Hai hôm nay, hai người ngủ chung một giường khiến Phong Lăng cũng bớt được phần nào cảm giác đề phong Lệ Nam Hành. Một người bình thường rất ít tiếp xúc với người khác như cô đang dần thích ứng với việc bên cạnh mình có người khác, nhưng cô cũng chỉ thích ứng duy nhất với sự tồn tại của Lệ Nam Hành mà thôi.
Mùi hương mát lạnh của người đàn ông phảng phất xen lẫn một thứ gì đó khiến bản năng phụ nữ trong cô bỗng có cảm giác an toàn. Cô cũng không tìm hiểu kỹ nhưng thật sự không quá chú ý tới người đàn ông bên cạnh vẫn luôn nhìn mình khi cô xoa bóp giúp anh.
Phong Lăng xoa bóp một hồi đến khi tay cô cảm thấy hơi mỏi thì mới giúp anh chườm nóng tay thêm lần nữa. Sau đó, Phong Lăng đứng lên, trải giường chiếu, động tác tự nhiên giống như hai người đã là đôi vợ chồng già ngủ chung chăn gối không biết bao nhiêu năm.
Thấy Phong Lăng dường như đã quen, hơn nữa cũng không còn công khai kháng cự khi mình tới gần như trước nữa, khóe môi Lệ Nam Hành cong lên, anh muốn cười nhưng vẫn nhịn xuống, ý cười như có như không. Lúc Phong Lăng quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt người đàn ông đã hờ hững như trước.
…
Tam Bàn nằm ở trêи giường suốt năm ngày, thật ra anh ta đã tỉnh lại từ hai ngày trước, thế nhưng anh ta vẫn lười biếng, nói cả người đều khó chịu.
Đến ngày thứ năm, Tam Bàn mới lại tràn đầy sức sống, hô hào ầm ĩ rằng mấy ngày này bị bệnh đều ăn uống quá thanh đạm nên giờ muốn ăn thịt nướng, còn muốn ăn cá nướng, nói ngày đó mình rơi vào trong sông băng đã tìm được kinh nghiệm, lần sau anh ta nhất định sẽ không đứng ở vị trí bên cạnh nữa, mà sẽ né ra một khoảng cách và góc độ nhất định.
Cả đoàn vốn đã không định cân nhắc tới vấn đề bắt cá gì đó nữa, ngày hôm đó thật sự quá nguy hiểm, lại thêm chuyện của Tam Bàn, lúc đầu họ đều cho rằng Tam Bàn sẽ cạch đến già.
Kết quả, có ai ngờ được chuyện đầu tiên sau khi tên mập chết bầm này xuống giường lại vẫn là tìm miếng ăn.
Thật ra thì lớp băng ngày hôm đó đã vỡ ra một mảng lớn, họ cực khổ lâu như vậy nhưng chẳng bắt được con cá nào, kiểu gì cũng cảm thấy hơi không cam lòng nhưng vẫn không muốn mạo hiểm. Vậy mà Tam Bàn không những không bị ám ảnh, lại còn không sợ chết chủ động muốn tiếp tục tới vị trí cũ đục mặt băng, mấy anh em cùng nhau thương lượng một chút, để cho an toàn, họ quyết định lần này sẽ mang theo dây thừng.
Phong Lăng và Lệ Nam Hành không đi, nhưng cả hai cũng tin tưởng là lần này bọn họ sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa. Dù sao đây cũng đều là người do căn cứ huấn luyện mà ra, dù có vấp ngã cũng nên rút ra được kinh nghiệm, lần này chắc chắn họ sẽ không làm ẩu nữa. Quả nhiên, lần này xuất phát, chưa tới ba tiếng đồng hồ, bên ngoài đã truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ của bọn Tam Bàn.
Lệ Nam Hành ra khỏi lều để hút thuốc, nghe thấy tiếng động từ xa, anh híp mắt quay đầu liếc nhìn một cái, làn khói thuốc mỏng phun ra từ miệng anh. Lệ Nam Hành thấy trong thùng bọn họ đang xách đựng đầy cá, hiển nhiên là thu hoạch rất phong phú.
Không ngờ căn cứ phái đám nhóc này tới nơi này đóng quân lại khiến bọn họ có thêm được bản lĩnh này, ngay cả sông băng, núi tuyết này cũng không thể làm bọn họ đói chết được.
Lệ Nam Hành cười, phủi tàn thuốc đi, không đi qua đó mà để mặc mấy người bọn họ vui vẻ phấn khởi vừa đi vừa nhảy vừa ầm ĩ.
Bữa tối hiển nhiên có thêm một đĩa cá thịnh soạn, ngay cả Phong Lăng cũng không ngờ, họ bị đưa đến nơi như thế này mà vẫn có được bữa cơm có cá có thịt qua ngày. Ngay cả loại người không có nghiên cứu gì về ẩm thực như Phong Lăng cũng cảm nhận được niềm vui hiếm có thì đừng nói chi là kẻ ham ăn như Tam Bàn.
…
Tám người của căn cứ XI cộng thêm Lệ Nam Hành đóng quân phía trêи miệng núi Rogers đến ngày thứ mười, quả nhiên có người của căn cứ đưa đồ vật mà bọn họ đang thiếu tới nơi này.
Đóng quân ở miệng núi Rogers đến ngày thứ mười lăm, trời vừa sáng thì Đại Bân – Người tối qua đến phiên gác đêm – đột nhiên thổi một tiếng còi mà chỉ có phạm vi trong vòng ba mươi mét mới có thể nghe rõ.
Loại tiếng còi này chỉ có người của căn cứ XI hiểu, ý nghĩa là có quân địch tới gần, muốn mọi người lập tức chuẩn bị.
Nghe tiếng còi, trong nháy mắt người trong hai chiếc lều đồng thời mở mắt ra, cho dù còn buồn ngủ nhưng ai cũng lập tức bật dậy, trong vòng năm phút mọi người đã mặc xong quần áo, vác theo súng và cất các loại dao găm vũ khí lên người, đồng loạt chạy ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?” Lệ Nam Hành ra khỏi lều, nhìn các thành viên căn cứ đã đứng thành một hàng ở phía trước, rồi lại nhìn về phía Đại Bân.
Sau khi theo Lệ Nam Hành ra ngoài, Phong Lăng không hỏi nhiều, tức khác tiến vào đội ngũ, xếp hàng chỉnh tề, sẵn sàng đợi lệnh.
“Lão đại, có mai phục.” Đại Bân vừa nói vừa nhìn một ngọn núi tuyết khác ở góc chéo đối diện, phía trêи không nhìn thấy người, thế nhưng từ góc độ này có thể nhìn ra được, trêи đó có vài vết chân lờ mờ.
Những chỗ như thế này thì sẽ không có ai tùy tiện đi qua, đội xây dựng do quân đội Hoa Kỳ sắp xếp cũng sẽ không đến đây, mà từ tối hôm qua đến bây giờ, trong mấy người bọn họ cũng chẳng có ai chạy lên núi tuyết đối diện. Nếu như thật sự có người, nếu đối phương không mai phục hoặc không phải cố ý ẩn nấp thì bên đó sẽ không im hơi lặng tiếng như thế.
“Ban nãy, lúc tôi dậy đi vệ sinh, kết quả mới vừa đi ra đã lập tức nghe thấy tiếng đạn tín hiệu rất nhỏ, tức khắc phát hiện tình hình có điểm bất thường. Tôi quan sát một vòng, quả nhiên thấy trêи núi đối diện có vết chân.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!