Phong Lăng đặt hai chiếc túi ni-lông lên chiếc bàn trong phòng anh, sau đó bắt đầu dọn đồ ra ngoài, vừa lấy đồ ăn vừa báo cáo cho anh nghe.
“Đây là món ăn sở trưởng của dì Cherry đứng bếp trong nhà ăn căn cứ, tôi cố ý gói về một phần, thêm cả cái này, là gà rán của chú Hàn.”
“À phải rồi, có cái này nữa, là dì Cherry bảo tôi mang cho anh. Dì bảo bình thường lão đại không mấy khi xuống nhà ăn, nhưng lần nào tới cũng ăn món này nên tôi mang qua cho anh. Dì ấy bảo mấy năm trước đã học được món thịt hầm này từ một đầu bếp phía Bắc Trung Quốc, rất khó nếm được hương vị chính tông như thế này ở Los Angeles…”
“Có cả bít tết nữa!”
Sau khi kể hết tên món, Phong Lăng hài lòng bày từng hộp đồ ăn lên bàn, sau đó lấy mấy chai rượu đặt lên, quay người định nói gì đó.
Nhưng vừa quay người, cả cơ thể cô đụng phải lồng ngực của người đàn ông kia. Động tác của Phong Lăng đột ngột khựng lại, cô vội vàng lùi một bước, lưng va phải mép bàn, không còn đường lui nữa.
Cô ngước mắt lên, nhìn về phía Lệ Nam Hành, không biết anh đột nhiên áp sát từ bao giờ.
Người đàn ông kia nhìn xuống, thấy được biểu cảm có vẻ hoảng hốt trong thoáng chốc của cô.
Bình thường Phong Lăng luôn giữ lớp mặt nạ bình tĩnh và điềm nhiên, vẻ mặt thất thố như thế này khá hiếm gặp, thế nhưng lần nào cũng khiến tim gan anh ngứa ngáy như bị muỗi đốt.
“Lấy nhiều đồ ăn với rượu như thế làm gì?”
“Hôm nay là sinh nhật Tam chứ gì nữa? Nhưng họ bảo hôm nay anh không ra ngoài, vừa đúng lúc tôi cũng không đi, nghĩ tới việc hiếm có dịp yên tĩnh, tôi mới xuống nhà ăn gói ít đồ nhắm lên đây, đánh chén cùng lão đại.” Phong Lăng vừa nói vừa tránh ra sau, cánh tay cô chống lên mặt bàn phía sau, cố gắng duy trì khoảng cách an toàn với người đàn ông tràn ngập vẻ áp bức trước mặt.
Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn một bàn đồ ăn ngon sau lưng cô, thản nhiên hỏi: “Mấy chai rượu này là sao?”
“Tôi vừa nói rồi đấy thôi, là huấn luyện viên Hàn bảo tôi…”
“Cậu ta nói gì với cậu?”
“Không nói gì hết, huấn luyện viên chỉ bảo tôi tới chỗ anh ấy lấy mấy chai rượu…” “Lấy rượu?” Người đàn ông kia cúi đầu nhìn động tác vẫn luôn tránh né nhưng dường như không tránh đi đâu được của chàng trai trẻ, lạnh lùng bảo: “Cậu ta đang nghĩ cái gì, tưởng tôi không biết chắc? Muốn chuốc say tôi, hửm?”
Phong Lăng: “…”
Cảm giác áp bức của người đàn ông này càng lúc càng rõ rệt, Phong Lăng định giơ tay đẩy anh ra nhưng không kịp, bàn tay cứng đờ dừng lại trêи người người đàn ông kia, sau đó cứng ngắc buông xuống: “Lão đại, tôi chỉ có lòng mang cho anh mấy chai rượu với mấy món nhắm thôi, không phức tạp đến vậy đâu!”
Nói rồi, cô siết chặt nắm đấm, quyết tâm đẩy mạnh anh ra. Khi đẩy người đàn ông kia ra được khoảng một cánh tay, cô nhanh chóng quay người thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.
Thế nhưng trong chớp nhoáng, cánh tay anh siết lại, người đàn ông này đã giữ được cô, dùng ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn cô: “Không phải muốn ăn cùng nhau à? Chạy gì mà chạy?”
Phong Lăng sững người, định rút tay ra khỏi bàn tay anh, nhưng giãy giụa hai lần mà không được, đành nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Ăn thì ăn, nhưng lão đại, có thể thả tôi ra đã được không.”
Khi nói câu này, cô liếc mắt nhìn cánh tay anh: “Bác sĩ đã bảo trong thời gian ngắn anh không được dồn sức quá nhiều vào cánh tay này mà? Nếu không sẽ để lại di chứng.”
Nhưng cũng chính vì anh vừa dùng cánh tay bị thương nên Phong Lăng không dám giãy giụa quá mạnh, chỉ có thể mặc anh nắm chặt cứng lấy cổ tay, đứng đờ ra một bên.
Vốn dĩ người chủ động chạy tới là cô, nhưng vì Lệ Nam Hành chỉ dùng một câu đã bóc trần động cơ của cô, biết cô muốn tới chuốc anh say, dẫn đến việc lúc này cô không còn can đảm nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Lệ Nam Hành liếc nhìn cô, anh buông tay, Phong Lăng nhanh nhẹn lùi sang một bên, nhẫn nhịn cảm giác muốn xoa cổ tay mình, chỉ giơ tay lên chỉnh lại quần áo và cổ áo hơi lệch do động tác kéo tay ban nãy.
“Ngồi xuống, ăn thôi.” Người đàn ông kia nói.
Bầu không khí này… hoàn toàn không phải bầu không khí mà cô dự đoán, rõ ràng cô mới là người chủ động, tại sao chưa được vài phút đã biến thành người bị động rồi?
Hơn nữa còn bị động đến mức lý do để trốn chạy cũng không có.
Cô vẫn đứng yên tại chỗ.
Lệ Nam Hành cũng không thúc giục thêm, tiện tay cầm một chai rượu trêи bàn với hai cái ly cô để trong túi giấy, bày lên bàn, rót đầy.
“Tiền đề để cậu chuốc được tôi là tửu lượng của cậu phải qua được tôi đã.” Người đàn ông cầm ly lên, quay sang đưa cho cô, trong đôi mắt anh là màn đêm lành lạnh thăm thẳm sâu không thấy đáy cùng hai đốm sáng buốt giá ẩn mình trong đó.
“Lão đại, anh thật sự hiểu lầm rồi.” Phong Lăng bỏ bàn tay vừa chỉnh cổ áo xuống, đưa mắt nhìn anh: “Nói thật lòng thì tôi chỉ muốn nhờ bàn rượu này để giải quyết tình trạng chiến tranh lạnh căng thẳng giữa anh và tôi, tôi không muốn tiếp tục lạnh nhạt như thế này nữa, hơn nữa về việc lão đại nói tôi không đủ chân thành, bất kể do hiểu lầm hay lí do gì khác, vẫn nên nói cho rõ ràng.”
Cô ngập ngừng trong giây lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa, giống như lão đại đã nói, có mấy chai rượu thế này đã định chuốc anh, quả thực hơi khó, không có chuyện tôi không biết cả tửu lượng của anh.”
Lệ Nam Hành vẫn đưa rượu tới trước mặt cô, giọng điệu anh lạnh như băng, nói không nhanh không chậm: “Vậy thì uống đi.”
Phong Lăng liếc mắt nhìn ly rượu đầy ắp kia: “Lão đại, tửu lượng của tôi không tốt lắm, anh biết mà…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!