hách Như đi ra.
Thấy cô thật sự trở về nhà họ Quý, Thẩm Hách Như nở nụ cười vui vẻ, bước lên đẩy dì Cầm sang một bên, kéo tay Quý Noãn nói: “Noãn Noãn, nếu con còn không về, ba con sẽ đánh xe đến nhà họ Mặc đòi người đấy!”
Quý Noãn liếc bà ta một cái, lạnh nhạt rút tay ra khỏi khuỷu tay bà ta, quay đầu lại hỏi dì Cầm vừa bị đẩy sang một bên: “Ba cháu đâu?”
Dì Cầm vội nói: “Gần đây trạng thái tinh thần của ông Quý không tốt lắm, ông mới bảo trở về phòng lấy vài viên thuốc uống nữa rồi.”
Uống thuốc?
Quý Noãn không đổi sắc mặt, nhưng đột ngột bước nhanh lên lầu.
“Ôi, Noãn Noãn, con đừng vừa mới về đã gây gổ với ba con. Ôi, con bé này, đi vội như vậy làm gì…” Thẩm Hách Như ngoài mặt giống như dặn dò, nhưng ánh mắt lại quét qua dì Cầm, hung dữ trừng một cái.
Dì Cầm lui xuống, không nói gì nữa.
Quý Noãn bước nhanh đến bên ngoài cửa phòng Quý Hoằng Văn. Cô đang định gõ cửa thì nghe thấy bên trong có tiếng ly nước đặt lên bàn, cho nên dứt khoát đẩy cửa đi vào.
“Rầm” một tiếng, tiếng cửa phòng vang dội.
Trên tay Quý Hoằng Văn cầm hai viên thuốc màu trắng, khoảnh khắc nhìn thấy Quý Noãn bất chợt xông vào, ông lập tức nhíu mày không vui: “Con bao nhiêu tuổi rồi hả? Không biết nặng nhẹ! Mở cửa thôi mà có cần lớn tiếng vậy không!”
“Ba!” Quý Noãn bước tới, đưa tay ngăn cản trước khi ông bỏ viên thuốc vào miệng: “Đây là thuốc gì?”
Quý Noãn đoạt lấy viên thuốc trên tay ông, lại tiện tay cầm lọ thuốc nhỏ trên bàn nhìn tới nhìn lui.
Trên đó đều là chữ nhỏ bằng tiếng Anh, nội dung đại khái viết đây là thuốc bổ tăng cường sức khỏe thích hợp cho người trung niên.
“Đây là thuốc mà dì Thẩm con mang từ nước ngoài về trong dịp du lịch cách đây không lâu, là bộ sản phẩm có lợi cho sức khỏe, có thuốc viên nén cũng có viên nang.” Quý Hoằng Văn giải thích đơn giản một câu, sau đó sắc mặt liền không vui, nhìn cô: “Không phải nói trở về trước sáu giờ sao? Bây giờ đã gần sáu rưỡi rồi! Thật là không có khái niệm thời gian chút nào!”
“Lúc nãy là giờ cao điểm tan làm, bị tắc đường.” Quý Noãn vừa nói vừa siết chặt lọ thuốc trong tay.
Kiếp trước, Quý Noãn đã cho rằng cái chết của ba vô cùng kỳ lạ.
Lúc ấy, cô vẫn còn đối địch với gia đình, cho nên đến khi ba qua đời, cô vẫn không thể ở bên cạnh ông. Cô chỉ kịp gặp mặt ông lần cuối tại bệnh viện, cũng không có cơ hội gặp bác sĩ để biết được nguyên nhân thật sự về cái chết của ông. Tuy nhiên trên giấy chứng tử ghi rằng ông chết vì suy hô hấp và bệnh tim bộc phát mà cấp cứu không có hiệu lực.
Trong trí nhớ của cô, sức khỏe ba cô rất tốt. Năm ông qua đời cũng chỉ mới năm mươi tuổi, tại sao chỉ trong vài năm mà đột nhiên tình trạng sức khỏe của ông lại tuột dốc quá mức như vậy.
Coi như nhà họ Quý có phá sản, xui xẻo đến độ nhà dột gặp đêm mưa cũng không thể khiến ông chịu không nổi áp lực mà tim ngừng đập trong đêm rồi qua đời.
Lúc ấy cô không có ở nhà họ Quý nên không nắm rõ tình huống. Vừa rồi nghe dì Cầm nói ông đang ở trong phòng uống thuốc thì đột nhiên Quý Noãn mới nghĩ đến chuyện này!
Ba không hề có bệnh, sao đột nhiên lại uống thuốc?
Thẩm Hách Như nói đây là sản phẩm có lợi cho sức khỏe, thì nhất định là đúng sao?
Quý Noãn vẫn chưa quên trong nhà Thẩm Hách Như có không ít người học y và điều chế thuốc. Rốt cuộc thuốc này là như thế nào, chắc chắn không đơn giản như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!