Thấy Phong Lăng gắp hết miếng này tới miếng khác đút vào miệng, giống như đã tám trăm năm chưa được ăn cơm.
Lệ Nam Hành nhìn cô với vẻ mặt nghỉ ngờ: “Ăn ngon đến vậy à?”
“Ừm, ngon lắm.” Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh, vừa ăn vừa cười để chứng minh lời mình nói là thật, còn vô thức gật đầu vài cái.
Lệ Nam Hành không nói thêm gì nữa. Anh vẫn thấy cô ăn rất nhanh, chẳng lẽ ăn ngon thật à?
Anh đột nhiên cầm đũa lên, lùa cơm vào miệng.
“.„.” Cơm bị sống, khô, vì đổ quá ít nước.
Người đàn ông lại gắp một miếng thức ăn đút vào miệng.
Thấy sắc mặt của Lệ Nam Hành như biến thành màu đen, Phong Lăng không nhìn anh nữa mà chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Người đàn ông không ngăn cản hành động cố ý “khích lệ” của cô mà chỉ thản nhiên nói: “Thôi, lần sau cứ kêu đồ ăn bên ngoài đi.”
Phong Lăng đặt bát xuống: “Thật ra cũng không tệ lắm.”
Lệ Nam Hành cười khẩy: “Bớt nịnh hót đi.”
Thật ra, gọi đồ ăn bên ngoài đúng là ngon hơn, rõ ràng đây là lần đầu tiên Lệ lão đại xuống bếp nấu ăn. Hai món ăn đều mặn muốn chết, cũng không biết rốt cuộc anh đã bỏ bao nhiêu gia vị, bao nhiêu muối vào. Chỉ có thể nói, may mà tất cả đều chín, thậm chí còn hơi cháy nhưng tóm lại chỉ cần không bị đau bụng là được.
Dù gì Phong Lăng cũng là người có bản năng sinh tồn rất mãnh liệt: “Anh xem, tôi ăn sắp hết rồi, lão đại, có thể ăn no là được, đừng kén chọn như vậy.”
Lệ Nam Hành lạnh nhạt liếc cô: “Cậu tưởng tôi là cậu đấy à? Tùy tiện hái đám quả dại chua muốn chết trong rừng rồi có thể coi nó như cơm để bỏ vào miệng ăn?” Nói đến đây, anh bỗng nhiên nghiêm mặt nhìn cô: “Thế nghĩa là hồi bé đến thịt sống cậu cũng ăn được hả? Nếu không thì làm sao mà cậu nuốt nổi mấy thứ tôi nấu?”
Phong Lăng: “…”
Bốn mắt nhìn nhau, Phong Lăng im lặng nhìn Lệ Nam Hành hồi lâu, rồi lại nhìn bộ quần áo ở nhà trêи người người đàn ông. Giờ khắc này, ở một nơi thế này, cách xa căn cứ XI, cách xa nhiều hỗn loạn thị phi, trong bầu không khí yên tĩnh này, cô mới phát hiện thứ tính cách nào đó chỉ thuộc về con cháu gia đình giàu có danh giá trêи người Lệ lão đại, không xấu xa, nhưng lại vừa bá đạo vừa không khách khí.
Dù gì anh cũng vẫn là cậu chủ nhà họ Lệ, cởi bộ đồng phục chiến đấu căn cứ xuống, thực ra người đàn ông này cũng chỉ là một Lệ Nam Hành mà thôi.
Phong Lăng cũng không biết tại sao bây giờ mình lại nghĩ tới những điều này, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy của anh, cô lại vẫn trả lời đúng sự thật: “Tôi chưa từng ăn thịt sống, tôi không nuốt trôi. Còn nhớ lúc nhỏ, không biết sói mẹ tha một miếng thịt sống được xé từ con thú nào về cho tôi, tôi nhìn thấy thứ máu tươi đầm đìa đó là đã buồn nôn rồi, không ăn nổi.”
Lệ Nam Hành liếc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Phong Lăng: “Vậy làm sao mà cậu có thể sống tiếp được?”
“Ăn quả đại hoặc là tìm một ít rau dại có thể ăn được ở vùng lân cận dựa vào bản năng sinh tồn, còn có sữa của sói mẹ nữa. Nói chung đến khoảng năm tuổi, lúc được người ta đưa ra khỏi rừng rậm, tôi rất gầy.” Cô nói rồi lại gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong cái bát trước mặt mình: “Cho nên đối với tôi, có cơm nóng để ăn là được rồi, tôi không kén chọn.”
Lệ Nam Hành còn chưa kịp xót xa, đau lòng vì những việc cô từng trải qua khi còn nhỏ thì đã bị ánh mắt bình tĩnh của cô quét sạch suy
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!