Cánh tay Quý Noãn ghì chặt cổ Mặc Cảnh Thâm, cô khẽ nói: “Cuộc sống thật sự quá vô thường.
Có những thứ hôm nay không có được thì ngày mai sẽ hoàn toàn bị bỏ lỡ.”
Anh nhéo má cô: “Ít nhất em sẽ không đánh mất anh.” Quý Noãn không đáp lại.
Trong cuộc sống có rất nhiều quy luật không thể nắm bắt được.
Cô sợ những định luật trái ngược với suy nghĩ, những định luật đi ngược lại tất cả hi vọng nơi sâu thẳm đáy lòng của con người.
Không phải Mặc Cảnh Thâm không nhận ra, từ sau khi Quý Noãn biết chút thông tin về thân thể của mình, nhìn qua thì cô vẫn bình thản như không hề bị dao động, nhưng thật ra trong lòng lại có chút vướng mắc.
“Hãy tin anh, cho dù cuộc sống có nhiều điều bất trắc, anh vẫn luôn ở bên em.” Quý Noãn gật đầu, vùi mặt vào cổ anh sâu hơn.
Mặc Cảnh Thâm cúi đầu xuống đắm chìm trong nụ hôn say mê.
***
Trong buổi học, Quý Noãn đi vào nhà vệ sinh.
Mặc Cảnh Thâm đã ở thành phố T hơn nửa tháng, rất nhiều công việc đã đi đến giai đoạn hoàn thiện, chỉ vài ngày nữa là anh sẽ quay về Hải Thành.
Mặc dù Quý Noãn không muốn chút nào nhưng dù sao cũng chẳng bao lâu nữa cô sẽ quay về Hải Thành, hơn nữa cô cũng không thể làm trễ nải công việc của anh.
Dù sao Mặc Cảnh Thâm cũng vì cô mà mở rộng tối đa các dự án tại thành phố T rồi, thời gian thực hiện cũng đã kéo dài lâu nhất có thể.
Cũng vì chuẩn bị xa nhau nên hai đếm liên tiếp Quý Noãn sắp bị Mặc Cảnh Thâm ép khổ, có nói quấn lấy nhau đến chết thì cũng không hề quá lời.
Lăng Phi Phi liền bám theo cô vào nhà vệ sinh.
Cô ta nhìn thấy Quý Noãn đứng ở trong thì liền bước tới, tựa như muốn rửa tay rồi chen vào lấy ít nước rửa tay.
Sau đó cô ta liếc sang nhìn chiếc cổ áo màu lam nhạt của Quý Noãn, nở nụ cười ra vẻ vô hại: “Quý Noãn, cô với Phong Lăng rất thân thiết phải không? Lúc ở cùng phòng, quan hệ của hai người cứ mập mập mờ mờ.
Gần đây không thấy Phong Lăng, cô cũng hơn nửa tháng không về ký túc xá, tôi và Bạch Vi lại thấy nhớ hai người rồi đấy.” Quý Noãn liếc cô ta, không nhanh không chậm giơ tay dưới máy sấy, vừa sấy vừa thản nhiên nói: “Cô nghi ngờ quan hệ giữa tôi và Phong Lăng thì cũng không có gì lạ, nhưng nói nhớ chúng tôi thì thôi đi.
Chúng tôi không ở đây, chẳng phải vừa khéo có chỗ cho cô cất đồng hành lý của mình sao?”
“Tôi nào dám, đừng nói là hành lý, chỉ cần tiện tay ném bộ quần áo sang giường các cô là Bạch Vi đã không nhịn được mà nói tôi mấy câu, rằng là kể cả gần đây hai người không về phòng ngủ nhưng vẫn là giường của các cô.
Cho nên dù cô và Phong Lăng không có mặt trong phòng nhưng vẫn còn cặp mắt cú vọ của Bạch Vi đấy.” Lăng Phi Phi vừa nói vừa xoa tay, rồi lại cố tình liếc nhìn quần áo trên người Quý Noãn: “Thành phố T không lạnh như Hải Thành của cô, sao cô phải mặc áo cao cô? Cô không nóng sao?” Quý Noãn nhướng mắt, khóe môi cong lên châm biếm: “Cô lại muốn thăm dò nghe ngóng gì ở tôi hả?” Cô không muốn lãng phí một giây nào với nhân vật tiểu nhân Lăng Phi Phi này.
Huống chi chẳng bao lâu nữa thì đường ai nấy đi, sao Lăng Phi Phi lại cứ ngứa mắt với cô, lúc ở chung thì bới móc, lúc không ở chung lại càng muốn bới móc.
Cô cũng không biết mình chọc phải cây gai nào trên người cô ta, không đụng vào thì nhột, mà đụng vào thì sẽ bị đau.
Thật không thể hiểu nổi!
Lăng Phi Phi thấy Quý Noãn vẫn giữ thái độ không lạnh không nóng, khuôn mặt trắng ngần hoàn hảo không lộ chút dao động.
Sau khi rửa tay xong, Lăng Phi Phi rút giấy ra, vừa lau tay vừa nói: “Vừa rồi trong phòng học tôi nhìn thấy có vết gì đỏ đỏ trên cổ cô, chưa kịp nhìn rõ thì đã bị cổ áo che đi.
Chẳng lẽ cô bị thương khi ở bên ngoài? Để tôi xem nào, bị thương có nặng không?” Nói rồi Lăng Phi Phi bất ngờ vươn tay như muốn vạch cổ áo Quý Noãn ra.
Quý Noãn không tỏ thái độ gì, lập tức đưa tay cản cô ta, đồng thời cong khoé môi nở nụ cười biếng nhác lại lạnh nhạt đến mức vô tình: “Cô quan tâm đến tôi từ bao giờ thế? Đến cả vết nhỏ trên cổ của tôi mà cô cũng quan tâm, còn cố tình đi theo tôi vào nhà vệ sinh để vạch ra xem sao?” Lăng Phi Phi nghe cô nói thì khoé miệng cũng ác ý cong lên: “Quý Noãn, cổ đúng là có tật giật mình.” Quý Noãn hất tay cô ta ra, tiện tay sửa sang quần áo trên người rồi đi thẳng ra ngoài.
Lăng Phi Phi giận đến cùng cực, lập tức đi theo.
Quý Noãn nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần nhưng vẫn lờ đi, vừa đi vừa từ tốn phủi bụi trên người.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!