Suốt cả quãng đường đi Phong Lăng vẫn hôn mê bất tỉnh, Lệ Nam Hành bế cô vào nhà, đặt lên giường, định cởi hết quần áo dính máu trêи người cô ra. Nhưng lúc vươn tay ra, liếc thấy chiếc áo mỏng bên trong, anh do dự một chốc nhưng cuối cùng vẫn chỉ cởi chiếc áo khoác ngoài của cô. Do tư thế nằm thế của Phong Lăng, anh có thể nhìn thấy đường nét của tấm vải quấn ngực dưới chiếc áo mỏng bền trong.
Hình dáng của mảnh vải không quá rõ ràng, không ai biết đó là thứ gì, dù thấy cũng sẽ chỉ nghĩ đó là một chiếc áo khác.
May mà chỉ có chiếc áo khoác của cô dính máu, các chỗ khác trêи người vẫn có thể coi là sạch sẽ. Anh giơ tay cởi từng chiếc cúc trêи chiếc áo mỏng hơi rách của cô theo trình tự từ trêи xuống dưới, vốn đang định tháo mảnh vải quấn ngực của cô ra trước để cô có thể hít thở để dàng hơn, nhưng khi cúc áo đã được cởi ra hết, nhìn thấy mảnh vải màu trắng quấn chặt trêи người cô gái đang nằm trước mặt, động tác của Lệ Nam Hành ngừng lại.
Biết cô là con gái là một chuyện.
Trông thấy mảnh vải quấn ngực trêи người cô, biết rõ hết chân tướng của mọi chuyện thì lại là một chuyện khác.
Lệ Nam Hành yên lặng vài giây rồi xoay người đi nhúng ướt một chiếc khăn lông, sau đó cẩm chiếc khăn lông đó lau lại một lượt từ mặt, cổ và cả tay đã được lau sạch sẽ trước đó của cô. Khi xác định cảm giác dính đớp và mùi máu tanh còn lại trêи cơ thể Phong Lăng đã không còn, anh mới cổi quần của cô ra.
Đôi chân của cô gái mảnh khảnh, thẳng tắp, trắng ngắn như ngọc, không còn ngụy trang như ngày thường. Cô nẫm ở đây, vì tác dụng của thuốc nên cơ thể nóng bừng.
Lệ Nam Hành cầm chiếc quần dính máu lên, xoay người đi ra ngoài, ném chiếc quần đi, anh cầm điện thoại lên ấn một dãy số: “Tiểu Hứa, cảm một bộ đồng phục chiến đấu mà bình thường Phong Lăng hay mặc đến đây, phải giống hệt bộ mà cậu ấy mặc bây giờ.”
Tiểu Hứa hơi mơ hổ: “Dạ, dạ, vâng…”
Giống y hệt?
Tại sao phải giống y hệt? Lão đại nhấn mạnh từ giống y hệt là có ý gì?
Nhưng nếu lão đại đã nói vậy, Tiểu Hứa chỉ đành nhanh chóng chạy đi tìm. Anh ta nhớ hình như mấy bộ đồ mà Phong Lăng mặc giống đồng phục chiến đấu thường mặc vào mùa Thu của căn cứ XI, chắc cô phải có đến mấy bộ.
Sau khi gọi điện thoại, Lệ Nam Hành không quay lại phòng ngủ ngay mà lại cảm chiếc bật lửa trêи bàn trà lên, nghiêng đầu châm một điếu thuốc. Cảm giác cấm đục bộc phát mãnh liệt theo làn khói trắng.
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Phong Lăng nằm trêи giường, còn Lệ Nam Hành thì hút thuốc ở ngoài phòng khách.
Thời gian trôi qua, đến khi Tiểu Hứa cấp tốc mang quản áo đến, Lệ Nam Hành nhận lấy bộ đỗ rỗi tiện tay quẳng cho anh ta bộ đỗ dính máu mà mình vừa cởi ra giúp Phong Lăng: “Đi xử lý đi.”
Tiểu Hứa nhận lấy bệ đồ, bấy giờ mới phần ứng lại. Thế này là lão đại… Đã lột đồ của Phong Lăng sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!