Lý Thanh Như dậy sớm như thường lệ, đúng sáu giờ không kém một phút.
Cô nhìn gương mặt đang say ngủ của anh không biết chán, đôi mắt đào hoa kia giờ đang nhắm lại, nhưng cả người vẫn toát ra vẻ bình thản hiền lành.
Nhưng chẳng biết sao gương mặt này của anh thật phong lưu, ngay cả khi nhắm mắt cũng làm rung động lòng người.
Không biết từ khi nào, cô lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, đây được coi là lần đầu tiên trong đời cô ngủ nướng. Lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Có lẽ đã gần giữa trưa.
Thế nhưng cô lại nghe được tin dữ, rằng bố mẹ mình chết vì trúng độc, cứu chữa không kịp.
Lục Hán Thanh mua cho cô quần áo mới để thay, đến gặp mặt lần cuối, lại gửi điện báo cho Lý Tự Như trở về chịu tang.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, đây chắc chắn là chuyện do bà Lý làm ra. Lúc còn trẻ bà ấy đã từng xinh đẹp, nhưng bây giờ lại trở nên lòe loẹt diêm dúa, khi yêu thì yêu thật lòng nhưng khi tàn nhẫn cũng tàn nhẫn thật sự. Lý Thanh Như giật mình sững sờ, không thể tiếp nhận sự thật, mặc dù cô đã từng nghĩ họ sẽ tìm đến cái chết, nhưng không nghĩ họ thật sự sẽ chết giống như trong giấc mộng.
Một tháng sau, Lý Tự Như bán hết tài sản lấy tiền mặt, lên đường sang Mỹ học Y. Giao em gái của mình cho nhà họ Lục, Lý Thanh Như chuyển đến sống trong biệt thự nhà họ Lục.
Lục Hán Thanh không bao giờ đưa phụ nữ về nhà họ Lục, vì mẹ bị bệnh nặng, anh vẫn còn biết chừng mực. Cho nên mỗi lần sau mười hai rưỡi, nếu không nghe thấy tiếng bước chân thì Lý Thanh Như biết anh đã ra ngoài hưởng thụ, trong lòng cô càng trở nên rối ren. Bức ‘Đại cung nữ’ được đặt trong tủ phòng khách mới được trang trí lại của biệt thự nhà họ Lục, vẫn luôn là bí mật của Lý Thanh Như.
Cô nhẫn nhịn chịu đựng, mãi đến ngày 25 tháng 12 năm đó, ngày lễ Giáng Sinh của phương Tây. Chu Chi Nam và Lý Tự Như ở Mỹ gửi quà và thiệp chúc mừng về, làm cho bến Thượng Hải cũng mang chút không khí lễ Giáng Sinh.
Bà Lục qua đời vì bệnh.
Lục Hán Thanh qua đêm ở biệt thự nhà họ Lục, vừa xuống lầu đã mở ba chai rượu whisky, là loại rượu anh yêu thích nhất. Lý Thanh Như lặng lẽ đến gần, ngửi thấy mùi son phấn anh mang về từ những bữa tiệc xã giao, không biết đó là hương thơm yêu thích của ngôi sao điện ảnh nào.
Hai người cùng nhau uống rượu, ký ức cuối cùng là ở trong phòng ngủ của Lục Hán Thanh.
Anh tựa vào lồng ngực cô, Lý Thanh Như mặc áo và chân váy ngắn, đó là đồng phục của trường. Tay người đàn ông tiến vào trong vạt áo, một tay muốn nghịch cả hai bên ngực, lần lượt vỗ về chơi đùa.
Cô vừa rung động vừa nhẫn nhịn, cảm nhận được sự mất mát vô bờ bến của anh.
Anh say rồi, cô thì chưa.
Nhưng trái tim cô lại say sưa.
“Thanh Như, anh rất yêu mẹ anh, bố anh không xứng với bà ấy.”
“Ừm.” Lý Thanh Như nói với giọng kìm nén, vuốt tóc anh, đó là hành động thân mật nhất từ lúc hai người sinh ra cho đến nay.
