Cả hai đều không nhắc đến bữa tiệc sinh nhật một lần nào nữa.
Hôm nay Chu Chi Nam đã làm đến hai lần nhưng vẫn rất tỉnh táo. Cho dù là về thể xác hay tinh thần anh đều thấy vui sướng, thậm chí lúc nằm trên giường cũng cảm thấy có chút sảng khoái.
Chỉ có mình Nguyễn La mệt đến mức đầu hàng, cơ thể trơn bóng trần truồng nằm trên giường. Tấm chăn mỏng không che được hết phần lưng mịn màng của cô, ánh trăng phản chiếu càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, khiến tim anh lại rung động.
Chu Chi Nam sát lại gần, vuốt lại mái tóc đen mượt cho cô, rồi lại mơn trớn tấm lưng của cô. Chợt cảm thấy Thượng Hải hôm nay trải qua bao phong ba bão tố, cuối cùng anh cũng có một buổi sáng yên bình tự tại.
33 năm cuộc đời, cảm giác lần đầu làm một người bình thường cũng không tệ.
Tầm thường hơn là giờ phút này anh muốn châm một điếu thuốc.
Đêm nay, rượu, thuốc lá, làm tình, mỗi một chuyện anh đều phải tận hưởng một lần, muốn hoàn toàn trở thành một người bình thường.
Sau khi nghĩ xong, anh đứng dậy chuẩn bị đi ra phòng khách hút một điếu thì bị Nguyễn La kéo tay lại.
Giọng nói mơ mơ màng màng như sắp đi vào giấc ngủ của cô vang lên: “Anh định đi đâu, Chu Chi Nam.”
Dường như cô rất thích gọi đầy đủ họ tên của anh.
Bấy giờ cái tên mà anh nghe nhiều nhất là “ông chủ Chu”. Trước khi bắt đầu kinh doanh, người nhà và bạn bè cũng đều gọi anh là “Chi Nam”, chỉ có Nguyễn La là không chịu gọi. Cô còn là người Bắc Bình nên phát âm rất chuẩn. Mỗi lần cô cất tiếng đều nũng nịu như tiếng mèo con, luôn quấy nhiễu trái tim anh.
“Anh muốn hút điếu thuốc, em ngủ trước đi.”
Cô vùi mặt vào gối, bĩu môi nói: “Sao không hút ở trên giường?”
Cô nói cũng hợp lý, nhưng Chu Chi Nam không vượt qua được giới hạn trong lòng mình. Anh có thói quen sạch sẽ nên không thể chấp nhận được việc hút thuốc ở trên giường.
Cánh tay Nguyễn La đã ôm lấy eo anh. Chu Chi Nam bất lực, anh ngồi bên mép giường, lấy hộp thuốc lá trong ngăn tủ bên cạnh, rút một điếu ngậm ở giữa môi.
Mùi thuốc lá thoang thoảng xung quanh. Đánh que diêm, ánh lửa bùng lên ngắn ngủi. Châm xong điếu thuốc lá, hít một hơi, Chu Chi Nam khẽ nhắm mắt lại.
Anh vẫn thích dùng que diêm để châm thuốc, không giống như Lục Hán Thanh dùng những chiếc bật lửa được chế tác thủ công tinh xảo.
Yên lặng gạt thuốc ở bên mép giường vì sợ tàn thuốc sẽ rơi lên giường. May mắn mùa đông không khô hanh giống phương bắc, nếu không sợ rằng sẽ có hỏa hoạn.
Nguyễn La vẫn bám lấy anh khiến hai người đều dồn đến mép giường.
Vốn dĩ Chu Chi Nam muốn hút nhanh rồi quay về giường ôm cô, nhưng cánh tay cô lại ôm chặt hông anh khiến anh không thể cử động được.
“Kiều Kiều, đừng ôm chặt như vậy.”
Cô vùi đầu vào eo anh, vẫn chôn chặt đầu mình vào lòng anh không nhúc nhích.
Chu Chi Nam hút một điếu thuốc mà như đang đánh trận vậy. Sau khi hút xong, anh lật người cô lại, ôm vào lòng mình.
Giọng nói mang theo giọng mũi của cô vừa quyến rũ vừa ngây ngô vang lên bên tai anh: “Bớt hút thuốc lại nha… Hôm nay anh vừa uống rượu vừa hút thuốc… Còn làm hai lần… Phải chú ý thân thể đấy…”
“Thân thể của anh không tốt sao?”
“Tốt…”
“La Nhi, mau ngủ đi, ngày mai cho anh xem quà.”
“Được.”
Cả căn phòng trở nên yên tĩnh, Chu Chi Nam nhắm mắt lại thì lập tức cảm thấy buồn ngủ, Nguyễn La cuộn tròn trong lòng anh, nhịp thở đều đặn.
Bỗng nhiên cô lại lên tiếng: “Chu Chi Nam, hôm nay anh có ước điều gì không? Điều ước trong ngày sinh nhật …”
“Không có. Tất cả những mục tiêu trong đời anh đều đã đạt được.”
“Ồ…”
Vậy sao.
…
Sáng sớm hôm sau, Chu Chi Nam rời giường đúng giờ nhưng không định đến thương hội, anh muốn nghỉ ở nhà một ngày.
Nguyễn La còn chưa đánh răng rửa mặt đã nói muốn đưa anh đi xem quà, nhưng lại bị Chu Chi Nam cự tuyệt thẳng thừng: “Đi đánh răng.”
Xì, đúng là đồ nhỏ nhen.
Sau khi rửa mặt xong, anh lại bảo cô đến sáng, ăn xong mới đi xem.
“Chu Chi Nam, hình như anh không nóng lòng muốn xem thì phải. Nếu đã không quan tâm, vậy chi bằng đưa cho Lục Hán Thanh, tặng không cho anh ta.”
Chu Chi Nam uống một ngụm trà, ngẩng đầu cười nói với cô: “Sao em không chuẩn bị hai phần, đưa cho Tự Như một phần. Anh không có nhiều bạn bè, em cũng không thể đối xử phân biệt với cậu ta. Dù sao cũng đều là bạn bè tốt của anh.”
Cô cũng cười: “Chu Chi Nam, biến đi.”
Nói xong cô mới để ý, dì Mai không ở nhà ăn, bên cạnh cô là hai cô bé, hình như cô không chú ý đến mặt mũi của Chu Chi Nam.
“Là anh chọc em…”
Giọng cô hạ thấp xuống khiến Chu Chi Nam có chút ngạc nhiên: “Em mắng cũng đã mắng rồi, sao tự nhiên hôm nay lại hạ giọng xuống vậy.”
Cô cúi đầu khuấy chén cháo, nói: “Em chỉ là đang suy nghĩ, ngày thường có hơi không giữ thể diện cho anh, sau này sẽ chú ý một chút.”
Anh nghe vậy thì cười châm chọc: “Em vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”
OK, ngày đầu tiên sau sinh nhật lần thứ 33 của ông chủ Chu, Nguyễn La quyết định không so đo với anh.
“Im lặng, ăn cơm.”
Dì Mai vào nhà ăn, thấp giọng thông báo với Chu Chi Nam: “Tiên sinh, thảm trong thư phòng đã đổi xong rồi.”
“Ừm.”
Nguyễn La nghe xong thì có chút vui mừng, “Thư phòng đổi thảm sao?”
“Tấm thảm Ba Tư ban đầu là anh đặt biệt mang về từ Anh quốc, dùng qua nhiều năm vẫn còn rất tốt. Nửa năm nay Hán Thanh nghiện thuốc lá nặng, vậy nên tấm thảm đã bị cậu ta làm hỏng nhiều lỗ.”
Cô ăn xong ngụm cháo cuối cùng thì chạy vội lên lầu, nói là muốn đi xem tấm thảm mới, chỉ để lại bóng lưng với mái tóc dài cho Chu Chi Nam.
Đợi đến khi anh ăn xong súc miệng, bước vào thư phòng thì thấy Nguyễn La đang ngồi trên tấm thảm trải trên mặt đất kia, trên bàn trà còn đặt một món đồ được gói kỹ.
“Sao lại ngồi dưới đất, bẩn.”
“Không sao, thảm mới rất sạch sẽ. Ngày mai biết đâu không thể ngồi được nữa.”
Lý do này Chu Chi Nam tạm chấp nhận, nhưng anh vẫn ngồi trên sô pha.
“Xem quà tặng nào.” Anh ra lệnh, hiển nhiên biết trên bàn là quà tặng.
Nguyễn La thuận theo mở quà tặng cho anh ra, là một bức tranh được đóng khung.
Một căn nhà thuần theo kiểu Tây, thảm cỏ xanh ngắt, vẽ hai bóng người không quá rõ mặt, bên cạnh còn có một con chó.
Ý cười của Chu Chi Nam càng sâu, Nguyễn La đã mở miệng giải thích trước khi anh định nói.
“Tập tranh mà anh cho em chỉ có tòa nhà kiểu Tây, em chỉ biết vẽ lại theo nên vẽ cái này.”
“Đây là hai người, và một con chó?”
Nguyễn La có chút chột dạ, cô tìm ra những bộ phận khác nhau của tập tranh, tự mình tổng hợp lại để vẽ lại một bức tranh. Cô vẽ không tốt, người và chó đều vô cùng trừu tượng.
Không, không phải trừu tượng, Nguyễn La tự xưng là trường phái ấn tượng, là vẻ đẹp mông lung.
“Đúng vậy.” Cô có chút chột dạ.
Chu Chi Nam nghiêm túc xem, bên dưới góc trái có chữ Khải trâm hoa do cô đích thân viết:
Tặng Chi Nam.
Chỉ tiếc chữ kia cũng không được tính là đẹp, giống như nòng nọc loài bò sát, nói là chữ Khải trâm hoa đã là quá mức cân nhắc rồi.
Anh chỉ vào chỗ kia, hỏi: “Tại sao em không viết là Chu Chi Nam?”
Nguyễn La ghé vào đầu gối của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Là vì em viết thiếu một chữ, không nhìn thấy chữ Nguyễn mà em cũng chưa viết sao, chữ của em thật sự quá xấu, nhưng đây cũng là một loại nghệ thuật.”
“Ừ, là nghệ thuật.”
Cô đợi mãi mà vẫn không nhận được một câu thích từ anh, có chút mất mát. Cô hiểu anh cũng không thiếu những đồ vật quý giá, những ngày gần đến sinh nhật, anh không biết đã nhận được bao nhiêu bảo bối. Nguyễn La không tặng nổi những món đó, tuy là gian hàng cho thuê kia của cô mấy tháng nay cũng có tiền thu vào, nhưng cũng không đủ để mua đôi khuy măng sét mã não nhập khẩu. Chỉ có thể bỏ tâm tư ra tự mình vẽ một bức tranh tặng cho anh.
Nguyễn La không hé răng, vẫn ghé vào đầu gối của anh, vùi đầu vào đó. Chu Chi Nam vuốt ve mái tóc dài của cô, cô không nhìn thấy ý cười tràn lan khó có thể kiềm chế của anh.
Túc tích bất sơ đầu, ty phát bị lưỡng kiên. Uyển thân lang tất thượng, hà xứ bất khả liên(*).
“Anh rất thích, La Nhi.”
“Thật không?”
“Đương nhiên. Có lẽ, em muốn có biệt thự đơn lập như trong bức vẽ sao?”
Nguyễn La do dự, “Biệt thự đơn lập là không có hàng xóm phải không? Có phải rất cô độc không?”
“Không đâu, chúng ta sẽ có hàng xóm.”
“Nhưng Thượng Hải quá rối loạn.”
Không phải Thượng Hải.
Đốt ngón tay của anh vòng quanh sợi tóc cô, ý tưởng trong đầu càng thêm mãnh liệt.
“Chút nữa anh sẽ treo bức tranh trong thư phòng, treo ở nơi nào thì được?”
“Chỗ đó đi, không không không, chỗ này, mà thật ra chỗ đó cũng được.”
…
Buổi chiều, Lục Hán Thanh tới nhà đánh tennis với Chu Chi Nam ở sau vườn. Nguyễn La nhìn mới mẻ cũng muốn thử xem.
Nói sức lực của cô giống gà con là hạ thấp gà con rồi, Chu Chi Nam dạy rồi, đến phiên Nguyễn La vẫn không thể tự đánh cầu qua khỏi võng.
Lục Hán Thanh khuyên cô nên đứng bên cạnh võng đánh là thích hợp nhất.
Bị Nguyễn La làm mặt quỷ. Cô thấy cái trán của Chu Chi Nam ra một lớp mồ hôi mỏng thì đau lòng, bảo anh đi theo Lục Hán Thanh nghỉ ngơi một lát, gọi cô bé người làm vừa bưng mâm đựng trái cây đến chơi cùng cô. Cô bé kia cũng ngang ngang tuổi với Nguyễn La, trong xương cốt vẫn còn ham chơi, hai người chơi đùa cười hì hì, cũng coi như vui vẻ.
Chu Chi Nam uống ngụm nước trà, dáng vẻ tươi cười giống hệt cô.
Lục Hán Thanh thu hết vào mắt, “Anh, xác định rồi sao?”
“Ừm.”
“Lúc đầu anh đưa cô ấy về em không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, còn nghĩ rằng cuối cùng anh cũng biết chơi đùa phụ nữ rồi.”
Chu Chi Nam phun một ngụm hạt nho bên cạnh anh ta, “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Lục Hán Thanh né tránh, “Anh ăn sinh nhật xong càng ngày càng thụt lùi, còn chơi kiểu phun người khác như lúc nhỏ nữa chứ. Khi nào thì làm đám cưới? Cuối mùa thu cũng được đấy.”
Bến Thượng Hải đầy biến động, thời gian mấy tháng đủ để quên đi một người đã rời đi.
“Kết hôn hay không kết hôn có gì khác nhau đâu. Tôi yêu thương chiều chuộng cô ấy, không phải còn hữu dụng hơn một tờ hôn thú sao?”
Anh mấy hứng thú với hôn nhân. Cũng từng đề cập qua với Nguyễn La chuyện đính hôn, bị cô dứt khoát cự tuyệt.
Lục Hán Thanh ăn trái cây, rủ rỉ nói với anh, “Thế là anh không hiểu rồi. Thứ gọi là danh phận này cô ấy có muốn hay không là một chuyện, anh có cho hay không lại là một chuyện khác. Người ta đã sớm đi theo anh, chuyện nên làm cũng làm rồi, hiện tại lại ở cùng một chỗ với anh, còn tính chuyện gì nữa? Huống hồ sau lưng anh còn làm nhiều chuyện vì cô ấy như vậy, Tự Như…”
“Trước không nói cái này.” Anh mở miệng ngắt lời.
Lục Hán Thanh biết anh nghe hiểu, nên cũng không dong dài.
Uống mấy ngụm trà làm ấm thân, hai người đứng lên khởi động, chuẩn bị lại đánh một hồi.
Chu Chi Nam mở miệng, “Hán Thanh, có muốn cùng nhau trở về Anh Quốc không?”
–
Chú thích:
(*) Nằm trong Tử Dạ ca kỳ 03, dịch nghĩa:
Đêm xưa chẳng chải đầu,
Tóc như tơ phủ kín đôi bờ vai.
Lả thân trên gối chàng,
Chẳng chỗ nào là không dễ thương.