Sinh nhật tuổi 18 của Nguyễn La, nhà họ Chu tổ chức một buổi tiệc nhỏ.
Ngoài Chu Chi Nam và Lâm Vãn Thu ra còn có Lục Hán Thanh và Lý Thanh Như. Phòng khám của Lý Tự Như bận túi bụi nên vẫn chưa có mặt.
Là sự pha trộn giữa ấm áp và nhạt nhẽo, may là Nguyễn La vẫn còn nể mặt Lý Thanh Như nhất trong những người ngồi ở đó, cư xử phù hợp, chưa giở tính tình.
Ăn bữa cơm đơn giản xong là đến bước nhận quà. Cô mở món quà của Lý Thanh Như ra trước, là một cuốn giản phổ đàn dương cầm, bị cô nhíu mày bình luận, “Cô Lý chẳng thú vị gì cả”; sau đó là mở món quà Lục Hán Thanh tặng, một sợi dây chuyền bạc kim cương. Mặc dù cô không thích kim cương nhưng sợi dây này thắng ở chỗ kiểu dáng đẹp, hợp ý cô nên khóe mắt cũng cong lên.
Hai người còn lại đều là người cô chán ghét, trong phút chốc cũng không biết xem của ai trước mới tốt. Ngẩng đầu thấy Lâm Vãn Thu cười đến mức dịu dàng, mà vẻ mặt của Chu Chi Nam lại u ám ở bên cạnh, giống như đang âm thầm oán giận. Cô bèn cầm quà của Lâm Vãn Thu lên xem trước, không nhìn anh. Một bộ váy được đặt may theo kích cỡ của cô, là kiểu dáng đang thịnh hành ở Thượng Hải lúc bấy giờ. Mặc dù trong lòng vô cùng thích, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt gật đầu nói: “Tạm ổn.”
Cuối cùng vẻ mặt lộ ra sự ghét bỏ mở hộp gỗ đàn hương của Chu Chi Nam tặng. Bên trong là sợi dây chuyền tráng men cloisonne, màu xanh lam nhàn nhạt, nhìn đã thấy giá trị xa xỉ.
Cô lập tức kéo lấy Lý Thanh Như, đưa sợi dây chuyền mà Lục Hán Thanh tặng ra, “Cô Lý, cô đeo cái này giúp tôi, tôi rất thích.”
Sắc mặt Chu Chi Nam càng đen hơn, một mình đi lên lầu. Bầu không khí phút chốc gượng gạo, Lục Hán Thanh hận không thể tìm cái khe hở để chui vào.
Ban đêm, Nguyễn La tắm rửa sạch sẽ rồi chui vào chăn, nhìn ánh trăng le lói ngoài cửa sổ, bất giác mỉm cười. Bên ngoài cô không nói ra, nhưng trong lòng lại kích động vì Chu Chi Nam tổ chức tiệc sinh nhật cho cô. Vì mười sáu năm qua chưa có ai làm chuyện này cho cô cả.
Mí mắt nặng trĩu, lúc đang mơ màng sắp ngủ thì thoáng nghe thấy tiếng người vào phòng ngủ, rồi lên giường, không rõ ràng lắm.
Mãi đến khi vạt áo hờ hững trên cầu vai bị người ta nhẹ nhàng cởi ra, bao phủ lên đó là hơi thở nóng rực và đôi môi ấm nóng của người đàn ông.
Có chút cảm giác xa lạ thoáng qua đầu óc và giữa hai chân Nguyễn La, cô giống như nửa tỉnh nửa mơ.
Bây giờ là tháng Một, thời tiết vẫn còn hơi lạnh. Nguyễn La mặc bộ đồ ngủ có cổ hình lá sen, cổ áo bị anh kéo ra, môi vẫn đang liếm cắn. Cùng lúc đó, hai lòng bàn tay thô dày của người đàn ông tự chui vào vạt áo, nắm lấy bầu ngực tròn trịa mềm mại của cô.
Trong lúc mê man, cô bé con bỗng “a” một tiếng, phá tan sự yên tĩnh trong phòng.