“Anh không muốn bà ấy đi, nhưng anh cũng mong bà ấy được giải thoát.”
“Ừm.” Người đàn ông hôn lung tung lên vai và cổ cô, còn giật mấy nút áo.
Thanh Như khao khát nhiều hơn nữa, nhưng đêm dài vô tận, chỉ để lại cho cô một người đàn ông say rượu với hơi thở nặng nhọc.
Ngày hôm sau, sắc trời vừa sáng, Lục Hán Thanh trốn tránh, anh chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình vẫn còn hơi ấm.
Ba tháng sau, thiếu gia nhà họ Lục ở bến Thượng Hải kết hôn.
Đối tượng là nhị tiểu thư nhà họ Trịnh, Trịnh Dĩ Sắt.
Không ai biết rằng, nhị tiểu thư nhà họ Lý đã ngồi bên ngoài phòng tân hôn suốt đêm, nghe tiếng thở gấp không ngừng trong phòng, tưởng tượng dáng vẻ của Lục Hán Thanh, cuối cùng hai người cùng lên đỉnh.
Còn cô thì giữa hai chân ướt đẫm, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cô phải gắng gượng quay về phòng, ngồi trước tủ chăm chú nhìn bức tranh ‘Đại cung nữ’.
Đêm hôm sau, Lục Hán Thanh về muộn, Lý Thanh Như mười sáu tuổi canh đúng mười hai rưỡi anh về đến nhà, từ phòng tắm bước ra. Trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bộ ngực lộ ra hơn nửa, đường cong vai cổ mềm mại.
Hành lang rộng rãi, nhưng lại lệch một chút đụng vào lồng ngực anh, chiếc khăn tắm rơi xuống.
Còn bỏ qua mùi nước hoa trên áo anh, nhẹ nhàng gọi: “Hán Thanh”.
Lục Hán Thanh lập tức bối rối, không xác định được người trước mắt có phải em gái Lý Thanh Như của Lý Tự Như không. Nhưng t*ng trùng lên não, chỉ sờ một cái đã rung động, tin chắc nếu làm thì đúng là cực phẩm.
Nếu ai hỏi, lần đầu tiên của Lục Hán Thanh như thế nào.
Anh không trả lời được.
Ký ức mơ hồ, lâu ngày không nhớ nổi.
Nhưng nếu hỏi Lý Thanh Như, cô sẽ đáp một cách khổ sở là “đau”.
Lục Hán Thanh có kỹ năng, tình trường phong lưu đếm không xuể, nhưng không có một người phụ nữ nào đáng để anh tán tỉnh.
Vì vậy, hoa huy*t chỉ vừa ẩm ướt thứ to lớn đã tiến thẳng vào, ra vào không chút e dè, bị quấn chặt lấy thì nửa say sưa hưởng thụ khoái cảm tràn ngập.
Đó là lần đầu anh quá đáng nhất từ lúc ‘khai trai’ đến giờ, làm cho cả người cô gái đầy vết đỏ, máu chảy trên ga trải giường, miệng gặm nhấm nửa thân trên, nhưng không hề tiết chế lại. Bởi vì chỗ đó vô cùng sảng khoái, không thể khống chế được.
Lý Thanh Như đau, nhưng vẫn cảm giác sự tồn tại của mình, còn muốn anh làm càn nhiều hơn nữa.
Khi hương tình nồng say, cô còn thở hổn hển hỏi: “Anh Hán Thanh… em là ai?”
Nhưng anh Hán Thanh của cô cũng không biết cô là ai.
Hay là nói, trong lòng biết nhưng không muốn nói ra.
Một khi nói ra, đó sẽ là tội lỗi nghiêm trọng, không thể nào sửa chữa.
Ngày hôm sau, cô dậy rất sớm, xé tấm ga trải giường dính máu cắt thành nhiều mảnh rồi trên đường đi học tiện tay vứt bỏ. Lục Hán Thanh say rượu nên dậy muộn, ra khỏi phòng Lý Thanh Như lại đụng phải Trịnh Dĩ Sắt đang thong dong.
