Lương tiểu thư? Đây lại là tiểu thư nhà ai, nợ phong lưu của Chu Chi Nam.
Sắc mặt cô vẫn không thay đổi, để mặc dì Mai cởi áo khoác ngoài giúp cô, hiển nhiên cảm giác được người phụ nữ ở trong phòng khách đang nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt ấy trực tiếp mà sắc bén, chỉ có Nguyễn La vui vẻ giống như không nhìn thấy.
Cuốn sách để trên bàn trà lộ ra một phần lông nhỏ của thẻ kẹp sách đang rũ xuống bên cạnh.
“Lương tiểu thư, mời ngồi.”
Nguyễn La làm đủ lễ nghi, ngẩng đầu lên ý bảo dì Mai mang trà.
Lương Cẩn Tranh bước lên ngồi xuống, mở miệng nói, “Xin hỏi cô là? Sao tôi lại không thấy Chi Nam?”
Trong lòng cô hận không thể bóp nát xương cốt của Chu Chi Nam, trên mặt vẫn phải mỉm cười trả lời: “Tôi cũng được xem là chủ nhân của căn nhà này. Anh ấy uống rượu với người khác, không biết khi nào mới về.”
“Là Lâm tiểu thư Lâm Vãn Thu đúng không? Sao tôi nghe nói cô và Chu Chi Nam đã đăng báo ly hôn rồi?”
Nguyễn La hừ lạnh, ngược lại quên mất còn có Lâm Vãn Thu. Nếu cô thật sự là Lâm Vãn Thu, bây giờ nhất định sẽ dịu dàng thuỳ mị đối xử với người ta, cũng không nhìn xem trên mặt người phụ nữ này đang viết bốn chữ “tiến dần từng bước.”
“Cô không biết rồi, Chu Chi Nam anh ấy rất phong lưu, thay phụ nữ vô cùng nhanh. Tôi họ Chu, tên Chu La.”
Trong đầu Lương Cẩn Tranh loé lên họ Chu này là họ của Chu Chi Nam, lại an ủi bản thân có lẽ chỉ trùng họ mà thôi.
“Chu tiểu thư, chào cô.” Cô ta cầm lấy cuốn sách mà Nguyễn La để xuống, tràn trề hào hứng nói, “《 Kinh tế học phương Tây 》? Cuốn này là hồi đó tôi đi mua cùng với Chu Chi Nam ở Luân Đôn, lúc đó tôi còn mượn đọc chú giải của anh ấy nữa. Cô biết không, anh ấy luôn hoàn thành tốt bài tập về nhà, nhưng mà trong lớp cũng chỉ có mỗi tôi mượn được.”
Cô ta vỗ vỗ bìa ngoài, lẩm bẩm: “Có hơi cũ rồi.”
Sau đó mở trang mà Nguyễn La đang đánh dấu kia ra, vẻ mặt hơi giật mình rồi nhanh chóng đóng lại, lại bày ra biểu cảm kiêu ngạo đúng mực.
Nguyễn La lẳng lặng theo dõi một loạt hành động của cô ta, nghe cô ta nhắc lại quá khứ với Chu Chi Nam, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười.
Đúng lúc dì Mai mang trà đã pha xong lên, dùng tách trà có nắp đĩa, Nguyễn La giơ tay, “Lương tiểu thư, mời uống trà.”
Nói nhiều như vậy cũng không sợ miệng khô lưỡi đắng, cô cũng cần phải nhuận họng.
Lương Cẩn Tranh nhấc nắp gạt gạt, nhiệt độ vừa vặn, có một chút nóng. Cô ta uống một ngụm nhỏ trước, nhíu mày, không uống nhiều thêm nữa mà đặt xuống. Cô ta không cởi áo khoác ra, lò sưởi âm tường trong phòng khách đang đốt cháy mạnh mẽ, lúc này cũng cảm thấy có hơi nóng.
Nguyễn La mặc kệ cô ta thế nào, cúi đầu uống một ngụm trà, hơi ngọt, ý cười của cô càng sâu.