Cô mở to hai mắt, xoay người lại nhìn thì thấy là Chu Chi Nam.
“Làm gì vậy?”
Nhưng đôi mắt sắc bén đó lại khiến anh cảm thấy như đang mơ về lần đầu tiên hai người gặp nhau, quả thật rất hung dữ, có hồn, nhưng cũng có sức hấp dẫn và lôi cuốn riêng.
“Đêm nay làm em.”
Mang theo mùi thơm của rượu vang, Chu Chi Nam hôn lên cái miệng thơm ngát quyến rũ kia, nhân lúc cô chưa có thêm sự phòng bị thăm dò xâm nhập, câu dẫn chiếc lưỡi đinh hương của cô cùng nhảy múa.
Là nụ hôn ướt át triền miên.
Nguyễn La không phải đầu gỗ, bèn khép hai chân lại, có hơi kháng cự. Cô lấy lại tinh thần, định đẩy Chu Chi Nam ra. Một tay anh vẫn đang nắm lấy ngực cô, hết nắn bóp lại thả lỏng… bất cứ một người phụ nữ nào cũng sẽ động tình.
Xem nhẹ chút sức lực yếu ớt của cô, Chu Chi Nam hôn đến vành tai, lại cọ nhẹ cần cổ.
Nguyễn La nghiêng đầu, “Tôi không đồng ý, anh không thể như vậy.”
Anh làm như không nghe thấy, cởi cúc áo ngủ của cô ra. Một cúc, hai cúc, ba cúc, bộ ngực sữa dần lộ ra, đôi tay mảnh khảnh của cô gái che chắn trước ngực, túm lấy vạt áo mà anh còn muốn cởi ra tiếp.
“Tôi nói tôi không đồng ý, không được.”
Chu Chi Nam nương theo ánh trăng nhìn sợi dây chuyền kim cương loé sáng ở giữa cổ cô, khẽ nhíu mày. Anh thả lỏng cái tay đang cởi cúc áo, nhẹ nhàng tiến lên cởi móc khoá, cầm sợi dây chuyền ra đặt lên tủ đầu giường ở phía bên kia.
Giọng điệu dịu dàng, “Không được đeo nữa, ngày mai lại mua cho em.”
Nguyễn La thuận theo, gật đầu nói: “Tôi không đeo nữa, anh ngồi dậy nói chuyện đi.”
Người đàn ông cười khẽ, ngạc nhiên vì cô đơn thuần. Cũng không cởi cúc áo nữa mà cúi đầu liếm bầu vú trắng nõn, xúc cảm rất tốt.
Nguyễn La thở dài một tiếng, vẫn ôm một chút hy vọng nói đạo lý với anh, “Chu Chi Nam, tôi vẫn còn nhỏ, anh không thể như vậy.”
Hơi thở thô ráp bên tai khiến giữa hai chân cô động tình. Chu Chi Nam thò cánh tay vào vùng đất bí mật của cô, chạm được một mảnh ẩm ướt.
“Không còn nhỏ nữa, có thể rồi.”
Ý anh là có thể ăn rồi. Và bởi vì ngón tay đang ngập trong chỗ đó, nên cảm thấy lời nói càng thêm mập mờ.
Nguyễn La bị sờ soạng đến ướt át, cảm giác đó vừa xa lạ lại kích thích, như thể trái cấm đang mê hoặc. Đầu cô phát nóng, hai má càng nóng ran, sự chống cự trong nội tâm đang đấu tranh với ham muốn không ngừng sinh sôi nảy nở, khó phân thắng bại.
Mãi đến khi ngón tay giữa hai chân bắt đầu xoa nắn hạt thịt tội nghiệp kia, Nguyễn La mới hoàn toàn sụp đổ. Anh nhổm dậy, cởi bỏ thứ che chắn trên người cô ra, phía trên vẫn còn áo ngủ hờ hững che đậy, bên dưới lại không một mảnh vải. Đôi chân trắng nõn ngọc ngà quyến rũ, giữa hai chân là một lớp lông mỏng và hai cánh môi đỏ hồng như đang khiêu khích.
Anh khép hai chân cô lại, đẩy lên trên, để cho hai bắp đùi kẹp lấy hạt thịt và hai cánh môi, dáng vẻ hệt như nụ hoa chớm nở, vô cùng gợi cảm. Nguyễn La nằm yên kệ sự đời, mặc anh tùy hứng, không kêu la một tiếng.
Cô không có cách nào chống cự.
Chi bằng chọn cách mà bản thân sẽ được đối xử dịu dàng hơn. Ít nhất là hiện tại Chu Chi Nam vẫn còn nhẹ nhàng, cô không cảm thấy đau đớn.
Người đàn ông dùng ngón tay có lớp chai mỏng xoa nắn hai cánh hoa của thiếu nữ, lại ác ý khẩy nhẹ hạt thịt, Nguyễn La nghiến răng, kìm nén tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng.
Khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt cô ửng hồng và biểu cảm rối rắm, anh cũng không gấp nữa. Lại tăng tốc xoa nắn toàn bộ hoa huy*t, ác ý vỗ nhẹ mấy cái, rồi như vô tình cố ý thăm dò huyệt nhỏ, cuối cùng quay về hạt thịt, dùng lực tối đa kích thích trêu chọc.
Ngực cô phập phồng kịch liệt, chỉ cảm thấy khó lòng khống chế tiếng rên rỉ. Lại mang theo vẻ ấm ức và ngượng ngùng, như thể thần tiên và ma quỷ đang đấu tranh…chưa trụ được mấy phút, cuối cùng thốt ra một tiếng rên rỉ kéo dài. Khoảnh khắc đó, đầu óc cô nhất thời trống rỗng.
Chu Chi Nam nhìn thấy dịch thể đang không ngừng chảy ra khỏi huyệt nhỏ, bèn dùng nó bôi đầy lên hạt thịt, để khoái cảm của cô được kéo dài.
Thiếu nữ trải qua cơn cực khoái đầu tiên trong đời, cả người đầy sự khiêu gợi và mềm mại.
Chu Chi Nam thấy cô từ từ khôi phục lại tinh thần thì nhổm người dậy, đút ngón tay vào miệng cô.
“Nếm thử mùi vị của em đi.”
Nguyễn La đỏ mặt, thân thể vừa qua cơn cao trào mềm nhũn vô lực, thậm chí còn không muốn cắn anh, chỉ có thể ngơ ngẩn ngậm lấy.
Nhìn cô liếm sạch sẽ xong, Chu Chi Nam rút ngón tay ra, bắt đầu cởi áo quần của mình. Nguyễn La trốn vào chăn, bị anh bắt lấy hai chân trần thẳng tắp, vật nam tính đã cương lên đặt ngay bắp đùi.
Đem đến cho Nguyễn La cảm giác lạ lẫm, nhịp tim bỗng chốc tăng tốc.
“Nhất định phải làm sao?” Cô vô cùng đơn thuần, không biết chút gì về phương diện tình dục của đàn ông.
Chu Chi Nam cười gật đầu: “Nhất định phải làm.”
Giây tiếp theo, thiếu nữ đỏ mắt, bật khóc nức nở.
Anh khẽ lắc đầu, hôm nay nhất định phải nếm thử mùi vị của cô bé con này, là thần tiên hay ngạ quỷ cũng không cản được. Cho dù cô có khóc cũng không khiến anh mềm lòng, chưa kể anh còn đặc biệt uống hết nửa chai rượu vang, bây giờ đã ngà ngà chếch choáng.
Vật nam tính dán vào nơi bí mật của cô gái, chầm chậm vỗ nhẹ để ra ám thị, khiến trái tim của Nguyễn La như muốn nhảy ra ngoài, không ngừng khóc lóc.
Anh chặn miệng cô lại, trao cô một nụ hôn ướt át rồi liếm nhẹ xung quanh, thở dài.
“Vừa nãy chỉ mỗi em được sảng khoái, giờ đổi lại tôi bắt nạt em một lần.”
Cô lắc đầu loạn xạ, từ chối thừa nhận sự thật, sau đó hét lên: “A…”
Rồng tiến vào hang, khai hoang hoa huy*t nơi cô gái chưa từng đến thăm.
Thiếu nữ bị đau đến nhíu mày, chỉ cảm thấy thần kinh căng chặt, hai tay níu lấy vai anh, móng tay như những chiếc đinh bấu chặt vào bờ vai cường tráng của người đàn ông.
Người đàn ông sau khi tiến vào thoải mái đến mức muốn chửi thề, bốn phía đều bị quấn chặt, hoàn toàn không có khe hở. Bọn họ kết hợp vô cùng chặt chẽ, là sự kết hợp vừa vặn nhất thế gian.
“Thả lỏng.”
Nguyễn La không nghe lời, vô ý kẹp chặt hơn.
Chu Chi Nam ăn chay đã lâu, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, sợ sẽ làm ra chuyện mất mặt.
Cô thít quá chặt, phải mất nửa phút mới kiểm soát được. Anh tuyên bố nhẫn nại bền bỉ, cũng mặc kệ cô vẫn đang kẹp chặt, bắt đầu nhún eo đưa đẩy.
Nguyễn La càng lúc càng đau, bàn tay vuốt ve vai anh lấy lòng, “Không muốn….xin anh…ưm..”
Là tiếng rên rỉ và giọng điệu cầu xin sự thương xót.
Chu Chi Năm cắn răng nói: “Siết chặt lấy tôi là em, không muốn cũng là em, chỉ giỏi nói dối.”
Vòng chân cô qua eo, người đàn ông tùy ý đưa đẩy, hoàn toàn mặc kệ nỗi đau của cô gái dưới thân. Anh tin, cô nhất định là đang thoải mái. Chỉ là lần đầu khó tránh khỏi sẽ đau hơn một chút.
Anh liếm nhẹ vành tai cô, khiến Nguyễn La đắm chằm trong vực thẳm của dục vọng, không cách nào thoát khỏi, còn thấp giọng nói với cô: “Lần này hơi đau, lần sau sẽ không.”
Nguyễn La khóc thút tha thút thít, cho rằng còn có thể nói lý với anh, bèn than thở van xin: “Mau kết thúc…a…được không…”
Chu Chi Nam không thuận theo, “Em tiết thêm lần nữa thì tôi bắn.”
Cô khóc vô cùng đáng thương, mắt nhắm chặt hỏi nhỏ bên tai anh: “Tiết thế nào…a…”
Lâu lắm rồi anh không cười liên tục như thế, vậy mà từ lúc lên giường của cô lại cười không ngừng. Ngón tay thò xuống bên dưới, hông vừa đưa đẩy ngón tay vừa xoa nắn hạt thịt, sau đó lại đi lên xoa bóp bầu ngực của cô với các tần số khác nhau, khiến bên dưới Nguyễn La giống như buồn tiểu.
“Không được…ưm…muốn…muốn…”
Cô không nói thành lời, Chu Chi Nam lại tiếp tục dùng lực hành động, “Em không muốn mà? Muốn thì cho em.”
Nguyễn La vô cùng rối loạn, vừa lắc đầu vừa cảm thấy choáng váng, cuối cùng ôm lấy hai má bật khóc tiết ra, dịch thể lênh láng. Nơi đó của Chu Chi Nam ẩm ướt thì cảm thấy vô cùng sảng khoái, càng lúc càng gia tăng tốc độ đưa đẩy.
Cô bé con lần đầu làm chuyện ân ái, lại liên tiếp tiết ra những hai lần, cộng thêm bình thường hay lười biếng, bây giờ hoàn toàn kiệt sức. Hai chân không còn sức quắp lấy eo anh, bắt đầu trượt xuống, mặc anh loay hoay sắp xếp.
Bình thường tiểu tổ tông được nuông chiều hết nấc, bây giờ lại bị bắt nạt đến nửa cái mạng cũng không còn, Chu Chi Nam đã thỏa mãn về mặt tâm lý, nhưng mặt sinh lý vẫn còn thiếu một chút nữa. Thấy Kiều Kiều hoàn toàn mất hết sinh lực, bắt đầu biếng nhác, anh lại gia tăng tốc độ đâm rút.
Nhưng lại cảm thấy chính diện không đủ, bèn dùng lực lật người cô lại, cặp mông tròn trịa trắng nõn lộ ra, chờ anh âu yếm vuốt ve.
Anh tách cánh mông cô ra, mượn sự ướt át đâm vào huyệt nhỏ. Cô bé con bị mất chỗ bấu víu, vùi đầu vào gối rầm rì nức nở, để mặc anh đưa đẩy, đánh bôm bốp vào cánh mông, trong phòng tràn ngập hơi thở sắc tình xen lẫn âm thanh xấu hổ.
Anh ác ý dùng tám phần lực bóp mạnh mông cô, nhất thời không phân biệt được là mông mềm hay ngực mềm. Giữa lúc đâm rút kịch liệt, anh vô tình đụng trúng điểm nhạy cảm của cô, lập tức bị cô ra sức kẹp chặt, nghẹn ngào la hét.
Chu Chi Nam hiểu ngay, cũng may anh thu lại kịp thời, nếu không đã bị cô bé con kẹp bắn, như vậy quá mất mặt.
Anh vỗ vào mông cô một cái tượng trưng, “Cô bé xấu xa, dám kẹp tôi.”
Sau đó anh tấn công dữ dội vào điểm nhạy cảm đó của cô, mỗi một lần đều đâm đến nơi sâu nhất. Nguyễn La vốn dĩ đã mất hết sức lực giả chết, bây giờ lại gấp gáp mở miệng: “Đừng…xin anh…a…a”
Cuối cùng một chữ cũng không nói ra được, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển và rên rỉ.
Chu Chi Nam tăng tốc đâm vào thêm mấy chục lần, chuẩn bị bắn ra, Nguyễn La miệng lưỡi khô khốc, run rẩy tiết ra lần cuối cùng. Vật to lớn bị luồng nhiệt của cô làm nóng rực, đâm đến nơi sâu nhất trong cô rồi bắn ra một lượng tinh dịch đặc sệt. Nguyễn La đang tận hưởng dư âm của cao trào hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn bất tỉnh.
Người đàn ông được thỏa mãn, kéo chăn đắp cho cô gái đã thiếp đi vì sung sướng, sau đó mở ngăn kéo dưới cùng của hộc tủ bên cạnh giường cô ra, cầm lấy một hộp thuốc lá, là Nguyễn La đã lén giấu, do Trình Mỹ Trân tặng, cô chắc hẳn không biết Chu Chi Nam còn biết rõ vị trí hơn cả cô.
Sau khi hành sự hút một điếu thuốc, thuốc lá của nữ the mát và sảng khoái, có chút hơi thở thiếu nữ, Chu Chi Nam không thích lắm, nhưng hiện tại anh rất vui. Chầm chầm hít một hơi, trong miệng lúc này nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, trao cho cô bé con một nụ hôn chúc ngủ ngon mà cô không cách nào cưỡng lại, sau đó tắt đèn nằm xuống bên cạnh cô.
–
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn La thức dậy đã là gần trưa, người giống như bị thứ gì nghiền nát.
Cô nhổm người dậy mới phát hiện đầu giường đang đặt một hộp trang sức nhung có kích thước bằng khuôn mặt, bèn mở ra xem, là một viên kim cương lấp lánh to bằng quả trứng chim bồ câu đang gắn trên một chiếc vòng cổ. Chỉ cần nhìn qua là biết đeo vào cổ thể nào cũng bị trật khớp.
Cô hờ hững đóng nắp lại, tìm mãi vẫn không thấy sợi dây chuyện mà tối qua Lục Hán Thanh tặng, Nguyễn La lặng lẽ thở dài, nhặt mảnh giấy bị cô lờ đi lên xem, bên trên là nét chữ phóng khoáng tự tại.
“Là chiếc vòng cổ đắt nhất Thượng Hại hiện tại, nếu sau này có cái đắt hơn lại mua tiếp.”
Không có chữ ký, nhưng cô nhắm mắt cũng đoán được là Chu Chi Nam.
Trong lòng thầm mắng: Ấu trĩ.