Trịnh Dĩ Sắt tái mặt, sững sờ tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi phỉ nhổ anh: “Lục Hán Thanh…”
Cô ta giơ tay lên muốn đánh.
Nhưng anh sẽ không bao giờ để cô ta đánh mình, khống chế cổ tay cô ta: “Mới sáng sớm đã lên cơn động kinh, đầu úng nước à?”
Anh hất cánh tay cô ta xuống, vào phòng tắm rửa mặt, đầu óc rối bời xoay quanh một câu hỏi: Nói thế nào với Lý Tự Như đây.
Không thể nói ra.
Lại qua mấy ngày sau, anh hằng đêm xã giao uống rượu, uống tới lúc say tí bỉ mới quay về, nên chủ yếu ngủ lại thư phòng. Đám con gái ở bến Thượng Hải còn nói Lục thiếu gia kết hôn xong thì thay đổi tính nết, bắt đầu chú tâm công việc và gia đình, không lêu lổng nữa.
Thật ra anh đang hơi hối hận.
Nhưng mỗi khi ăn sáng, cô vẫn thanh cao trước mặt mọi người, dường như chưa từng có quan hệ tình ái bí mật với anh.
Điều này khiến anh hơi khó chịu.
Lục Hán Thanh là một tay lão luyện trong tình trường, sẽ không bao giờ xuất chiêu một cách hấp tấp. Vì vậy đêm hôm đó, khi anh say xỉn về nhà rồi vào thư phòng, Lý Thanh Như đi theo cũng bị anh nhìn thấy.
“Em pha trà giải rượu cho anh, uống đi.”
Lục Hán Thanh tựa vào ghế sô pha, vẫy vẫy cô, Lý Thanh Như tiến lại gần, đưa chén lên miệng anh, mở nắp, nước trà làm ướt miệng anh. Yết hầu của người đàn ông nhấp nhô, tay cô vừa rút ra thì lập tức nắm chặt.
Rõ ràng nắm tay cô nhưng lại nói: “Thanh Như, đừng yêu anh.”
Cô giả vờ khó hiểu, gió đêm lạnh lẽo, giọng thiếu nữ cũng lạnh lùng: “Em không yêu anh.”
Lục Hán Thanh kinh ngạc nhìn cô, Lý Thanh Như thừa nhận, nhịp tim đập rộn lên, không chống đỡ nổi đôi mắt đào hoa ấy.
“Vậy em đang làm gì? Vợ anh ở phòng bên cạnh đấy.”
Không nhắc Trịnh Dĩ Sắt thì không sao, vừa nhắc đến Trịnh Dĩ Sắt, hơi thở của cô càng nặng nề hơn, tâm trạng cũng thay đổi.
Lý Thanh Như cởi hai nút trên sườn xám, dạng chân ngồi lên đùi anh, hai tay vuốt ve hai bên má anh đầy quyến luyến.
“Sao anh không nói trước với em là anh cưới cô ta?”
Lúc biệt thự nhà họ Lục bắt đầu chuẩn bị cô mới biết.
Lục Hán Thanh khẽ cười, tay lặng lẽ sờ mông cô. Nhìn thì có vẻ lịch sự che chở, nhưng lại giống như trêu ghẹo khiêu khích.
“Nói gì với một cô bé con như em? E là Tự Như với Chi Nam còn biết muộn hơn.”
Cô cũng không tức giận, mặt càng dán gần lại, hai người cảm nhận được hơi thở nồng đậm của nhau.
“Anh Hán Thanh, anh thật hư hỏng.”
Thật khéo, ở Đại Thượng Hải này phụ nữ nói anh hư hỏng đếm không xuể. Nhưng không thể nghi ngờ, Lý Thanh Như lại là đặc biệt nhất. Cũng chỉ có mình cô gọi là “anh Hán Thanh”, nếu là người phụ nữ khác, có lẽ đã bị anh đánh lệch mặt rồi.
