Nguyễn La ham ngủ, buổi sáng thường xuyên đi học muộn. Chẳng hiểu sao mọi người đều biết cô họ Chu, các giáo viên trong trường cũng không so đo với cô.
Đến bữa trưa, dì Mai đứng trước cửa chần chừ rất lâu, thấy im ắng quá nên bà không dám làm phiền.
Đồng hồ trong phòng khách điểm đúng số mười hai, thông báo đã đến mười hai giờ trưa. Nguyễn La bị đánh thức, tóc tai bù xù, cô khẽ hét lên một tiếng. Mới sáng sớm đã bị Chu Chi Nam ‘hành hạ’ một trận, lúc này cô không còn chút sức sống nào, chỉ muốn tiễn chiếc đồng hồ lớn ở dưới lầu đi. Cô thầm nhắc nhở bản thân nhất định phải nói với anh chuyện này.
Cô nằm yên trên giường, dì Mai không nghe thấy tiếng động, bà cho rằng Nguyễn La còn đang ngủ nên không dám quấy rầy cô. May mắn là Lâm Vãn Thu xuất hiện, đi thẳng đến phòng của Nguyễn La.
Dì Mai lắc đầu với cô ấy: “Bà chủ, có lẽ tiểu thư vẫn đang ngủ, không có tiếng động gì cả.”
Nguyễn La có Chu Chi Nam chống lưng nên ở nhà họ Chu không ai dám khiêu khích cô, ai cũng biết tính tình cô kỳ quặc khó hầu hạ.
Lâm Vãn Thu đã thay một bộ sườn xám cổ bẻ màu xanh đen, dài tới bắp chân, là độ dài đoan trang và phù hợp với cô ấy. Nguyễn La không thích dáng vẻ này của cô ấy nhất, nhìn thôi đã thấy mệt.
“Chu La, dậy chưa?” Giọng cô ấy nhẹ nhàng mềm mại, là chất giọng đặc biệt của phụ nữ Giang Nam. Không giống Nguyễn La, mỗi lần mở miệng như chim vàng anh thoát khỏi khe núi, giòn tan đến mức khiến người khác cảm thấy ồn ào.
“Chu Chi Nam có việc à?”
Trừ khi Chu Chi Nam ra lệnh, nếu không Lâm Vãn Thu sẽ không đến trêu chọc cô.
Nghe thấy cô trả lời, Lâm Vãn Thu nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Cô ấy ngồi bên giường của Nguyễn La, cảnh tượng giống như hai mẹ con đang đối mặt với nhau.
“Chi Nam gọi điện thoại về nhà nhờ tôi gọi cô dậy, buổi chiều còn đến Lê Viên xem kịch.”
Nguyễn La vén chăn lên ngồi dậy, tư thế rất khó coi, cô vén lại mái tóc rối bù của mình.
“Tôi không đi có sao không, hai người tình cảm vợ chồng sâu đậm, tôi chỉ là người ngoài.”
Nhìn thấy cô để lộ da thịt, Lâm Vãn Thu không thể không đưa chiếc áo choàng treo ở cuối giường cho Nguyễn La.
“Cô ngại sao? Tôi còn chẳng biết ngại là gì.”
“Chu La, con gái phải có một chút tự trọng.”
Nguyễn La nhìn cô ấy lấy chiếc áo choàng một cách yếu ớt, sợi dây chuyền phỉ thúy trước ngực hơi đong đưa. Đây mới thật sự là tiểu thư khuê các, thướt tha yêu kiều đứng trước mặt cô, nói cho cô biết con gái phải có tự trọng.
Nguyễn La cô là ai, mọi người ở bến Thượng Hải đều biết cô là tiểu thư nhà họ Chu. Nhưng trong lòng cô biết rõ mình sẽ mãi là con gái của một tay cờ bạc sinh ra trong khu dân nghèo, danh dự có thể bị chà đạp một cách tùy ý.
