Thấy nụ cười của Quý Noãn thản nhiên nhưng lại khiến người ta rất chói mắt, mấy cô gái vây quanh ghế sofa nhất thời không phản bác được, thậm chí cảm xúc rối bời.
Họ không ngờ Quý Noãn không chỉ thuận lợi trên con đường kinh doanh, mà còn xuất bản cả sách.
Giọng nói hờ hững và lạnh tanh của Quý Noãn lại vang lên lần nữa, cô nhấc ngón tay, như có như không gõ nhẹ lên bàn trang điểm mấy lần, nói trúng tim đen: “Quý Mộng Nhiên, muốn bám lấy chị gái thì cũng phải xem mình có đủ tư cách hay không. Cô đã từng luôn mồm nói giữa tôi và cô không có quan hệ máu mủ, thế mà bây giờ lại muốn đạp lên đầu tôi. Tiếng chị này, e rằng tôi không có phúc để nhận rồi.”
Quý Mộng Nhiên ngước mắt lên, trông thấy Quý Noãn đang cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Cô ta hoàn toàn không ngờ Quý Noãn lại thẳng thừng thừa nhận trước mặt mọi người rằng mình và nhà họ Quý không có quan hệ máu mủ. Cô ta luôn nghĩ Quý Noãn rất để ý đến chuyện này. Kết quả, không ngờ cô lại… thản nhiên như thế…
Lòng Quý Mộng Nhiên thấp thỏm không yên.
Xem ra, trước đây Quý Noãn đã không dễ đối phó, bây giờ trải qua mấy năm tôi luyện, trái tim cô ngày càng lạnh lẽo và sắt đá hơn. Trước kia có lẽ cô rất để ý đến đạo lý đối nhân xử thế. Còn bây giờ, cô thật sự chẳng muốn bận tâm đến chuyện gì.
Những người bên cạnh đều ngạc nhiên, tỏ vẻ như muốn nghe thêm nhiều chuyện nữa.
Vốn dĩ trong giới danh gia vọng tộc này không hề tồn tại tình bạn thật sự, huống chi tất cả những người này hôm nay đều mới gặp nhau. Vừa rồi bọn họ chỉ tình cờ tán gẫu tâng bốc nhau vài câu mà thôi, nếu thật sự đào sâu vào, đừng nói đến việc có thể kéo Quý Noãn xuống nước được không, đoán chừng bản thân cũng chẳng kiếm chác được gì.
Quý Mộng Nhiên lấy lại tinh thần, đột nhiên không nói gì nữa, chậm rãi vuốt tóc trên vai, nói khẽ: “Làm lại tóc giúp tôi đi, lát nữa tôi phải thay lễ phục. Tối nay còn phải đến khu nghỉ mát, đoán chừng sẽ không dẫn thợ trang điểm theo được, đến lúc đó tôi cũng không tiện thay đổi kiểu tóc.”
Hai cô thiên kim danh giá kia thấy Quý Mộng Nhiên không có ý định nói tiếp, lúc này lại nhìn qua Quý Noãn.
Quý Mộng Nhiên không cố ý chọc ghẹo nữa, Quý Noãn cũng chẳng nói thêm gì. Lúc Quý Mộng Nhiên ngồi bên bàn trang điểm, cô chỉ bình tĩnh ngồi bên kia: “Không phải có hai thợ trang điểm sao? Phiền phân tới đây một người làm lại tóc giúp tôi luôn, cảm ơn.”
Giọng Quý Noãn rất lạnh nhạt và bình tĩnh. Hai cô thợ trang điểm nhìn nhau, một trong hai vẫn có thể nhìn ra khí thế của ai mạnh hơn, liền đi tới chỗ Quý Noãn trước, vừa tháo chiếc kẹp nhỏ ẩn trong tóc giúp cô, vừa nói: “Quý tổng, cô muốn làm kiểu nào.”
“Chải bung hết ra, trông đơn giản chút là được.”
“Vâng.”
