“Chu Chi Nam, anh yêu em không?”
Đây là câu hỏi mà Nguyễn La đã hỏi không biết bao nhiêu lần trong tối nay.
Chu Chi Nam không muốn trả lời nữa.
“Anh không yêu em nữa?”
Anh mặc kệ tóc mái rủ xuống trước trán, tầm mắt hơi bị cản trở ôm cô ngồi dậy tựa vào đầu giường. Còn không quên nhấc cái chăn lên che cơ thể trần trụi của cô.
“Kiều Kiều, chỉ mới nửa phút anh chưa nói yêu em thôi.”
“Ồ.”
Anh cầm ly thuỷ tinh ở trên tủ bên cạnh giường lên, uống một ngụm nước, yết hầu chuyển động, rất gợi cảm.
Nương theo ánh trăng bàng bạc len lén chiếu vào phòng, Nguyễn La nhìn thấy rõ.
Thật sự rất muốn liếm.
Nghĩ là làm, Nguyễn La luôn luôn hành động nhanh chóng.
Cô vươn cái lưỡi đinh hương ra, bên trên dính nước bọt liếm nhẹ lên yết hầu của Chu Chi Nam, ẩm ướt ấm nóng, rất trêu chọc.
May là anh đã nuốt nước xuống bụng, nếu không nhất định tối muộn rồi còn làm dơ chăn, còn phải sai người đến thay.
Cái tay ôm Nguyễn La hơi dùng sức, lại kiềm chế không làm đau cô, khàn giọng mở miệng, “Yêu em.”
Còn phải kèm thêm, “Rất rất yêu em.”
Cô vẫn liếm, chẳng hề vì nghe câu trả lời ấy mà ngừng lại. Môi lưỡi sượt xuống ngực anh, mang theo mảnh ánh sáng.
Lồng ngực mẫn cảm, nhưng cô không dừng lại quá lâu, dần dần xuống dưới, người cũng càng lúc càng cúi sâu vào trong chăn, liếm xuống bụng Chu Chi Nam.
Nghe không rõ lắm tiếng thở dốc của người đàn ông ở bên ngoài tấm chăn.
Cô đoán lúc này anh đang ngửa đầu, híp mắt hưởng thụ sung sướng nhân gian.
Vốn dĩ hai người vừa mới làm một lần, nên lúc này cả hai đều trần trụi. Nguyễn La tỉ mỉ liếm khắp bụng anh, nơi cực lớn kia đã thức tỉnh đập vào má cô.
Mà bầu vú đong đưa rủ xuống, đầu ti hư hư thực thực cọ lên bắp đùi Chu Chi Nam, khiến anh tê dại toàn thân.
Giây tiếp theo, khoang miệng ẩm nóng bao lấy chỗ kia, giống như tra kiếm vào vỏ, vô cùng kín kẽ.
Thoải mái.
Hai tay cô còn vuốt ve túi tinh của anh, đầu lưỡi ướt át, mút rất nghiêm túc.
Chu Chi Nam tựa như đang ở thiên đường, lại tựa như rơi xuống địa ngục.
Nói cũng không rõ ràng.
Cô cẩn thận chơi đùa, chậm rãi ngậm vào rồi lại chậm rãi nhả ra. Cái lưỡi giống như yêu tinh tham lam, liếm mã mắt vô cùng nghiêm túc, giống như nơi đó có mỹ vị nhân gian cần phải nếm thử.
Cảm giác thứ trong miệng càng lúc càng sưng to, ý cười của Nguyễn La càng sâu, bèn nhả ra. Chui người ra khỏi chăn bông, cưỡi lên người Chu Chi Nam, tay vịn bả vai anh, chuẩn bị nhắm thứ kia vào cái miệng phía dưới của mình.
Nhưng lúc cúi đầu lại bị Chu Chi Nam nhéo hai má, khoé miệng hơi nhếch lên, có chút ngốc nghếch.
Giọng anh khàn khàn nhuộm đẫm tình dục, “Hôm nay em học kỹ thuật phòng the cùng Hứa Bích Chi sao?”
Nếu thật sự là cô ta dạy, hiện tại anh hận không thể tìm mấy tên giặc Tây vần Hứa Bích Chi.
Kiều Kiều ở trong tim anh không cần phải học những thứ xuất thân thấp hèn với Hứa Bích Chi như vậy, có khác gì mấy cô gái trong nhà thổ đâu.
Nguyễn La dùng sức cúi đầu xuống lấp kín môi anh, để anh cũng nếm thử chút mùi vị của mình. Cô chuyển nước bọt qua cho anh, anh lại chuyển một ít về, hai cánh môi giao nhau, quấn quýt chơi đùa.
Cô dịch tay đến phần thân dưới để căn chỉnh rồi hạ mông xuống, thứ to lớn kia chui vào hang động, cô còn bổ sung một câu bên tai anh, “Không phải đâu, em muốn khiến anh sung sướng.”
Chu Chi Nam thầm nghĩ, đúng là rất sung sướng.
Mặc dù anh mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Mặc kệ hết, cứ trừng phạt tiểu yêu tinh ở trên người trước, còn chuyện khác để lúc sau giải quyết.
Cô ở bên trên chậm rãi nhấm nháp, di chuyển trước sau, Chu Chi Nam chỉ cảm thấy gãi không đúng chỗ ngứa. Thoải mái thì thoải mái, chỉ là thoải mái như vậy thì trời sáng lên anh vẫn chưa bắn ra được.
Không kìm được sức lực bóp nhẹ eo cô, ra lệnh, “Ngậm sâu một chút.”
Kiều Kiều nằm bò trên người anh, mặc kệ mệnh lệnh của anh mà chỉ mải miết tìm sức mạnh của mình, lực cũng không quá lớn, đủ để bản thân cô thoải mái là được.
Đúng là yêu tinh nhỏ ích kỷ.
“Hửm?” Chu Chi Nam cần xác nhận lại.
Nguyễn La liếm vành tai anh, thanh âm ngây ngất, “Em không được rồi… anh Chi Nam…”
Chu Chi Nam chỉ cảm thấy ầm vang một tiếng như pháo hoa đột nhiên bắn lên, bàn tay siết chặt eo cô càng mạnh hơn, làm Nguyễn La đau đến nhíu mày, nhưng bên dưới lại vô cùng sảng khoái.
Cô rõ ràng phát hiện, cái vật bị huyệt nhỏ nuốt trọn kia càng thêm to lớn, dường như bản thân nó lại đi vào sâu hơn một chút.
Bàn tay anh không kiềm chế eo cô nữa mà giữ sau đầu cô, ép cô nhìn thẳng vào anh.
“Vừa rồi em gọi anh là gì?”
Giọng nói khàn khàn gợi cảm, nhưng lại ẩn giấu nguy hiểm.
Nguyễn La giả vờ ngốc nghếch, cô biết giả vờ nhất, vì đôi mắt đó vốn dĩ đã đơn thuần.
“Không có gì mà…”
Cô gái nhỏ nói dối, nhất định phải bị trừng phạt.
Chu Chi Nam công chính nghiêm minh, dù là người anh yêu nhất cũng phải đánh, anh đích thân hành hình.
Dễ dàng nhấc người lên, ấn quỳ lên đầu giường. Hai tay Nguyễn La vịn cột giường, nâng mông lên, nào có dáng vẻ chịu nhận sai chứ.
Cô vui vẻ chờ đợi trừng phạt.
Chu Chi Nam đi vào từ phía sau, tư thế này có thể đâm đến điểm mẫn cảm của cô nhất, chưa được mấy cái đã khiến cô thở dốc liên tục, khóc lóc xin tha.
Nguyễn La xinh đẹp quay đầu lại, đôi mắt trong veo vương đầy dục vọng, quyến rũ Chu Chi Nam vào sâu hơn nữa.
Anh đâm vào nơi sâu nhất, bắt đầu trắng trợn rút ra đâm vào, không chút nào thương tiếc. Hô hấp Nguyễn La nặng hơn, cái miệng rên rỉ ê ê a a khiến người ta nghe xong đỏ mặt.
Tiếp theo đó là cái tay Chu Chi Nam đánh lên mông cô.
Cô lúc nào cũng mềm mại yếu ớt, nên cái mông đã nổi lên vết đỏ của tội ác.
Chu Chi Nam mở miệng, “Gọi một lần nữa.”
Nguyễn La lắc đầu, sao có thể gọi dễ dàng như thế, cô còn muốn anh đánh cô nhiều hơn một chút.
Chu Chi Nam hài lòng thỏa mãn dục vọng chịu phạt của cô.
Chỉ đối xử với nửa cái mông bên phải, đánh liên tiếp mười cái, lúc xuống tay chỉ dùng bảy mươi đến tám mươi phần trăm lực, cái trước đỏ hơn cái sau. Đồng thời hoạt động vòng eo săn chắc, đâm cho cô thoải mái đến mức choáng váng.
Đó là tội lỗi và sự trừng phạt sâu sắc nhất, mạnh mẽ khơi dậy dục vọng to lớn của Nguyễn La. Bên dưới cô càng xoắn chặt Chu Chi Nam, vừa đau vừa sảng khoái, hốc mắt rưng rưng.
“Gọi.” Người đàn ông gầm nhẹ.
Nguyễn La khóc nức nở, giọng cực kỳ mềm mại mở miệng, “Anh Chi Nam… anh Chi Nam.”
Chu Chi Nam cười, rút ra toàn bộ rồi lại cắm đến nơi sâu nhất, làm mấy chục cái, lẳng lặng hưởng thụ cô gái nhỏ ở dưới thân khóc lóc kêu “anh Chi Nam”.
Giọng cô càng lúc càng nhỏ đi, đến sau cùng căn bản nghe không rõ.
Chu Chi Nam định tính sổ, đây là chỗ xấu dễ tìm thấy ở doanh nhân, anh đã quen với tính toán.
“Ngày thường dạy em lễ nghi vô ích rồi à, có anh trai nhà ai mà lớn hơn mười bốn tuổi?”
Lại một cái đánh nữa lên bờ mông bên trái trắng nõn, nơi chưa từng bị chà đạp.
Ban đầu hai cánh mông trắng đỏ đối lập nhau rõ ràng, cái đánh này gần như nhuộm màu tương đồng.
Nguyễn La khóc nức nở, đầu kề sát đầu giường, hơi hơi lắc đầu, từ chối mở miệng nữa.
Lại một cái đánh lên, cánh mông đau đến nóng rát, huyệt nhỏ siết càng lúc càng chặt, dịch thể không ngừng chảy ra, bên dưới cô là một đống hỗn độn ẩm ướt.
“Gọi.”
Anh đã lấy thái độ mạnh mẽ trong làm ăn ra.
Nguyễn La chỗ thì đau chỗ thì sảng khoái, sau đó lặng lẽ tiết ra. Tay còn lại của Chu Chi Nam buông vòng eo đã bị bóp đến đỏ ửng của cô ra, chuyển đến xoa bầu vú ban nãy quyến rũ anh kia, cầm nắm thay hình đổi dạng.
Vì quỳ đứng nên cổ cô càng tiện cho anh gặm cắn bắt nạt. Hơi thở của người đàn ông thổi tới từ sau tai, ấm nóng khiến cô tê dại.
Tai là nơi mẫn cảm nhất, dái tai bị anh ngậm cắn tỉ mỉ trong miệng, bên dưới lại bị đẩy đến nơi sâu nhất, si mê cắm vào cô.
Tự nhủ với bản thân rằng không mất mặt khi cầu xin Chu Chi Nam trong chuyện tình dục. Sức lực của phụ nữ không thể nào so được với đàn ông, ngày mai xuống giường lại gây khó dễ với anh.
“Chú Chi Nam…”
Cô cảm giác rõ ràng tiếng thở dốc ở sau tai càng nặng hơn.
Nhưng Chu Chi Nam lại lui ra ngoài.
Nguyễn La thấp giọng hô lên, lại bị Chu Chi Nam nâng người lên cưỡi ngồi trên người anh, giây tiếp theo lại ngậm vào toàn bộ.
Chu Chi Nam nhún eo, đâm thẳng vào trong cô, cô trốn về phía trước lại bị ấn eo ngậm vào, tận đến nơi sâu nhất.
“Không phải thích ở bên trên sao? Anh thỏa mãn em.”
Nguyễn La ôm cổ anh, vùi đầu vào cần cổ anh, thở dốc nuốt nước bọt, “Chú… nhanh một chút…”
Được, nhanh một chút.
Anh đâm sâu vào, ngón tay cô cào mạnh sau lưng anh, ai cũng không tốt hơn.
Vào giây phút cuối cùng, Chu Chi Nam ôm cổ Nguyễn La đã bị anh gặm cắn hiện lên từng dấu vết tím đỏ, nói bên tai cô: “Gọi thêm tiếng nữa, La Nhi.”
“Anh Chi Nam…”
“Em yêu anh…”
Lúc cô cong lưỡi lên phát âm chính là lúc anh không nhịn được nhất, từng tiếng của cô giống như mèo con gãi vào tim anh.
Luồng nhiệt nóng hổi rót vào nơi sâu nhất trong Nguyễn La, cô run rẩy, theo đó lại tiết ra một lần nữa. Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở nông sâu.
Kiều Kiều nằm trên người anh, anh cũng không chê nặng, bàn tay mơn trớn làn da trơn nhẵn của cô.
Giải toả dục vọng qua đi, giọng của người đàn ông trong trẻo mà rõ ràng.
“Nguyễn La, chắc chắn em đã làm chuyện xấu sau lưng anh.”
Cô trộm nhìn về phía mặt anh, Chu Chi Nam đang nhắm mắt, không nhìn ra được biểu cảm gì.
“Anh gọi em là Nguyễn La, không phải thích sửa em thành Chu La à.”
Chu Chi Nam nhìn thấu cô đang lảng sang chuyện khác, nhưng không vạch trần.
“Bản thân em làm chuyện xấu còn muốn lấy mạng của anh. Vô liêm sỉ như vậy mà còn dám nói yêu anh.”
Nguyễn La trầm mặc, cô dứt khóat thừa nhận, không có cách nào để biện giải.
Cánh tay dài của anh kéo chăn đắp lên hai người họ.
“Nhưng em yên tâm, anh không tra xét, cũng không truy cứu.”
“Ngoại trừ chuyện em yêu người khác, những chuyện còn lại anh đều tha thứ.”
Trong lòng Nguyễn La có chút rung động, tay cô đặt lên tim anh, cô có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh.
“Chu Chi Nam, em yêu anh, chỉ yêu anh.”
“Mà tình yêu này vẫn đang duy trì.”
Yết hầu anh di chuyển, hít sâu một hơi, “Được. Vậy đều là chuyện nhỏ.”