“Vậy có muốn anh Hán Thanh hư hỏng hơn không?” Trong không khí mập mờ, mạch nước ngầm bắt đầu chảy.
Giọng nữ trong trẻo pha lẫn dục vọng, dáng vẻ phục tùng cười yếu ớt: “Muốn.”
Tay anh luồn vào sườn xám, vuốt ve làn da cô từng chút từng chút một, nhỏ giọng nhắc nhở: “Vậy em nhỏ tiếng một chút, Dĩ Sắt…”
Một giây tiếp theo đã bị môi Lý Thanh Như chặn lại, không cho phép anh tiếp tục nhắc đến Trịnh Dĩ Sắt.
Vì ít nhất tại giờ khắc này, anh chỉ là của cô, không được nhắc đến người phụ nữ khác.
Hai người dính vào nhau, quần áo hỗn loạn.
Làm chuyện vui vẻ với người có tình, đừng nói là ép buộc, là thuận theo.
Ngày mai sẽ thế nào, tương lai sẽ ra sao, không muốn nghĩ đến, chỉ biết hiện tại tươi sáng, không bàn đến chuyện đúng sai.
Cô vẫn kiêu ngạo, trên mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng cô muốn ngồi trên người anh, tự mình điều chỉnh ra vào. Bị Lục Hán Thanh nắn bóp bầu ngực, cả hai cùng ngã vào bể sâu dục vọng.
Lý Thanh Như bẩm sinh như một món vũ khí nổi tiếng, rất biết cách thu hút. Dáng vẻ cô dù là ở trên giường hay dưới giường cũng làm Lục Hán Thanh phát cuồng, đâm vào rút ra một cách mất kiểm soát, làm xương chậu của cô tê dại, nhưng muốn dừng lại cũng không được.
“Sao lại thít chặt như vậy? Hửm? Có ở sau lưng anh thử với người khác không đấy?”
Cô rên rỉ một cách quyến rũ, còn không quên vén tóc mai, dáng vẻ đó làm anh càng thêm ngứa ngáy, anh phải cố chịu đựng, bởi vì trong tình trường của Lục Hán Thanh chưa bao giờ có chuyện rung động trước.
“Thử rồi…”
Rất muốn chọc anh, cố tình nói những lời anh không muốn nghe. Bị anh nhấc eo lên, rút vật nam tính ra làm phát ra tiếng vang xấu hổ. Còn cô bị bày ra tư thế ưỡn cao mông, như vậy giúp anh dễ phát huy quyền lực hơn, dạy cho cô thiếu nữ không biết trời cao đất rộng này một bài học.
“Cố ý chọc tức anh? Đâu được lợi ích gì? Hửm?”
Lý Thanh Như thừa nhận, đi vào nơi sâu nhất rất dễ chọc vào điểm mẫn cảm của cô, anh lại cố ý cọ xát hạt thịt, làm chất lỏng ướt át chảy ra ngoài. Những cú đâm lấp kín như ngầm khiêu gợi, khiến cô thở gấp không thể phản kháng.
Bàn tay còn lại lấy dịch thể tràn ra khỏi hoa huy*t của cô, đưa đến bên miệng cô, muốn cô ngậm ngón trỏ của mình vào.
Từ phía sau nói cho cô biết tình trạng hiện tại: “Nhỏ giọng thôi, em muốn cả biệt thự nhà họ Lục này đều nghe thấy tiếng rên của em à?”
Cô lắc đầu, nhẫn nhịn. Phía dưới đã tan rã, chất lỏng theo bắp đùi chảy xuống, lên đỉnh không biết bao nhiêu lần. Nhưng anh rất xấu xa, rất muốn nhìn thấy cô gái ngày thường luôn mang vẻ thánh nữ buông thả dục vọng dưới thân anh…
“Ưm.. Hán Thanh… không muốn nữa…”
Anh đánh vào mông cô, xuống tay rất mạnh, nhất thời cánh mông trắng nõn đã hằn lên vết đỏ: “Em gọi anh là gì?”