“Chu tiểu thư, không để ý tôi cởi áo khoác chứ?”
Cô cười khẽ nghiêng đầu, “Đương nhiên không để ý.”
Giây tiếp theo là những lời khó nghe truyền vào tai, “Chu Chi Nam chịu lạnh rất giỏi, mỗi khi đến mùa đông tôi ầm ĩ bảo lạnh, nhưng anh ấy chẳng cảm thấy lạnh chút nào, nào nghĩ đến bây giờ phải đốt lò sưởi âm tường mạnh như vậy.”
Lúc này Nguyễn La có thể hoàn toàn xác định, là tình cũ đến nhà.
Nên không nể mặt mở miệng, “Bây giờ anh ấy cũng lớn tuổi rồi, nào còn chịu được lạnh.”
Lại lớn tiếng gọi dì Mai, “Lò sưởi âm tường đốt mạnh thêm chút nữa, cẩn thận Chu Chi Nam uống rượu về bị gió thổi cho choáng váng.”
Nhắc tào tháo, tào tháo tới, bên ngoài vang lên tiếng ô tô dừng lại. Chu Chi Nam mở cửa đáp lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nguyễn La ngồi ở kia, không thấy dì Mai qua đón. Anh quay lưng lại tự mình cởi áo khoác, miệng nói: “Hôm nay ông chủ Giang mời anh, mới đến nhà hàng thì trong nhà ông ta gọi điện thoại, con trai út tức giận không ai khống chế được. Ông ta làm bố cũng không dễ dàng, vội vàng…”
Quay người lại, ngoài Nguyễn La ra sao còn có Lương Cẩn Tranh?
Anh nhíu mày, “Em quay về Thượng Hải lúc nào vậy?”
Giọng nữ ẩn tình, tràn đầy cảm xúc, “Về từ mấy hôm trước. Chi Nam, bố bảo em nên đến thăm anh.”
Trong lòng Nguyễn La hừ lạnh, thăm người ta mà phải tối muộn mới đến thăm, thật sự là lòng dạ Tư Mã Chiêu(*).
(*)Lòng dạ Tư Mã Chiêu: câu hoàn chỉnh là “Lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ” trong Tam quốc. Nó dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai ai cũng biết. Anh đi qua, vốn định ngồi bên cạnh Nguyễn La nhưng cô lại ngồi ở ghế sofa đơn bên cạnh, Lương Cẩn Tranh đang ngồi ghế sofa dài. Nếu ngồi đối diện với Nguyễn La thì xa quá, rất cố ý. Trong nhất thời, ông chủ Chu vốn bình tĩnh trong làm ăn lại sững sờ tại chỗ, có hơi cứng đờ.
Nguyễn La vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh, tay kéo anh về phía bên cạnh Lương Cẩn Tranh, ý bảo, “Ngồi bên cạnh tiểu thư Lương đi, sững sờ làm gì.”
Dưới chân Chu Chi Nam giống như kéo một cái kích, chậm chạp đi qua, ngồi xuống cùng với Lương Cẩn Tranh ở một khoảng cách an toàn. Dì Mai vừa mới trở lại tiền sảnh lại vội vàng đưa tách trà khác lên, Chu Chi Nam nhận lấy, bên ngoài trời rất lạnh, đúng lúc uống một tách.
Cẩn thận uống một ngụm rồi gật gật đầu, “Hôm nay dì Mai pha trà Bát Bảo không tệ.”
Trong ngày đông rất dễ khô miệng, uống trà Bát Bảo là thích hợp nhất.
Nguyễn La vẫn là ý cười thâm sâu kia, trả lời anh, “Vậy uống nhiều thêm mấy tách nữa, uống tách này xong bảo dì Mai lại mang lên nữa.”
