Suốt cả đoạn đường, Phong Lăng loạng choạng bị người đàn ông kéo vào trong nhà, thậm chí lúc ấn mật mã mở cửa, cô có thể cảm nhận được cánh tay của người đàn ông vòng qua eo cô siết chặt hơn, như thể nếu một giây tiếp theo cô dám bỏ chạy, anh sẽ khiến cô tàn phế ngay lập tức.
Cô có dám bỏ chạy không?
Không dám, không dám!
Cửa đã mở, Phong Lăng vừa định lên tiếng nhưng người đàn ông không nói một lời, lập tức đẩy cô vào trong.
Sắc trời bên ngoài đã gần tối, dù trong phòng chưa tối đến độ mắt không nhìn rõ mười đầu ngón tay nhưng dường như cũng không dễ dàng nhìn rõ được đồ vật, cứ như vậy cô bị người đàn ông đẩy lên tường.
Khi cánh cửa bị đóng “sầm” lại, Phong Lăng vẫn chưa kịp lên tiếng thì nụ hôn của người đàn ông đã đột nhiên phủ xuống, ập đến một cách mãnh liệt. Anh áp cô lên tường bằng sức mạnh không cho phép đối phương phản kháng. Lúc này, Phong Lăng vô thức, vội vàng muốn đẩy anh ra nhưng hai tay của cô thoáng cái đã bị anh kèm ở hai bên người, ép chặt lên bức tường, không thể cử động.
Phong Lăng vùng vẫy một lúc không được, người căng cứng, cô muốn nghiêng đầu đi nhưng người đàn ông đã sử dụng ưu thế thân thể cao lớn và sức mạnh để đè chặt cả người cô. Nụ hôn này của anh không dịu dàng chút nào, thậm chí gần như là gặm cắn, đau tới mức gợi cho cô nhớ tới tâm trạng không vui của anh khi ở bên ngoài ban nãy.
Bây giờ anh vẫn còn tức giận sao?
Là giận thái độ muốn anh dũng hi sinh ban nãy của cô à?
“Ưm… Lệ…” Khó khăn lắm Phong Lãng mới có cơ hội lên tiếng khi Lệ Nam Hành khẽ nghiêng đầu sang một bên nhưng vì động tác tiếp theo của người đàn ông, giọng nói vừa cất lên của cô chợt chuyển thành từng tiếng “ưm” mềm nhũn.
Anh buông đôi môi cô ra nhưng lại chuyển đến tấn công vành tai mẫn cảm của cô. Phong Lăng run rẩy, dù đôi môi đã được tự do, nhưng vẫn run đến mức dường như không thể nói được tiếng nào.
“Muốn nói gì?” Giọng nói của Lệ Nam Hành trầm thấp bên tai cô: “Bây giờ vẫn còn dám về cùng tôi, chắc cậu đã biết mình sẽ phải đối mặt với kết quả gì rồi chứ. Bất kể cậu là trai hay gái, là sói hay người, thì bắt đầu từ bây giờ, cậu là của tôi, hiểu không?”
Phong Lăng không biết vì hơi thở nóng rực bên tai hay vì giọng nói của anh mà cô ngày càng run rẩy.
“Lão đại, anh làm thế này có thể coi là công khai cưỡng bức không?” Cô cố gắng tìm lại giọng nói của mình, khi người đàn ông chuyển từ hôn môi sang tấn công vị trí mẫn cảm là vành tai và cần cổ của mình, cô thở hổn hển, cất giọng khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi anh, cơ thể cô đã bị dính chặt lên tường, không biết phải làm như thế nào.
Nghe thấy câu nói này của cô, người đàn ông ngừng lại. Dường như Phong Lãng đã nghe thấy một tiếng cười khẽ phát ra từ lồng ngực anh: “Ông đây cưỡng bức một cách quang minh chính đại, thích chính là thích đấy thì sao? Không được à?” 7
“Không phải, nhưng lão đại, tôi… ưn!”
Nụ hôn của người đàn ông lại phủ xuống, hơi thở dồn dập mà nặng nề, đầy hoocmon đàn ông mãnh liệt xộc vào mũi cô, thậm chí anh còn đột ngột giơ tay, nắm lấy rồi dẫn dắt bàn tay đang áp vào tường theo bản năng của Phong Lãng hướng xuống thân dưới của mình…
Trong thoáng chốc, Phong Lãng đã hiểu ý của anh, đây cũng không phải là lần đầu tiên, cô vội vàng rụt tay lại nhưng đã bị người đàn ông cương quyết túm lấy.
Mấy lần Phong Lăng định rút tay ra nhưng sao cô có thể giãy ra được.
Nhìn có vẻ như anh không dùng sức nhưng dù cô cố gắng rút tay mình ra như thế nào thì vẫn bị tay anh nắm chặt lấy.
Phong Lăng không còn cách nào cả.
“Lão đại, anh thả tay tôi ra.”
Người đàn ông không chú ý đến cô, trực tiếp ấn tay cô xuống thân dưới của anh.
“Lão đại, tôi biết lần này anh đã giúp tôi, sau này ở căn cứ, anh bảo tôi lên núi đao hay xuống biển lửa thế nào cũng được, nhưng anh đừng…”
Lệ Nam Hành vẫn không hề có phản ứng gì, thậm chí anh còn kéo tay cô mạnh hơn, sức lực ấn xuống phía dưới cũng mạnh hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!