“Nè có nghe chuyện gì chưa, lúc nãy ở sảnh tiệc ấy, ngay giữa đám đông con nhỏ họ Niên kia bị đổ cả dĩa sốt cà chua lên người, nhìn bộ dạng thảm thương của cô ta làm mình cười chết mất.”
“Thật vậy hả? Tiết mục xuất sắc vậy mà mình không được xem, tiếc quá đi mất.”
“Ui ui ui, càng nói càng thấy cười ấy nhỉ, người thông minh nhìn thì biết ngay tình thế bữa tiệc đêm nay nghiêng về nhà họ Quý, vậy mà Niên Trĩ cô ta còn dám vác mặt tới? Tự tin vào bản thân mình quá đáng rồi đấy.”
“Thì vậy chứ sao, ai bảo mẹ người ta tài giỏi, sanh cho người ta một gương mặt xinh đẹp lẳng lơ. May mắn như vậy chúng ta có nằm mơ cũng không thấy được đâu.”
Niên Trĩ khó chịu, cô không ngờ vào nhà vệ sinh thay quần áo vẫn có thể nghe được đám người đáng ghét này líu ra líu ríu. Vốn sẵn một bụng tức từ lúc còn ở ngoài sảnh, bây giờ đám đui mù này tự tìm tới đây chọc miệng cô, nỡ lòng nào cô không để họ toại nguyện cơ chứ?
“Mà nè, gương mặt đó của cô ta, nói không chừng vung cả đống tiền ra sửa đó ha? Nhà họ Niên người ta bây giờ nhiều tiền lắm mà.”
Kéo khoá lưng lên xong, Niên Trĩ có cảm giác lúc này mình như một nữ chiến binh mặc áo giáp sẵn sàng ra trận, đang hừng hực khí phách chuẩn bị đẩy mạnh cánh cửa nhà vệ sinh ra.
Tiếng bàn tán xôn xao ngoài cửa đột ngột im bặt.
Trong nháy mắt bầu không khí im ắng hẳn, một giọng nữ ngọt lịm vang lên, “Cỡ mấy người cũng xứng để đứng đây nói xấu Niên Trĩ sao? Mấy người tưởng mình là cái thá gì chứ? Người nhà họ Quý người ta còn chưa nói tiếng nào, mấy người đã gấp gáp tụ tập chỗ này bàn tán như chuyện nhà mấy người vậy, tưởng mình hay lắm hả?”
Niên Trĩ ở cách một cánh cửa, bất ngờ nhướng mày, người thình lình nhảy ra nói giúp cho cô hoá ra lại là Ôn Nguyệt.
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?
Bên ngoài vẫn đang diễn ra tranh chấp, bọn người vừa bị mắng té tát vào mặt cũng tự ý thức được tài lực nhà mình không hùng hậu bằng nhà họ Ôn, không dám gây thêm với Ôn Nguyệt, lia lịa nói xin lỗi, xụ mặt cong đuôi chạy mất dép.
Sau khi cô ba Ôn khí phách ngất trời đuổi người đi hết rồi, quay sang hướng Niên Trĩ kêu, “Ra đây đi.”
Theo tiếng kêu cánh cửa nhỏ mở ra, Niên Trĩ cười cười đứng bên trong, “Bây giờ tôi đã là chuột chạy qua đường[1], cô Ôn giúp tôi thế, không sợ bị coi như đồng đảng sao?”
[1] Ví với bọn xấu đáng căm giận.
Ôn nguyệt ngoảnh mặt đi, nhỏ giọng thầm thì, “Tôi không giúp cô, tôi chỉ ngại bọn người đó làm bẩn tai bổn tiểu thư đây thôi.”
Cô duỗi tay về phía Niên Trĩ, nhưng đối phương lại không hiểu ý cô, ngờ vực nhìn cô dò xét.
“Sao cô ngốc thế hả,” Ôn Nguyệt dậm chân đi tới, “Tôi dắt cô ra, có tôi đây rồi đám người ngoài đó mới không dám châm chọc cô nữa.”
Hôm nay cô nàng này bị làm sao vậy?
Mới tháng trước còn gây rối sinh sự với mình cơ mà?
Lẽ nào đây là bản sao thay thế còn người thật thì bị người ngoài hành tinh bắt đi mất rồi?
Như đọc được suy nghĩ của Niên Trĩ, Ôn Nguyệt bất đắc dĩ đành phải giải thích với cô, “Tôi chỉ muốn trả lại phần ân tình lần trước cô đã giúp tôi thôi, con người tôi không thích thiếu nợ ai hết, không phải vì mấy nguyên nhân linh ta linh tinh như là thấy cô tội nghiệp hay là thấy hoá ra cô cũng không đáng ghét cho lắm, cô đừng có hiểu lầm à nha.”
