Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đừng Sợ! Có Anh Đây Rồi? (Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình) - Quý Noãn (FULL)

Đây là chỗ của anh, anh bảo tôi ở trong phòng thì tôi sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng, những căn phòng đóng cửa khác tôi chưa hề bước vào.” Phong Lăng thành thật trả lời.

“… Cậu đúng là thực hiện bốn chữ “hiểu biết lễ nghĩa? này rất triệt để. Không cần phải gò bó như thế, của tôi chính là của cậu, cứ xem tuỳ thích thăm thú tùy thích!”

Phong Lăng cố gắng không chú ý tới mấy chữ “của tôi chính là của cậu” này, cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa: “Tòa nhà này nằm ở phố nào? A K có biết chỗ này không? Tôi có thể nhờ anh ấy mang một ít đồ tới đây giúp được không?”

“Cậu ta biết.”

“Vậy để chiều tôi gọi điện nhờ anh ấy mang hộ đồ tới.”

“Ừm”

Lệ Nam Hành biết cô muốn nhờ A K mang thứ gì tới, anh cũng không nhiều lời, càng không yêu cầu cô tiếp tục mặc như vậy, đi tới đi lui trong phòng mình.

Cho dù Phong Lăng không để ý tới khả năng có thể bị anh phát hiện bất cứ lúc nào thì anh cũng không chịu đựng nổi việc nhìn cô cứ đi qua đi lại trong tình trạng trống không, chỉ mặc bộ đồ ngủ bên ngoài ở trước mặt mình như vậy. Không phải ai cũng có thể chịu nổi cảm giác luôn tắm nước lạnh vào mỗi đêm thì mới có thể ngủ được.

Buổi chiều.

Sau khi nghe điện thoại, Lệ Nam Hành lại đi ra ngoài. Trong lúc đó, A K mang theo vali hành lý của Phong Lăng tới.

Người tới không chỉ có một mình A K mà có thể nói là toàn bộ người trong đội bản tỉa, thế nhưng, tất cả đều đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, không ai dám vào đi vào.

Trông thấy mấy người bọn họ, thậm chí ngay cả Kiều Phỉ cũng tới, Phong Lăng vô cùng kinh ngạc: “Các anh…?”

A K cười hì hì: “Mấy ngày nay, ai cũng rất lo lắng cho sự an nguy của cậu. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, có thể giảm bớt vài hạng mục huấn luyện trong căn cứ nên họ thấy tôi mang đồ đến cho cậu thì đi theo luôn. Lão đại đâu? Sao anh ấy lại không ở nhà? Không phải là anh ấy ném cậu một mình ở đây chứ? Vậy thì lão đại cũng vô tâm quá đấy, cậu vẫn đang bị thương mà!”

A K nói xong, tỏ vẻ khoa trương chỉ vào lớp vải trêи đầu Phong Lăng, vừa quay đầu vừa nói với mấy người khác: “Nhìn xem, nhìn xem! Cũng đã mấy ngày rồi mà băng gạc trêи đầu cậu ấy vẫn chưa được tháo xuống, các cậu có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó nguy hiểm đến mức nào, vết thương của Phong Lăng khi ấy nặng cỡ nào rồi chứ!”

Ba thành viên còn lại trong đội bắn tỉa nghe A K kế lại với vẻ mặt nghiêm túc, liên tục gật đầu. Kiều Phỉ đứng ở phía sau nhìn Phong Lăng, vẻ đau lòng không che giấu được trong ánh mắt, sau đó cô lại nhìn Tiếu Hứa ở đằng sau đang sờ cằm như có điều suy nghĩ và A K đang gào to trước cửa.

Phong Lăng: “…”

“Nếu đã tới hết rồi thì vào trong trước đi.” Phong Lăng đứng tránh khỏi cửa, bảo họ vào nhà.

Kết quả, mấy người gần như đồng thời lắc đầu: “Thôi đi! Chỗ của lão đại không phải là nơi mà người nào cũng có thể tùy tiện vào, chỉ ngoại trừ Phong Lăng cậu ra thôi.”

“Đúng vậy, ngày đó, lúc cậu hôn mê, lão đại còn bế cậu lên, chúng tôi cũng không dám đi theo vào.” A K gật mạnh.

Khóe miệng Phong Lăng giật giật: “Lúc đó tôi chẳng biết gì cả, sau khi tỉnh lại thì đúng là đã ở chỗ này rồi. Chuyện này đúng là phải cảm ơn lão đại đã chăm sóc cho tôi, nhưng các anh vào trong ngồi cũng không sao đâu, có gì thì đi vào rồi nói, nhiều người tụ tập trước cửa nhà như vậy cũng không hay.”

Lúc này, Tam thò đầu vào, cẩn thận nhìn khung cảnh rộng rãi bên trong một chút, sau đó anh ta nhỏ giọng hỏi một câu: “Vào được thật hả? Lão đại đi vắng rồi sao? Liệu anh ấy có đuổi chúng tôi ra ngoài không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận