Nguyễn La ở lại tiệm may của Tần Kí, cô do dự xem có nên giảm độ rộng áo ngủ của Chu Chi Nam đi nửa phân nữa không.
Thợ may Tần hỏi cô có phải vẫn là số đo lần trước không, cô chợt nhớ ra dạo gần đây lúc ôm eo anh cảm thấy có hơi gầy một chút. Hứa Bích Chi thấy cô do dự, đề xuất vẫn nên giảm nửa phân, Nguyễn La cũng có suy nghĩ giảm nửa phân, cuối cùng quyết định là nửa phân.
Phụ nữ cùng nhau chọn vải may lại nhịn không được đi cắt may mấy cái sườn xám, Hứa Bích Chi rất thành thục
, nói với thợ may Tần là lúc làm sườn xám của Nguyễn La chừa ít vải thừa để làm một cái cà vạt cho ông chủ Chu. Bị Nguyễn La cười xì một cái, nói là không biết xấu hổ.
Vốn định đưa Nguyễn La đi xem kịch, nhưng Nguyễn La lại không thích chỗ náo nhiệt, vì thế họ định đi tới nhà máy rượu Thành Nam. Hứa Bích Chi nói nhà máy rượu ở vùng ngoại ô, đề phòng tài xế của nhà họ Chu chờ lâu, kêu anh ta về trước. Tài xế do dự muốn xem sắc mặt của Nguyễn La, thấy Nguyễn La không nghi ngờ anh ta liền gật đầu đồng ý.
Cô ngồi cùng Hứa Bích Chi trong xe, tay bị cô ta nắm lấy: “Giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo, buổi tối để tài xế của tôi đưa cô về cho tiện, vừa hay anh ta cũng có thể về nhà ôm bà xã và con ngủ, cũng chỉ là giúp người ta hoàn thành mong ước thôi.”
Nguyễn La cười nhạt đáp: “Như vậy cũng được.”
“Tôi nghe nói ông chủ Chu và Trịnh Dĩ Cầm đang thương lượng một mảnh đất hoàng kim, cô có biết không?”
Đây là lần đầu tiên cô ta chủ động hỏi Nguyễn La về vấn đề làm ăn của Chu Chi Nam. Trong lòng Nguyễn La cũng đề phòng, thầm nghĩ đây chắc là thù lao cho việc tìm hiểu tin tức giùm cô.
“Chuyệnlàm ăn của anh ấy tôi cũng không hỏi nhiều, cũng không biết quá nhiều về Trịnh Dĩ Cầm. Nếu như cô muốn làm việc với anh ấy, để tôi giới thiệu cho cô.”
Dù sao mạng lưới giao thiệp của cô cũng chưa sâu, tiếp xúc với Hứa Bích Chi gần tháng nay, thấy đối phương cũng chưa giở trò gì với cô nên cô bất giác cảm thấy cô ta là người tốt. Thậm chí còn muốn nói vài điều hay về cô ta ở trước mặt Chu Chi Nam, để cô ta kiếm được chút lợi ích.
Chỉ tiếc Nguyễn La xem nhẹ lòng tham của con người.
Hứa Bích Chi dịu dàng từ chối: “Thôi, ông chủ Chu bá đạo lắm, khó đào ra được mấy phần lợi từ trong miệng anh ấy.”
“Cô không sợ tôi kể lại mấy lời này cho anh ấy nghe sao.” Nguyễn La cố tình trêu cô ta.
Nhưng cô cũng không quá để trong lòng, chỉ vài ba câu liền chuyển chủ đề.
Uống qua vài chén rượu, Nguyễn La nhìn trời cũng sắp tối, uyển chuyển từ chối lời mời giữ cô lại ăn cơm của Hứa Bích Chi.
Trước khi lên xe, trời vẫn chưa tới sáu giờ, Hứa Bích Chi dịu dàng nói: “Em gái ngoan, tôi vừa lấy được tin tức từ phía Bắc Bình, nói là dịch chuột đã được khống chế. Ông chủ Chu bảo tôi nhanh chóng đặt vé xe cho cô. Đúng 7 giờ sẽ có một chuyến đi Bắc Bình, cô tới nhà ga trước đi, anh ấy sẽ đến sau.”
Nguyễn La vừa mừng vừa sợ, kích động đáp lại: “Vậy thì tốt quá, hôm qua anh ấy còn nói hôm nay sẽ có thư về. Bà chủ Hứa, làm phiền cô rồi.”
Hứa Bích Chi hoàn toàn ra dáng người chị, khuyên cô mau lên xe đi, đừng để bị lỡ thời gian. Gió thổi có chút lạnh, Nguyễn La lấy khăn tay ra che mũi, gật đầu lên xe.
Màn đêm sắp buông xuống, Thượng Hải sặc sỡ ánh đèn, bóng người mờ mờ ảo ảo, đôi mắt Nguyễn La ngấn lệ nên nhìn không rõ mọi vật. Cô lau sạch nước mắt, chỉ cảm thấy thời khắc này cô chính là người may mắn nhất trên đời.
Xe chạy có hơi nhanh, cô nhíu mày nói: “Lái nhanh như vậy làm gì, chậm một chút.”
Người tài xế đó mang vẻ lo lắng bất thường, ậm ừ đáp lại.
Nguyễn La nhạy cảm, nhưng không nói gì nữa. Trong lòng thầm ngẫm nghĩ, chợt cảm thấy có chỗ không đúng.
Mấy ngày trước Hứa Bích Chi có nhận được thư, nhưnga cô ta lập tức đưa cho cô, trở về nhà họ Chu cô mới mở ra xem, sao Hứa Bích Chi lại biết được dịch hạch cơ chứ? Hẳn là cô ta đã đọc qua bức thư đó. Hơn nữa, vừa nãy trong lòng cô quá mức vui mừng, quên mất hôm qua Chu Chi Nam có nói sau khi nhận được thư anh sẽ đích thân dẫn người về nhà họ Trạch, sao lại nói với Hứa Bích Chi đi đâu được chứ? Càng đừng nói Chu Chi Nam bảo cô ta đi mua vé, người làm của Hứa Bích Chi phần lớn đều ở ngoại ô, có thể thuận tiện mua vé hơn so với người của nhà họ Chu sao? Liên tưởng đến việc hôm nay cô ta kêu tài xế của Nguyễn La về trước, còn tìm hiểu chuyện làm ăn của Chu Chi Nam, chắc chắn có điểm kỳ lạ.
“Tôi có để quên đồ, về nhà họ Chu trước đi.”
Ánh đèn của chiếc xe phía đối diện chiếu vào làm Nguyễn La có thể thấy được cái trán đang đổ mồ hôi cùng vẻ mặt khẩn trương của anh ta.
“Chuyện này… Bà chủ Hứa ra lệnh đưa cô tới nhà ga….”
“Tôi nói trở về nhà họ Chu.” Giọng nói của cô kiên định.
Nhưng tài xế không quay đầu, rõ ràng vẫn chạy xe về phía ga tàu hỏa. Nguyễn La ngồi yên lặng, bây giờ chỉ có cô với tài xế, tối nay Chu Chi Nam còn phải đi xã giao, cô cần phải bình tĩnh và thận trọng.
Chiếc xe chạy như bay, cô cũng không dám xét nát vở kịch.
Chỉ có thể nhìn những khung cảnh xa lạ của đường phố lướt qua. Đường tới ga tàu hỏa còn xa, nếu không lúc này đã về tới nhà họ Chu.
Đến khi tới ga tàu hỏa, cô bị kéo xuống xe, tay bị nhét vào một tấm vé tàu hỏa, thậm chí còn bị ép phải vào.
Nguyễn La thử nói lý với anh ta: “Anh hẳn biết tôi là ai, Hứa Bích Chi cho anh bao nhiêu tiền để anh làm chuyện này? Đợi sau khi ông chủ Chu phái người tới, anh không nghĩ thử xem mình có bị thả trôi sông hay không sao? Chi bằng bây giờ anh thả tôi về, tôi có thể bảo vệ anh.”
Tài xế cũng khẩn trương, nghe vậy thì mắng cô, giọng điệu có phần nôn nóng: “Cô câm miệng, thành thật vào ngồi đợi đi.”
Hai người ngồi cạnh nhau ở phòng chờ, Nguyễn La thấy một người đàn ông đang xách một cái rương đi qua trước mặt, chợt đi tới cướp lấy rương trong tay người ta rồi ném ra ngoài, nhất thời hai người cãi nhau, muốn cô phải đền tiền. Cô nhìn về phía tài xế, tài xế tức không chịu được, qua loa ứng phó với kẻ đang không chịu bỏ qua cho Nguyễn La.
Nguyễn La chỉ ước gì mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, còn ra vẻ kiêu ngạo ương ngạnh mà khiêu khích “Ném hỏng rương của anh thì sao chứ, cũ như vậy rồi, tôi khuyên anh nên đổi một cái mới đi, đồ nhà quê.”
Mọi người tới hóng chuyện càng lúc càng đông, tài xế nhanh chóng lấy ra một xấp tiền giấy nhét vào trong tay người nọ, quay đầu lại muốn túm lấy Nguyễn La rời đi. Sức lực của nam nữ cách xa nhau, tài xế ném cô về phía ghế ngồi, vẻ mặt tối sầm.
Giây tiếp theo, anh ta nâng tay lên định đánh Nguyễn La. Cô che mặt và đầu lại, lúc này vô cùng hối hận sao hôm nay lại ra ngoài với Hứa Bích Chi.
Nhưng bàn tay không hề rơi xuống người Nguyễn La, còn nghe thấy anh ta rên lên một tiếng.
Cô buông tay, nhìn người tài xế đó ngã xuống đất, bên cạnh là một nhóm người mặc áo dài đen. Không để cô kịp hiểu rõ chuyện gì, những người ở nhà ga đã lùi ra thật xa, có thể thấy rõ đó là người không thể dây vào được.
Mà người dẫn đầu đám người không thể dây vào được này, không ai khác chính là Chu Chi Nam.
Anh đang định rời khỏi thương hội đi tới khách sạn Thượng Hải gặp Trịnh Dĩ Cầm, bỗng nhiên trong nhà gọi điện thoại báo là bữa tối đã làm xong từ lâu, nhưng Nguyễn La mãi vẫn chưa về. Còn có người từ phía nhà máy rượu Thành Nam truyền tin cho anh, rằng Nguyễn La đi tới nhà ga, nhất định phải đi Bắc Bình. Anh nhanh chóng gọi điện thoại…
Bây giờ mặt anh tối sầm, cởi bao tay cầm lấy trong tay, dáng vẻ rất phi phàm. Ga tàu hỏa thoang thoảng mùi khó chịu, khiến anh nhíu mày lại, ánh mắt cũng không hề nhìn về phía người tài xế ngã dưới đất, mà là nhìn về phía Nguyễn La.
Cô phục hồi lại tinh thần, đứng dậy ôm lấy anh: “Chu Chi Nam… Anh ta…”
Trong giọng nói tràn đầy vẻ kinh hoảng.
Chu Chi Nam nâng cằm Nguyễn La lên, thấy cô không sao thì yên tâm, những người phía sau nhanh chóng tiến lên bắt lấy kẻ đang định bỏ trốn.
“Đưa tới chỗ Ngô Tiểu Giang, còn mọi người về nghỉ đi, truyền tin cho Hàn tiên sinh nói ngày khác tôi mời anh ta đi xem kịch.”
Anh ôm lấy người đi ra khỏi ga tàu hỏa, Nguyễn La mấy lần muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy sắc mặt anh không được tốt bèn nghẹn xuống, không dám nói gì.
“Lên xe.”
Suốt dọc đường không hề nói chuyện, trong lòng Nguyễn La đầy buồn bực, không rõ vì sao anh lại tức giận với cô như vậy. Mà Chu Chi Nam cũng nén giận, đã nói buổi tối sẽ mang tin về, thế mà cô vẫn làm loạn.
Trở về nhà họ Chu xong, hai người một trước một sau vào cửa, ai cũng không để ý tới ai. Nguyễn La chạy thẳng lên lầu, Chu Chi Nam ở phía sau, dì Mai thấy người đã về thì vội vàng nói: “Tiên sinh, Lục thiếu gia vừa mới gọi điện thoại tới, bảo ngài về nhà rồi thì mau chóng quay lại.”
Anh nhìn lên trên lầu, dùng điện thoại ở phòng khách gần đó: “Có chuyện gì?”
Lục Hán Thanh ở đầu dây bên kia nôn nóng nói: “Anh nghĩ gì vậy chứ? Cho Trịnh Dĩ Cầm leo cây ở khách sạn Thượng Hải?”
“Chuyện gia đình, ngày mai tôi tới nhà tạ lỗi.”
“À, Ngô Tiểu Giang tận mắt thấy Hứa Bích Chi dẫn người vào khách sạn Thượng Hải. Anh nói có phải cô ta chỉ tới ăn cơm thôi không?”
Bây giờ Chu Chi Nam đã hiểu rõ: “Tôi cũng không rõ lợi nhuận từ mảnh đất này lớn tới mức nào, mà khiến cô ta không tiếc bất cứ giá nào đắc tội với tôi.”
“Giờ phải làm sao đây?”
“Cứ để cô ta ăn đi, ăn no chết rồi tôi sẽ nhặt xác cho cô ta.”