Lần này Niên Trĩ cười thật, khoé mắt cô cong cong, thân mật kéo lấy cánh tay Ôn Nguyệt duỗi đến, “Vậy thì phải làm phiền cô ba Ôn rồi.”
Quay lại sảnh chính, Niên Trĩ phát hiện hai mẹ con ban nãy vừa xích mích với mình, với cả đám người hùa theo kiếm chuyện không thấy bóng dáng đâu nữa. Sàn nhà cũng đã được lau dọn sạch sẽ từ lâu, không sót lại chút dấu vết gì.
Quý Ương quả không hổ là Quý Ương, năng lực xử lý công việc thật đúng là số một.
Cô đưa mắt tìm kiếm trong đám đông, nhưng không tìm được bóng dáng thân thuộc kia nữa, cảm thấy hơi thất vọng.
Có lẽ anh đã đi rồi.
Ôn Nguyệt phát hiện cảm xúc Niên Trị đột ngột chùn xuống, cố tìm đề tài khác nói lảng đi, “Ừm à, tối nay tôi ăn chưa đủ no, nếu cô muốn cảm ơn ban nãy trong nhà vệ sinh tôi đã giúp cô đuổi đám người kia đi, hay cô mời tôi ra ngoài ăn một bữa đi. Tôi cũng rất muốn biết ngày thường mấy người ở ngoài đường ăn những món gì.”
Niên Trĩ khó hiểu, “Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ đi ăn hàng ngoài đường sao?”
Nói đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Ôn Nguyệt đau khổ xót xa nhìn lại Niên Trĩ, “Lúc nhỏ sức khoẻ tôi không tốt, nhà quản rất nghiêm, chưa bao giờ cho tôi ăn đồ ăn ở bên ngoài. Vất vả chờ cho tới lớn, còn phải luôn cẩn thận đề phòng xem đồ ăn ở bên ngoài có độc hay không, dần dà tôi chẳng còn muốn ra ngoài ăn nữa.”
Nhà giàu có bật nhất hầu hết đều như thế, đằng sau vẻ xa hoa tráng lệ ấy, cái giá họ phải trả bằng với việc mất đi một thứ gì đó vốn sẵn có trong bản chất con người.
Vậy Quý Sơ, chắc cũng lớn lên như thế nhỉ?
Thảo nào anh thân là cậu chủ nhà họ Quý, lại có được tay nghề nấu ăn ngon như vậy.
Nghĩ đến chuyện này, lòng Niên Trĩ như bị nghìn vạn mũi kim liên tục đâm vào, chi chít vết thương, đau đớn khiến cô như ngạt thở.
Có Ôn Nguyệt đi theo làm bùa hộ mệnh, dọc đường đi bọn người đó vẫn nhìn theo bằng ánh mắt tràn đầy căm ghét, nhưng mà đúng thật không có ai dám bước đến gây hấn nữa. Lòng Niên Trĩ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, một phen Hồng Môn yến đêm nay, cuối cùng cũng kết thúc.
“Xong rồi đó, đã nghĩ ra muốn mời bổn tiểu thư đây ăn gì chưa?”
“Cứ thế mà đi theo tôi, không sợ tôi đem cô đi bán sao?”
Mày xinh của Ôn Nguyệt nhíu lại, chống hông trừng Niên Trĩ, “Cô dám?”
“Đi thôi,” Niên Trĩ nói địa chỉ cho tài xế, ngoắc tay ý bảo Ôn Nguyệt lên xe, “Nếu cô đã tin tưởng tôi tới vậy, vậy nhất định tôi đây sẽ dẫn cô đi ăn một bữa thật ngon.”
Năm phút sau, ngồi trong một nhà bếp nhỏ gần bên đồn cảnh sát, Ôn Nguyệt hờn tủi nhìn Niên Trĩ, “Cô nói dắt tôi đi ăn chỗ ngon nhất? Là cái căn bếp nhỏ này sao?”
Niên Trĩ cười thần bí, “Chắc cô không hiểu được, cái gọi là bậc cao nhân lánh mình giữa phố thị[2], với những người dày kinh nghiệm ăn uống như chúng tôi đây, đồ ăn ở những quán nhỏ thế này ăn mới ngon nhất, mấy cái chỗ trang hoàng đẹp đẽ xa hoa kia ấy, đa phần để lừa gạt các cậu ấm cô chiêu ngốc nghếch nhiều tiền như cô vậy thôi.”
Ôn Nguyệt vốn ngốc nghếch nhiều tiền:......
[2] 大隐隐于市 – Đại ẩn ẩn vu thị, xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều” (小隐隐于野,中隐隐于市,大隐隐于朝) có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh mà quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là “tiểu ẩn”, còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ở những nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là “trung ẩn”, và đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là “đại trí giả ngu”, hững hờ với thế sự, đó mới là ẩn sĩ chân chính.
“Nè nói nghe thử xem, sao tự nhiên cô lại huỷ hôn với anh Quý vậy?”
Đồ ăn vẫn chưa được dọn lên, Ôn Nguyệt nhân cơ hội này hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình, cô nói thêm nữa, “Cô đừng có trả lời là vì tiền tài hay lợi ích gì đấy, trước mắt không nói tới việc với tình cảm của hai người chắc chắn không có khả năng đó, chỉ nói chuyện chờ cô gả vào nhà họ Quý rồi, có thể lấy được tiền tài nhiều gấp mấy lần bây giờ. Cô đâu có ngốc, sao phải dùng biện pháp nguy hiểm như vậy mà cầu tài được chớ?”
Niên Trĩ không trả lời, cô nhìn Ôn Nguyệt rồi nhịn không được mà bật cười thành tiếng, đôi má lúm đồng tiền trên mặt càng thêm rạng rỡ.
“Cô cười cái gì? Tôi nói không đúng sao?”
“Đúng đúng đúng, tôi chỉ cười, thì ra cô ba Ôn cũng không ngốc cho lắm.”
Ôn Nguyệt đắc ý hất cằm, “Còn phải nói, tôi lớn lên trong gia cảnh thế nào không thấy sao, chỉ tại tôi không thèm quan tâm mấy chuyện vớ vẩn, không có nghĩa là tôi không hiểu gì đâu đấy.”
“Nhưng mà, có nhiều người thấy rõ những vẫn không hiểu.”
Cầm cái bánh hoa đào trên bàn cắn một ngụm, Ôn Nguyệt hơi nghiêng đầu, “Nói một cách khác, thật sự cô có nỗi khổ riêng nên mới phải làm vậy?”
Niên Trĩ cười ha hả đánh lừa cho qua chuyện, “Cô tinh mắt thật ha, món bánh hoa đào nhà họ làm ăn rất ngon đó.”
Lời này nghe thật sâu xa, Ôn Nguyệt câu hiểu câu không gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Hai người yên lặng ăn bánh ngọt thêm chốc nữa, Ôn Nguyệt lại thăm dò bắt chuyện, “Cô không muốn biết, tại sao tôi lại tin tưởng vào tình cảm của cô và anh Quý sao?”
Muốn biết, nhưng nếu hỏi thì có vẻ tôi thật trẻ con, cho nên đang đợi cô nói ra.
Lời này Niên Trĩ không nói ra, cô thâm sâu khó dò nhìn Ôn Nguyệt, với bộ dạng như hoàn toàn nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu của con nhóc đấy.
Phép khích tướng quả nhiên có tác dụng, Ôn Nguyệt làm bộ dạng vén tay áo lên, nhấp một ngụm trà, “Cô càng không muốn nghe, tôi lại càng phải nói cho cô biết.”
“Hôm tôi đến bệnh viện thăm anh Quý, sau khi cô đi rồi, anh ấy có tìm tôi nói, cả đời này anh ấy sẽ chỉ có mỗi người vợ là cô, không có thêm người nào khác nữa. Tôi biết anh ấy nói vậy là muốn cảnh cáo tôi, thế nhưng lúc ấy tôi vẫn giả bộ như không nghe, vẫn quấn quýt bắt anh ấy kể chuyện cũ của hai người cho tôi nghe thử.”
“Cũng bởi nghe anh ấy kể xong hết chuyện cũ rồi, tôi mới nhận ra việc tôi nói thích anh ấy, chỉ là cảm xúc nông cạn nhất thời, nếu đặt tôi vào vị trí của cô lúc ấy, chắc chắn tôi không làm được như thế.”
Niên Trĩ hiểu Ôn Nguyệt đang nói chuyện gì.
Đó là vào năm thứ hai cô quen biết Quý Sơ.
Quý Sơ lớn lên ngọc thụ lâm phong[3], cư xử hoà nhã với mọi người, cho dù ở nơi đất khách quê người, anh vẫn thành người trong mộng của biết bao cô gái, có người còn bạo dạn nhét thẳng số phòng khách sạn vào túi anh. Ở trong tình cảnh ấy, anh vẫn giữ gìn sự độc thân như trước, tự bản thân cô khi đó cũng thấy đấy là một chuyện phi lí.
Mãi cho đến trước lúc hai người chính thức bên nhau, Quý Sơ buộc phải nói thật, lý do khiến anh luôn từ chối Niên Trĩ, là bởi vì anh mắc hội chứng biếng ăn tâm lý[4] rất nghiêm trọng. Là một đầu bếp có tay nghề nấu ăn gọi là cao siêu, anh có thể nấu vô số món ngon làm hài lòng người ăn, nhưng đã hơn một năm qua chính bản thân mình vẫn chưa có được một bữa ăn nào hoàn chỉnh.
