Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đừng Sợ! Có Anh Đây Rồi? (Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình) - Quý Noãn (FULL)

Suốt quá trình đều nghe theo sắp xếp của lão đại?

Lão đại cũng đồng hành cùng họ trong suốt quá trình?

Vì thế, lần này đi cũng đồng nghĩa với việc đây là lần đầu tiên Phong Lăng làm nhiệm vụ cùng với Lệ lão đại dù đã vào căn cứ lâu như thế.

Nhiệm vụ kiểu này vốn dĩ chẳng cho người ta nhiều thời gian để nghỉ ngơi, Lệ lão đại chỉ để Phong Lăng về chỗ ở chuẩn bị vài tiếng.

Rạng sáng ,mặt trời còn chưa lên, sắc đêm vẫn còn vương lại, nhưng trong căn cứ XI đã vang lên hồi chuông tập hợp.

Phong Lăng đã thay xong trang phục chiến đấu chống đạn từ sớm, bên hông còn giắt theo một túi chống nước tiện lợi màu đen nho nhỏ, sau khi vừa nghe thấy tiếng chuông là lập tức mở cửa bước nhanh ra ngoài.

Kết quả, cô vừa đi ra đã thấy Nam Hành đứng đợi sẵn ở bên ngoài.

Bộ đàm trên tay Nam Hành sáng lên, anh liếc mắt nhìn cô, không nói gì. Sau khi nhấc bộ đàm lên nói vài câu thì lại buông xuống, anh đánh mắt ra hiệu cho Phong Lăng theo sau mình rồi xoay người rời đi.

“Lão đại, giờ đi thẳng đến nơi làm nhiệm vụ sao?”

“Tập hợp ở bãi đậu trực thăng trước đã.”

Nam Hành lại nhấc bộ đàm lên ra lệnh tất cả các thành viên thực thi nhiệm vụ lần này thống nhất cùng đi đến bãi đậu trực thăng, kể cả Phong Lăng theo sát phía sau anh cũng chẳng hỏi thêm câu nào nữa, hai người bình tĩnh nghiêm nghị đi về cùng một phía.

Cô đi theo Lệ Nam Hành vòng qua sân huấn luyện nhanh như gió, lại chạy ngang qua đường lớn phía sau phòng họp, cuối cùng cũng thấy được bãi đậu trực thăng rộng lớn trước mắt.

Tuy năng lực ứng đối của Phong Lăng không tệ, nhưng cô chưa từng tham gia trực tiếp vào nhiệm vụ nào quá nguy hiểm và quan trọng như thế này. Vì thế giờ khắc này đa phần cô đều sẽ nghe theo sắp xếp của lão đại cùng các huấn luyện viên khác chứ không tự ý hành động.

Cô cũng biết bây giờ không phải lúc để hỏi này hỏi nọ, chỉ là lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ cùng rất nhiều thành viên cấp một trong căn cứ và các huấn luyện viên bao gồm cả Lệ lão đại, cô cảm thấy tim đập như sấm trước khi ra quân.

Nhưng không phải vì sợ, tim đập nhanh đến thế là vì cái gì đến bản thân cô cũng không nói thành lời được.

Bãi đậu trực thăng nằm ở khoảng đất trống lớn nhất trong căn cứ, cách rất gần với tháp tín hiệu trên không của căn cứ.

Mười chiếc trực thăng xếp hàng chỉnh tề đậu ngay giữa bãi đất trống.

Lệ Nam Hành hô lên: “Tập hợp!”

Toàn bộ thành viên dùng tốc độ ánh sáng chạy đến đứng trước trực thăng thành một hàng thẳng tắp chuẩn mực.

Cùng lúc đó, trong bộ đàm lại truyền tới chỉ thị từ đại sảnh trong căn cứ: “Lấy tháp tín hiệu làm chuẩn, hướng năm giờ, bay thẳng hơn ba trăm dặm sẽ đến thành phố bang Foye. Gia đình thị trưởng đang bị bắt cóc ở quanh khu đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị di dời vị trí, cần nhanh chóng bay đến.”

Chiếc trực thăng thứ nhất dẫn đường đã xoay về hướng năm giờ của tháp tín hiệu rồi bay đi trước, chiếc trực thăng thứ hai thứ ba cũng lập tức bám sát theo trên không trung, chuẩn bị cho nhiệm vụ cứu viện.

Dù thế nào Phong Lăng cũng là người mới, hơn nữa còn là lần đầu tham gia vào nhiệm vụ như thế này. Để tránh xảy ra sai lầm không đáng có, hiển nhiên cô phải đi theo người mà mình vừa quen thuộc lại vừa ưu tú trên mọi phương diện. Vì thế, cô ngồi chung trực thăng với Hàn Kình, Kiều Phỉ và Lệ Nam Hành.