Cho dù rời khỏi đó thì bây giờ cô cũng đang ở dưới sự điều khiển của Chu Chi Nam.
“Bà chủ Chu, cô nên dạy dỗ lại chồng của cô.”
“Chẳng lẽ trên người tôi đều là bị chó cắn?”
Lâm Vãn Thu không phải là người mồm miệng linh hoạt, nói không lại Nguyễn La. Cô ấy phải hạ thấp thái độ và cố gắng nhẹ nhàng với cô.
“Chu La, tôi luôn coi cô như con gái.”
Nguyễn La lập tức nổi khùng, giọng cô trở nên sắc bén: “Lâm Vãn Thu, não cô bị úng nước rồi sao? Con gái cô sẽ làm chuyện đó với Chu Chi Nam?”
Lâm Vãn Thu hít thở có chút gấp gáp, dáng vẻ muốn nói lại thôi rõ ràng rất đáng thương.
Nguyễn La đột nhiên bật cười, cô đúng là nhàn rỗi mà, lực chiến đấu của Lâm Vãn Thu là số âm, cô ấy không chịu nổi ba câu của cô.
Thật nhàm nhán.
“Cô ra ngoài đi, tôi thay quần áo rồi xuống lầu.”
Lâm Vãn Thu sững sờ, sau khi phản ứng lại, cô ấy nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài.
Lê Viên, xem kịch… Nguyễn La bước chân trần lên tấm thảm trước tủ quần áo, suy nghĩ xem nên mặc bộ quần áo nào.
Bộ sườn xám đoan trang mà Lâm Vãn Thu vừa mặc hiện lên trong đầu cô, cô thay luôn một chiếc váy trắng mà không cần suy nghĩ, sau đó gọi dì Mai đến chải đầu cho mình.
Dì Mai thấy cô mặc trang phục châu Âu, lời nói đến miệng lại dừng, bà làm cho cô một kiểu tóc phù hợp theo căn dặn.
Lâm Vãn Thu rất đơn giản, khi nhìn thấy Nguyễn La đi xuống, cô ấy nói: “Cô có muốn đổi bộ khác không? Có bạn bè của Chi Nam đi cùng, mặc sườn xám mới thỏa đáng.”
“Chu Chi Nam thích tôi mặc như thế này.” Cô nói một câu chặn miệng Lâm Vãn Thu, với những người sau cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Trước cửa Lê Viên rất sôi động, bởi vì có vai đào nổi tiếng trong Kinh đến Thượng Hải, những người quý tộc thích Kinh kịch ở Thượng Hải ra mặt mời họ mới đồng ý biểu diễn hai màn, còn là màn biểu diễn riêng tư, hôm nay là màn thứ hai.
Lúc xuống xe Nguyễn La còn nhìn thấy Trình Mỹ Trân cách đó không xa, cô không chút giữ kẽ giơ cao tay chào.
“Mỹ Trân, cô cũng tới à?”
Vợ chồng Trình gia nhìn thấy Nguyễn La thì đưa Trình Mỹ Trân chen chúc qua đám đông đến trước mặt họ, gật đầu với Lâm Vãn Thu.
Trình Mỹ Trân cũng mặc sườn xám, có lẽ bởi vì những người có thể nhận được vé xem kịch hôm nay đều là quan to quyền quý ở Thượng Hải, trước đó hiếm khi mặc như thế này. Nhưng khuôn mặt tròn dễ thương của cô ấy có cảm giác như đang lén mặc quần áo người lớn vậy, Nguyễn La cố nén cười.
Họ nói với nhau vài câu, một người hầu chạy ra nói với Lâm Vãn Thu rằng Chu Chi Nam và bạn của anh đã ngồi vào chỗ, mời hai người họ đi vào. Nguyễn La tạm biệt Trình Mỹ Trân, họ vẫn phải chờ trong đám đông, chưa biết đến khi nào mới có thể nhận vé vào cổng.
Chu Chi Nam thấy trang phục của cô thì chỉ sâu sắc liếc nhìn cô một cái, không có biểu cảm gì. Nguyễn La không thể hiểu được ý anh, vì vậy cô quyết định án binh bất động.
Cô không hứng thú với Kinh kịch, tay chống cằm ngủ gật, cũng không hề để ý ánh mắt Chu Chi Nam thường xuyên liếc qua.
Khi vở kịch kết thúc, Nguyễn La bị đánh thức. Chu Chi Nam vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của cô: “Tỉnh đi, về nhà.”
“Ơ…” Nguyễn La dụi mắt, đứng dậy.
Chu Chi Nam nhặt chiếc khăn choàng sắp rơi của cô lên, cài chặt lại chiếc trâm cài áo hình bướm, động tác vô cùng trôi chảy. Bạn bè biết anh yêu thương “cô con gái nuôi” này, nên kiên nhẫn chờ ở bên cạnh.
Đến tận lúc về tới Chu trạch, Nguyễn La vẫn không nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Chu Chi Nam. Ngược lại trong lòng cô còn cảm thấy hơi mất mát khi không chọc Chu Chi Nam tức giận.
“Lên lầu tắm rửa rồi đến phòng làm việc của tôi.” Vừa bước vào phòng khách, Chu Chi Nam trầm giọng nói, Nguyễn La chỉ cảm thấy hai má ửng đỏ, dần dần lan đến mang tai. Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy những người hầu trong đại sảnh đang nhìn cô với vẻ khinh thường.
Cảm giác này không xa lạ, con gái của Nguyễn Phương Hữu chịu khinh thường còn ít sao?
Chỉ có Nguyễn La là không thích.
Cô không thay giày, đôi giày da nhỏ vang lên tiếng lộc cộc, cô thiếu nữ chạy nhanh về phòng ngủ của mình, đây là nơi che chở cuối cùng của cô.
Chu Chi Nam tắm rửa qua rồi thay sang đồ ngủ, trút bỏ dáng vẻ bụi bặm. Anh tiện tay lấy một cuốn sách trên giá trong lúc đợi Nguyễn La.
Cũng đã một lúc lâu mà Nguyễn La vẫn chưa đến. Đúng rồi, cô gái của anh luôn thích nổi loạn, làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời được.
Anh gọi điện thoại sang phòng Nguyễn La, nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của cô gái.
“Chu Chi Nam, anh giục cái gì, có thấy phiền không hả. Tôi còn chưa sửa soạn xong, cần thêm thời gian.”
“Sang đây, đừng ép tôi qua đấy bắt em.”
Cô mặc bộ đồ ngủ kín đáo nhất trong tủ, bộ quần áo này còn nghiêm túc hơn cả Chu Chi Nam.
Người đàn ông nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nhẹ.
“Em có biết hôm nay mình đã làm sai gì không?”
“Tôi không biết, không rõ lắm, tôi không muốn nói.”
Chu Chi Nam rốt cuộc cũng không nhịn được, hừ lạnh một tiếng.
“Quỳ xuống.”
“Chu Chi Nam, anh bớt lấy trận đánh hai năm trước ra dọa tôi đi. Bây giờ tôi không sợ anh, tôi không quỳ.”
Đúng vậy, Nguyễn La không còn là Nguyễn La của hai năm trước. Cô không chạy trốn, cô biết dựa vào thanh thế của anh mà muốn làm gì thì làm.
…
Lúc này, Nguyễn La cảm thấy mình như một con cá sắp chết nằm trên thớt. Cô quỳ trên tấm thảm lông cừu, người gục lên ghế sô pha, Chu Chi Nam khống chế đôi tay mảnh khảnh của cô chỉ bằng một tay.
Bộ đồ ngủ kín đáo của cô đã bị cởi xuống, những vết xước trên cổ Chu Chi Nam dường như đang nói lên rằng: Nguyễn La thề chết sẽ kháng cự lại.