Lương Cẩn Tranh hiểu trà Long Tĩnh của phương Tây, Bích Loa Xuân Thái Hồ, nếu không thì cũng là Mao Phong Hoàng Sơn, hồng trà Kỳ Môn. Nhưng giờ cô ta mới về nước không lâu, thật sự không nếm được món trà ngọt này có chỗ nào ngon miệng.
Nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, “Sao không mang thẳng ấm trà lên?”
Nguyễn La vui vẻ giải thích cho cô ta, “Lương tiểu thư có điều không biết, trà Bát Bảo này phải để trong tách trà có nắp mới lặn tốt, mới có mùi vị độc đáo nhất, thơm ngọt ngon miệng.”
Người đối diện gật gật đầu, dáng vẻ đã sáng tỏ.
“Tôi nhớ Chi Nam không thích nhất là đồ ngọt.”
“Ồ?” Một tay Nguyễn La cầm tách trà, tay còn lại thả nắp xuống, “Chi Nam, anh không thích ngọt sao?”
Giữ lại nửa đoạn không nói: Em nấu cháo ngọt sao anh lại ăn ngon như vậy.
Dì Mai lại mang tách trà đưa đến tay Chu Chi Nam rồi nhận lấy tách trà đã được anh uống hết kia, vội vàng lui xuống, tránh đi cảnh tượng đáng sợ này.
Chu Chi Nam chỉ cảm thấy lò sưởi âm tường đốt khá mạnh, rõ ràng anh mặc áo dài còn cảm thấy sau lưng đổ chút mồ hôi, nhưng mặt Nguyễn La không đỏ cũng không trắng. Anh sợ cô lạnh nên cũng không dám bảo dì Mai để nhỏ lửa lại một chút.
“Không có, tôi chưa từng không thích ngọt. Cẩn Tranh, em nhớ lầm rồi.” Anh đặt tách trà có nắp trong tay xuống, hơi hơi liếc xéo, giống như sợ Lương Cẩn Tranh lại nói ra gì đó chọc giận Nguyễn La, bèn chủ động hỏi: “Lần này về định ở lại bao lâu?”
Nguyễn La cúi đầu vặn chuỗi ngọc trai trước ngực, hôm nay cô mặc sườn xám màu chàm Chu Chi Nam thích nhất, thật không khéo là Lương Cẩn Tranh cũng mặc màu lam.
Nhưng cũng không tức giận, cô chỉ cảm thấy buồn phiền. Theo tính khí nguyên thủy nhất của Nguyễn La cô, chắc chắn sẽ bước tới xé nát gương mặt cô ta, hỏi: Ở trước mặt tôi giả vờ cái gì chứ, mập mờ kể chuyện quá khứ đáng ghét kia cho ai xem?
Không thể thoải mái nói thẳng ra, cô thật sự cảm thấy mệt mỏi với sự vòng vo phức tạp này.
Nghĩ đến đó, cô bèn duỗi tay vuốt tóc mai sau tai, Chu Chi Nam đang nói chuyện với Lương Cẩn Tranh nhưng cũng thu hết động tác của Nguyễn La vào mắt, đây là có hơi mất kiên nhẫn.
Tuy nhiên, Nguyễn La cũng biết bây giờ cô đang ở Thượng Hải, lại là địa vị cao, phải làm đủ lễ nghi, còn phải cho Chu Chi Nam mặt mũi.
Lương Cẩn Tranh thấp giọng nói liên miên, Nguyễn La đứng dậy, “Tôi đi xem nhà bếp nấu đồ ăn sao rồi.”
Chu Chi Nam nhìn cô chằm chằm, đứng dậy kéo chiếc khăn choàngvẫn luôn vắt trên sofa bên cạnh, “Lò sưởi âm tường đốt quá nóng, phòng bếp chắc chắn sẽ lạnh.”
Để anh cài kim trước ngực cho mình xong, Nguyễn La làm dáng vẻ hiền lành như Lâm Vãn Thu, “Anh nói chuyện với Lương tiểu thư đi, dù sao cũng lâu rồi không gặp, đừng lạnh nhạt với người ta. Đồ ăn chuẩn bị xong em lại gọi hai người.”