Nam Hành nói vào bộ đàm từng chữ rành mạch rõ ràng: “Xung quanh vị trí khu nhà kho nhốt người bị bắt cóc có mai phục không? Xung quanh kho có bao nhiêu người? Bao nhiêu chiếc xe? Gần khu đó có người từ lúc nào, liên tục kiểm tra xem dưới đất có bố trí mai phục hay không.”

Nhân viên phụ trách dùng thiết bị dò la vị trí phe địch đang ngồi trong đại sảnh của căn cứ đáp lời qua bộ đàm: “Xung quanh nhà kho có chôn thuốc nổ, không thể đáp trực thăng xuống. Cả nhà ông Ritter hiện nay vẫn đang ở trong kho hàng ấy, nhưng vị trí mục tiêu có dấu hiệu di dời. Xung quanh có không ít người, có lẽ là đã có chuẩn bị. Ở đó cách khá gần biển, bọn chúng có thể đào tẩu bằng đường biển.”

“Đã rõ.”

Nam Hành bỏ bộ đàm xuống, thấp giọng nói: “Kiều Phỉ, Hàn Kình, đến khu vực tạm dừng ở phía trước, các cậu sang trực thăng cứu trợ số một chuẩn bị, Hàn Kình cầm lái…”

Người trong mười chiếc trực thăng cứu trợ được sắp xếp thành mấy tổ, sau khi đội viên được gọi tên nghe thấy sắp xếp của lão đại qua bộ đàm thì đều đáp “Rõ”.

Đến khi trực thăng đáp xuống khu vực tạm dừng, toàn bộ thành viên nghe theo sự sắp xếp của anh, lại phân ra từng chiếc trực thăng.

Nam Hành đang chuẩn bị đi sang một chiếc trực thăng khác, vừa đặt chân xuống đất, anh không quay đầu mà hạ một mệnh lệnh cuối cùng: “Phong Lăng, đi theo tôi đến trực thăng cứu viện số một.”

Phong Lăng mới vừa mơ màng nghĩ không phải lão đại thấy cô không đủ thành thục mà quăng mình sang một bên đấy chứ thì bỗng nhiên được gọi tên. Cô ngẩng phắt đầu lên, tựa như chiến sĩ được lên dây cót, nhìn về phía anh đang đứng rồi lập tức nhảy xuống khỏi trực thăng, nhanh chân chạy đến chỗ anh.

Cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp với phần tử khủng bố thật sự. Ngoại trừ thường ngày ở trong căn cứ hay nghe mấy lời ba hoa chích chòe miêu tả của mấy thành viên kỳ cựu từng tham gia, kể vài câu ít ỏi về một lần thực hiện nhiệm vụ nào đó, bọn họ đã thành công xử lý bao nhiêu phần tử bạo lực cùng phần tử khủng bố đáng chết, cứu được bao nhiêu người, diệt trừ được bao nhiêu tên, lại mất đi bao nhiêu người anh em và căn nguyên của câu chuyện là như thế nào. Nhưng dù có nghe nhiều, thì khi chân chính tham dự, cô vẫn là người không có kinh nghiệm.

Các thành viên lão làng an toàn trở về rất ít khi chủ động đề cập đến tên của những người đã hi sinh. Tuy đa số thành viên trong căn cứ XI có năng lực không tồi, thường ở những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, số lượng hy sinh cùng lắm cũng không vượt quá một phần mười, nhưng mỗi một người bỏ mạng đều là anh em của mình, không ai không đau lòng cả.

Trước những lời miêu tả bằng giọng điệu bình tĩnh như thế, không ai biết phần tử bạo lực và phần tử khủng bố thật sự nguy hiểm đến mức nào, tỷ lệ sống sót khi băng qua mưa bom bão đạn thấp đến nhường nào.

Phong Lăng mang theo tâm trạng hơi kích động nối bước Nam Hành. Trước mắt cô, bóng lưng cao lớn nhanh nhẹn nhảy lên chiếc trực thăng dẫn đầu đoàn và cũng là chiếc trực thăng có tỉ lệ nguy hiểm cao nhất. Anh nhanh chóng ngồi xuống, đeo tai nghe, chuẩn bị xong kế sách chỉ huy hành động và ứng chiến trong mọi tình huống. Hành động của anh rất liền mạch và dứt khoát, không hề tỏ ra lúng túng.

Cảm giác này hoàn toàn không giống với những lần Phong Lăng hợp tác làm nhiệm vụ cùng các tân binh khác.

Cái gì gọi là thép đã tôi?

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận