Chương 10
Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải Tô Dao Ký túc xá cách Thiên Đô không xa, quãng đường đi cũng chỉ mất mười phút, cuộc sống mỗi ngày Tô Dao đều đi qua hai nơi này.
Một tháng nhanh chóng trôi qua.
Đèn mới sáng lên, rực rỡ đủ màu, Thiên Đô lại bắt đầu náo nhiệt sau một ngày im ắng.
“Tô Dao, phòng VỊP lầu mười một, năm chai Chivas!” Một giọng nói cao vút vang lên; Tô Dao giống như một con rối gỗ không có linh hồn, cầm năm chai Chivas đi lên lâu mười một.
Trong căn phòng tối mờ đám nam nữ dính sát vào nhau, Tô Dao cúi đầu đặt rượu trên bàn, vội vàng lùi ra ngoài: Đi vào nhà kho, cô xoa đầu gối đau nhức, ngồi xuống bậc thềm, hơi xuất thần nhìn vách tường lạnh băng trước mặt.
Ba năm trước, cô vừa vui vừa buồn khi biết mình mang thai.
Vui là vì cô đã mang đứa con của người mình thích. Buồn là vì đứa trẻ vừa sinh ra đã phải đối mặt với điều kiện gian khổ như vậy.
Ký túc xá cách Thiên Đô không xa, quãng đường đi cũng chỉ mất mười phút, cuộc sống mỗi ngày Tô Dao đều đi qua hai nơi này.
Một tháng nhanh chóng trôi qua.
Đèn mới sáng lên, rực rỡ đủ màu, Thiên Đô lại bắt đầu náo nhiệt sau một ngày im ắng.
“Tô Dao, phòng VỊP lầu mười một, năm chai Chivas!” Một giọng nói cao vút vang lên; Tô Dao giống như một con rối gỗ không có linh hồn, cầm năm chai Chivas đi lên lâu mười một.
Trong căn phòng tối mờ đám nam nữ dính sát vào nhau, Tô Dao cúi đầu đặt rượu trên bàn, vội vàng lùi ra ngoài: Đi vào nhà kho, cô xoa đầu gối đau nhức, ngồi xuống bậc thềm, hơi xuất thần nhìn vách tường lạnh băng trước mặt.
Ba năm trước, cô vừa vui vừa buồn khi biết mình mang thai.
Vui là vì cô đã mang đứa con của người mình thích. Buồn là vì đứa trẻ vừa sinh ra đã phải đối mặt với điều kiện gian khổ như vậy.
Bốn năm rồi, mỗi lúc Tô Dao yên tĩnh là cảnh tượng này sẽ xuất hiện trước mặt, không thể gạt đi được.
“Tô Dao, cô chết ở đâu rồi hả? Phòng số tám lầu mười hai, ba chai Remy Martin!” Một giọng nói the thé vang lên trong hành lang.
Những cô tiếp viên ở đây đã quen với người có quyên có thế, tất nhiên là sẽ không tôn trọng người có thân phận thấp kém như cô nên thường xuyên lớn tiếng sai khiến cô.
Tô Dao cũng không quan tâm, tựa như không nghe thấy những lời nói khó nghe đó.
Cô lấy ba chai rượu rồi đi ra ngoài.
“Tô Dao?” Cô vừa đi đến đầu cầu thang thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
Tô Dao lập tức cứng đờ người.
Hơi thở trở nên nặng nề, tay cũng hơi run lên, cô đứng đơ người tại chỗ không dám nhúc nhích.
Cô không muốn gặp anh ấy ở nơi này, không muốn đụng mặt bất cứ một người nào cô quen biết.
“Tô Dao, thật sự là em!” Diệp Tư Thần ngạc nhiên vui mừng nhìn người phụ nữ trước mặt, ngay sau đó trên mặt anh ấy liên có vẻ bàng hoàng: “Em…
Sao lại trở nên như thế này?
Câu nói phía sau nghẹn trong cổ họng không thốt ra được, Diệp Tư Thần nhìn vết sẹo nổi bật trên cổ cô với ánh mắt phức tạp.
Tô Dao đưa tay lên che vết sẹo trên cổ, hoảng loạn cầm chai rượu đi về phía trước.
“Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải Tô Dao.” Tô Dao nhấc chân lên muốn đi nhưng lại bị Diệp Tư Thần kéo cánh tay lại.
“Anh là Diệp Tư Thần, em không nhận ra sao?”
Tô Dao ngẩng đầu lên nhìn. Bốn năm trôi qua, thời gian đã để lại quá nhiều dấu vết trên người cô, nhưng không để lại một chút dấu vết nào trên người Diệp Tư Thần, anh ấy vẫn đẹp trai, nhẹ nhàng tươm tất giống như xưa.
Tô Dao thích Lục Lệ Thành mười năm, Diệp Tư Thần thích Tô Dao mười năm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!