Chu Chi Nam chậm chạp nói ra tiếng “Ừm”, mặc cho Nguyễn La đi thẳng vào nhà bếp không quay đầu lại. Anh ở đằng sau lại gọi một người ở đến, bảo người đó lên lầu lấy dép lê của Nguyễn La thay cho cô.
Cô đi giày cao gót cả ngày, chắc chắn cái chân cũng mệt muốn chết rồi.
Dặn dò xong xuôi thì trở lại trước ghế sofa, nhưng lại ngồi vào chỗ Nguyễn La vừa mới ngồi. Lại tri kỷ đặt cuốn sách kia của cô ra xa một chút, lo trà trong tách bắn lên cuốn sách.
Lương Cẩn Tranh vẫn thu hết vào mắt, chỉ là giả vờ như không biết gì. Thấy Nguyễn La đi xa vẫn không nhịn được mà ngập ngừng mở miệng, “Chu La đó, là bạn gái mới của anh à?”
Người đàn ông gật đầu, “Đính hôn rồi.”
Cô ta vẫn muốn xé rách một câu, “Mặc dù cô ấy bối tóc nhưng em cảm thấy vẫn còn rất nhỏ.”
“So với chúng ta tất nhiên là nhỏ. Nhưng cô ấy đã sớm không còn là trẻ con nữa.”
Anh cầm lấy cuốn《 Kinh tế học phương Tây 》lên cầm trong tay, tiếp tục nói, “Bây giờ cũng có thể đọc cuốn sách này rồi, nào còn nhỏ nữa, thậm chí còn lợi hại hơn nhiều so với chúng ta năm đó.”
Trong giọng nói tràn ngập sự khoe khoang cô gái nhỏ nhà mình, trái ngược với tình cũ, trong lòng Lương Cẩn Tranh xúc động, giọng điệu vô cùng thân thiết.
“Chi Nam, em…”
Anh mở miệng cắt ngang, “Cẩn Tranh, nếu có chuyện gì thì nói thẳng. Giữa tôi và em cho đến bây giờ không cần phải vòng vèo nữa. Em đối xử với La Nhi cũng không cần như vậy, tôi và cô ấy đã là một thể, ai giúp em cũng như nhau.”
Tâm tư thương nhân nhạy bén, trực giác nói cho anh biết Lương Cẩn Tranh tìm anh chắc chắn có chuyện. Dù lúc đó cả hai cắt đứt sạch sẽ, cũng đã rất nhiều năm không có liên lạc lại.
Lương Cẩn Tranh sửng sốt, ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Rõ ràng Nguyễn La để lò sưởi âm tường mạnh như vậy, nhưng cô ta vẫn cảm thấy trong lòng lạnh như băng. Cô ta đã chuẩn bị từ trước, biết Chu Chi Nam và Lâm Vãn Thu đã ly hôn gần nửa năm, càng biết anh đã có bạn gái mới rồi.
Nhưng lại không ngờ bạn gái này còn đang ở trong nhà anh. Mà nghe ý Nguyễn La nói thì khế ước nhà đất của nhà họ Chu đều nằm trong tay cô. Đương nhiên, trong tất cả những điều này, điều đánh sập người ta nhất chính là thái độ của Chu Chi Nam.
Cô ta cũng xem như là hơi hiểu anh, biết anh đã quyết định thì sẽ không sửa lại. Như lúc hai người chia tay ở Luân Đôn năm đó.
Chuyện cũ như thể rõ mồn một ở trước mắt.
………….
Nguyễn La đã sớm mở một chai rượu vang đỏ rót vào bình chiết rượu vang, đồ ăn gần như đã lên đủ, rượu cũng đã rót vào xong.
Dép lê giẫm lên thảm gần như không phát ra âm thanh, cô không tới quá gần mà gọi một câu: “Có thể ăn cơm rồi.”
Chu Chi Nam lập tức trả lời: “Được.”