Lý Thanh Như thông minh, sửa lại lời nói: “Anh Hán Thanh… em mệt rồi…
Trong lòng thỏa mãn, người đàn ông không lưu luyến nữa, bắt đầu tăng tốc độ đút vào, thậm chí còn nói những lời dọa dẫm khi cô đang say mê.
“Thanh Như, em có sợ mang thai không?”
Làm cô lo lắng, phía dưới càng kẹp chặt hơn, điều này càng kích thích anh bắn vào nơi sâu nhất.
Sau khi làm xong, anh ôm Thanh Như đang trần truồng châm một điếu thuốc, thậm chí còn để cô hít một hơi, nhưng cô lại tránh né với vẻ mặt lạnh lùng.
Lục Hán Thanh nhéo mặt cô: “Làm xong lại lạnh lùng với anh à? Thật không đáng yêu chút nào.”
Lý Thanh Như kéo áo vest của anh đắp lên người mình: “Anh mới quen em à?”
Anh cười, thật yêu vẻ mặt lạnh lùng này của cô.
Có lẽ nói yêu thì không thích hợp, nhưng chắc chắn không phải tình yêu mang nghĩa như thế.
“Em nói Tự Như về nước sẽ giết anh như thế nào? Súng lục? Hay là một thanh kiếm sắc bén?”
Cô nằm trong vòng tay anh, vuốt ve vai và cổ anh: “Anh ấy sẽ không làm gì cả, em không cho phép.”
Anh vẫn nói với giọng điệu ngả ngớn: “Cảm ơn Lý tiểu thư đã bảo vệ mạng chó này của anh.”
Mặc dù lúc này anh vẫn chưa thật lòng.
Lý Thanh Như lại vô cùng cố chấp.
Trong vòng nửa tháng, anh lại bắt đầu đi tìm ong bướm lả lơi.
Cả đêm không về, Lý Thanh Như trốn học buổi sáng, mặc một chiếc áo sơ mi xanh và váy đen, mái tóc dài bồng bềnh, bên thái dương là chiếc kẹp ngọc trai mà anh tặng, trong ngực ôm một cuốn ‘Lịch sử nghệ thuật phương Tây’.
Dáng vẻ rực rỡ của một thiếu nữ xuân thì.
Cô gõ cửa căn hộ số 43 trên đường Bối Đương, trong lòng nhẩm đếm thời gian Lục Hán Thanh từ phòng ngủ ra cửa.
Cửa được mở ra, người đàn ông phong lưu đưa tay kéo vạt áo choàng tắm hơi lộn xộn trước ngực, nhìn thấy Lý Thanh Nhu thì nhíu mày.
“Em không đi học?”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, cô nói: “Em muốn uống nước.”
Bước vào cửa, đi đến bàn trà rót nước, uống một ngụm thì cảm thấy mùi vị không ngon lắm. Vừa định đun lại nước thì trong phòng ngủ có tiếng ồn ào, ca sĩ mới nổi tiếng nhất bến Thượng Hải quấn khăn tắm bước ra.
Lý Thanh Như sững sờ tại chỗ, Lục Hán Thanh cũng không chút kinh ngạc, đi đến tủ chọn một bộ âu phục cho ngày hôm nay, để mặc cô một mình đối diện.
Nữ ca sĩ cảm thấy cô gái trước mặt trẻ hơn mình vài tuổi, vẻ mặt lãnh đạm, hơi khiến người khác run sợ. Chỉ nghĩ cô là em họ của Lục Hán Thanh, không muốn gây xích mích gì với cô, quay người đi vào phòng ngủ để thay quần áo.
Trong lòng cô đau âm ỉ, biết do mình tự làm tự chịu, nhưng khi phải đối mặt vẫn hơi khó chấp nhận. Lúc đó, cô thực sự nghĩ rằng người ta thật may mắn vì đã không dùng cùng một chiếc khăn mà cô dùng lần trước.
Nhưng, nhưng mà, trước cô, có người nào dùng qua chiếc khăn ấy không?