Vận mệnh trêu người, đôi khi vớ vẩn buồn cười như thế đấy.
[3] Ngọc thụ lâm phong: ý nói về khí chất của một người đàn ông, khí chất này mang dáng dấp thanh cao, tao nhã nhẹ nhàng nhưng ý chí quyết tâm sắt đá không gì có thể lay chuyển.
[4] Chán ăn tâm thần (tiếng Anh: Anorexia Nervosa), hay chán ăn tâm lý, biếng ăn tâm lý, là một dạng của bệnh rối loạn ăn uống, có các triệu chứng như trọng lượng cơ thể thấp và sự bất thường trong cảm nhận về ngoại hình của bản thân, bị ám ảnh sợ hãi tăng cân.
“Không sao đâu mà, là bệnh thì sẽ có ngày khỏi, em sẽ cùng anh chờ ngày đó nhé.”
Niên Trĩ đứng đối diện Quý Sơ, khoan khoái cười nhẹ nhàng, giống như bệnh của Quý Sơ chỉ là cơn cảm cúm thông thường không đáng bận lòng.
Bọn họ bên nhau chừng khoảng ba năm, hai năm trong đó, Niên Trĩ vẫn luôn đồng hành bên cạnh Quý Sơ từ lúc bắt đầu cho đến khi anh chiến thắng được chứng kén ăn.
Cô đưa anh đến gặp bác sĩ, còn viết lại xuất xứ của từng món ăn thành một câu chuyện cổ tích đáng yêu, chưa từng nản lòng liên tục kể cho anh nghe. Còn tự học vẽ truyện tranh, vẽ đủ loại đồ ăn thành phim hoạt hình sinh động đáng yêu cho Quý Sơ xem.
Tại thời điểm nghiêm trọng nhất, cô ôm Quý Sơ ngồi trên sàn nhà lạnh băng suốt cả đêm, vẫn không quên dịu dàng vỗ về anh, “Không sao, không sao mà, lần này anh đã tiến bộ hơn nhiều rồi, cùng lắm thì lần sau chúng ta làm lại nhé.”
Sau đó, nhờ sự nỗ lực của cả hai người, căn bệnh kén ăn của Quý Sơ dần khỏi hẳn, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Ngay cả bác sĩ điều trị của anh cũng nói, nếu không nhờ Niên Trĩ hết lòng theo bầu bạn, tốc độ hồi phục thế này của Quý Sơ căn bản chỉ là mơ ước viển vông[5].
Cô đã từng bên cạnh anh, từng bước dẫn dắt anh vượt qua khỏi bóng đêm đen tối, đứng dưới ánh mặt trời.
Đến giờ Ôn Nguyệt vẫn còn nhớ rõ hôm ấy Quý Sơ đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, như mạ lên người anh một tầng ánh sáng thánh khiết.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, như nhìn xuyên qua dòng chảy thời gian dài đằng đẳng, một lần nữa nhìn thấy quang cảnh những ngày ấy. Anh nói, “Niên Trĩ là người anh yêu duy nhất, trước dây không có người khác, sau này chỉ có mỗi mình cô ấy.”
Thế nhưng, sao sau này hai người lại chia tay chứ?
Lời này ngay giờ Ôn Nguyệt rất muốn hỏi, nhưng cô không có can đảm ấy.
Đối mặt với Niên Trĩ bây giờ, cô không tìm ra được lý do nên mở lời như thế nào cho phải.
Cô chỉ biết, đối với hai người họ mà nói, tình cảnh hiện nay của cả hai, không khác gì đang tra tấn giày vò lẫn nhau. Cô không hiểu, sao thế giới này lại lạ lùng đến vậy?
Tại vì sao, những người yêu nhau, không thể ở bên nhau?
[5] 天方夜谭 (Thiên Phương dạ đàm) – Nghìn lẻ một đêm: có nguồn gốc từ truyện cổ Nghìn lẻ một đêm của nền văn học Ả Rập. “Thiên Phương” là tên người Trung Quốc gọi các nước Ả Rập thời xưa. Các câu chuyện trong Nghìn lẻ một đêm như “phép nhiệm mầu của những ảo giác êm đẹp”, nên nghĩa câu này đang nói đến những chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Các tình yêu, tôi sẽ đăng chương đặc biệt cho đêm Thất Tịch trên Weibo, là câu chuyện cũ thời đại học lúc Trĩ Trĩ còn theo đuổi Quý Sơ, đây là quà Thất Tịch tôi muốn gửi tặng đến mọi người. Thất Tịch vui vẻ nhé, pi mi ~