Thấy Quý Noãn không hề bị ảnh hưởng, đã thế còn có thể bình tĩnh không coi ai ra gì mà gọi thợ trang điểm qua làm tóc, Quý Mộng Nhiên liếc về phía cô qua gương.
Quý Noãn không nhìn cô ta, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mỗi người một chiếc gương thế này, mặc dù cả hai không nói chuyện, nhưng người sáng suốt đều nhận ra Quý Mộng Nhiên ít nhiều gì vẫn không cam lòng, còn Quý Noãn thì mặc kệ gió từ Đông Nam Tây Bắc thổi tới, vẫn bất động bình tĩnh.
Phụ nữ bẩm sinh đã thích thù địch với những cô gái xinh đẹp hoặc cao quý hơn mình, hơn nữa các cô còn giỏi gây chiến. Hơn nữa họ còn rất thích châm lửa thổi ngòi, vừa có thể nhìn thấy người khác đấu đá lẫn nhau, lại vừa có thể ở bên ngoài hóng chuyện.
Hai cô thiên kim đứng bên cạnh lại không vội làm tóc, mà chỉ soi gương tô son, làm như lơ đãng nói: “Cô Quý, viên kim cương hồng cô đang đeo là viên kim cương được bán ở buổi đấu giá tại Edinburgh* vào năm ngoái với giá 88 triệu đó ư? Lúc đó có rất nhiều người suy đoán rốt cuộc viên kim cương này sẽ rơi vào tay ai, không ngờ hôm nay cô lại đeo nó trên người, thật là khiến người ta ghen tị muốn chết.”
(*) Thủ đô của Scotland.
Quý Mộng Nhiên nghe ra được hai người này thấy cô ta và Quý Noãn quá im ắng nên muốn khơi ra chút chuyện gì đó đây mà. Cô ta thì chẳng hề gì, có thể làm Quý Noãn khó chịu, cô ta rất sẵn lòng phối hợp.
Quý Mộng Nhiên mỉm cười, rồi sờ lên sợi dây chuyền kim cương hồng trên xương quai xanh của mình: “Chẳng qua chỉ là một viên kim cương nhỏ mà thôi. Các cô cứ nhắc đi nhắc lại thế này, tôi nghe mà ngại, sau này chắc không dám tùy tiện đeo ra ngoài nữa. Lúc anh Thịnh tặng sợi dây chuyền này cho tôi, tôi cũng không ngờ nó lại quý giá như vậy.”
Hai cô thiên kim kia vẫn luôn miệng hâm mộ và ghen tị, Quý Mộng Nhiên càng cười tươi hơn.
Nhưng Quý Noãn vẫn im lặng, nãy giờ cô chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không tham gia vào bất cứ chủ đề gì.
Cho đến khi thợ trang điểm làm tóc cho cô xong, cô ta nhỏ giọng nói: “Quý tổng, lúc nãy cô vừa ăn và uống rượu xong, cần phải dặm lại son môi. Dùng son của tôi hay là dùng son do cô tự mang tới ạ?”
“Dùng của tôi đi.” Quý Noãn chỉ vào chiếc túi xách mình để trên bàn.
Thợ trang điểm gật đầu, đi qua mở túi xách của Quý Noãn. Cô ta đang định tìm kiếm bên trong thì trông thấy một thỏi son màu nude, định cầm lấy thì kết quả một viên kim cương xanh bỗng nhiên rơi từ trong túi xách ra bàn trang điểm. Âm thanh phát ra không lớn nhưng lại vang lanh lảnh.
Tiếng động này thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng trang điểm, Cô thợ trang điểm đang cầm túi xách của Quý Noãn luôn mồm xin lỗi: “Xin lỗi Quý tổng, tôi không biết trong túi xách của cô còn có dây chuyền, tôi cất lại cho cô…”
Kết quả, cô thợ trang điểm chưa kịp chạm tay vào sợi dây chuyền thì đã nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của cô thiên kim nào đó đứng bên kia: “Viên kim cương xanh hình tròn mười cara này…?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!