“A…ha…”
Người đàn ông nửa ngồi nửa quỳ ở sau lưng cô, tay còn lại làm chuyện xấu giữa hai chân cô. Anh quanh năm lật xem sổ sách, mặt trong ngón tay phủ đầy vết chai mỏng, hiện tại đang co rút trong mật huyệt của cô gái Nguyễn La, quấy rối hồ nước xuân của cô.
“Chu… Chu Chi Nam…”
Anh không đáp lại, hai ngón tay tìm được chỗ thịt phồng lên nơi sâu nhất của cô, đầu ngón tay ấn vào đó, chợt nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Nguyễn La đang vùi vào ghế sô pha xen lẫn tiếng rên rỉ kìm nén.
Cô vặn vẹo mông muốn chống cự, Chu Chí Nam chỉ cảm thấy hai mắt nóng rực, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn, hôm nay anh nhất định phải trừng phạt cái tội đã biết rõ rồi mà còn cố phạm phải của cô.
“Đừng… không… đừng… mà…”
“Còn chưa phun ra mà đã đừng rồi à?” Cuối cùng Chu Chí Nam cũng mở miệng.
Cô như vớ được một cọng rơm, vội vàng nói: “Đâm hỏng mất… Aa… ưm…”
“Xin anh….”
Cô thiếu nữ phát ra tiếng cầu xin đầu tiên, thương nhân Chu Chi Nam cũng đáp lại.
“Lần sau có biết thế nào là thích hợp chưa?”
“Biết… tôi biết … ha…”
Ngón tay anh tăng tốc đâm rút, cho cô khoái cảm cuối cùng. Mông Nguyễn La cong lên thành hình vòng cung mê hoặc, hai ngón chân mềm mại cọ vào nhau, anh tấn công làm cô trào ra.
Cô là một cô gái ngoan ngoãn, luôn biết gặp rắc rối gì và không ổn chỗ nào. Bây giờ Chu Chi Nam cần phải xã giao ở Thượng Hải, hai chữ khéo léo không phải chỉ dành riêng cho Lâm Vãn Thu mà Chu Chi Nam cũng cần.
Anh đặt cô trên ghế sô pha, cô thiếu nữ nhỏ nhắn vừa vặn nằm đủ trên đó. Anh tìm một bộ quần áo ngủ của cô từ tủ quần áo nhỏ trong phòng làm việc, là kiểu dáng dài đến sát đất của phương Tây.
Nguyễn La co ro ở mép ghế sô pha, mặc kệ anh loay hoay mặc đồ cho mình.
Chu Chi Nam ép cô đến mép ghế, gần như hoàn toàn vây lấy cô, thấp giọng nói.
“Em là người thông minh nhất, biết tôi coi trọng những trường hợp nào, biết lúc nào nên để ý lễ nghi.”
“Những lúc khác, em có thể làm loạn.”
“Đừng cố ý chọc giận tôi, không có lợi cho em đâu.”
“Biết chưa?”
Nguyễn La lại không cầm được nước mắt, có lẽ nước mắt vừa mới cao trào vẫn chưa chảy dài trên gò má, giọt nước rơi trúng mu bàn tay của anh.
Chu Chi Nam bất lực thở dài: “Quỷ khóc nhè.”
Tình cảnh này cũng giống như năm đó.
Cô vừa đến nhà họ Chu dì Mai đã đưa cô đi tắm rửa, mặc quần áo mới, Nguyễn La cũng bị anh giữ ở mép ghế sô pha, nâng cằm cô lên nói câu đầu tiên với cô.
“Đừng sợ, để tôi nhìn em.”
Nhưng làm sao có thể không sợ hãi, sắc mặt Nguyễn La trắng bệch, trên mặt rưng rưng nước mắt
“Đúng là thích khóc.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Chi Nam thực sự rất thương xót.