Lý Thanh Như không biết, cũng không dám hỏi.
Bình tĩnh lại, cô vào bếp đun nước, rót cho mình một ly.
Trở lại phòng khách, cô ca sĩ kia đã đi rồi, để lại căn phòng đầy mùi nước hoa. Cô lặng lẽ mở cửa sổ ra, hỏi anh: “Bữa sáng muốn ăn gì? Em sẽ làm mấy món đơn giản cho anh.”
Lục Hán Thanh thấy vẻ mặt của cô vẫn bình thản như thường thì không khỏi nhướng mày.
Không phải nên khóc lóc cãi nhau với anh mới là thái độ bình thường sao? Trịnh Dĩ Sắt chính là loại này, phải làm cho anh đau đầu nhức óc mới chịu thôi.
“Sao cũng được, đừng rườm rà quá.”
Dù sao sáng nay cô cũng không định đến trường, bèn vo một ít gạo bắt đầu nấu cháo.
Cô có quyền gì mà gặng hỏi hay ầm ĩ? Bà Lục hợp pháp còn phải mắt nhắm mắt mở, Lý Thanh Như cô chỉ là nhị tiểu thư của nhà họ Lý, chỉ có bốn chữ: không có tư cách.
Hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu ăn cháo, Lý Thanh Như nói chuyện như bình thường: “Trường đã thuê một giáo viên mới từ Pháp về, mọi người đều khen ngợi bức chân dung cô thiếu nữ mà giáo viên đó vẽ, em sẽ hẹn thầy ấy gửi cho anh…”
Cô biết anh thích ngắm chân dung hơn, nhất là chân dung phụ nữ.
“Giáo viên nào từ nước Pháp đến anh cũng muốn sưu tầm tranh, vậy thì thư phòng của anh sẽ không còn chỗ chứa nữa. Em bớt lén lút qua lại với người khác đi, khéo lại bị người ta ức hiếp bắt nạt.”
Thấy sắc mặt cô càng ngày càng tối sầm, anh ăn đến ngụm cháo cuối cùng rồi uống cạn cốc nước, nói thêm: “Ngày khác anh sẽ nhờ một người bạn vẽ cho em một bức tranh phong cảnh, không phải đó là thứ em thích nhất sao?”
“Ừm.”
Lý Thanh Như đáp lại, vì anh vẫn còn nhớ đến sở thích của mình mà nhất thời thỏa mãn, không đề cập chi tiết đến những thứ khác nữa.
Cho đến nay, có thể xác định hai người bắt đầu có quan hệ bất chính.
Anh không hề bị sự tồn tại của Lý Thanh Như kìm hãm, cứ như thể gia đình này cùng lúc cưới hai cô vợ xinh đẹp vậy. Trong lúc bến Thượng Hải thăng trầm, không biết bao nhiêu mỹ nhân xinh đẹp đã trở thành người hâm mộ của Lục Hán Thanh, nhưng Lý Thanh Như vẫn dành hết tâm trí cho việc học, mỗi ngày thưởng thức tác phẩm hội họa, nó còn giúp cô tĩnh tâm hơn rất nhiều.
Nói chung là tĩnh tâm như là niệm kinh.
Hai năm sau, Chu Chi Nam đột ngột về nước.
Lục Hán Thanh chở Lý Thanh Như đến nhà họ Chu để thăm và nghỉ qua đêm.
Tối hôm đó, anh vừa ra khỏi phòng của Lý Thanh Như thì tình cờ gặp Chu Chi Nam đang bận rộn đến khuya.
Chu Chi Nam lập tức tung nắm đấm, đánh thẳng vào người anh, Lục Hán Thanh không trốn, biết sớm muộn gì cũng bị đánh, còn cả phần của Lý Tự Như nữa.
Anh bị Chu Chi Nam kéo vào phòng làm việc, đẩy lên sô pha, hỏi với giọng điệu sắc bén: “Đừng nói với tôi rằng cậu thật sự đã làm chuyện khốn nạn đó?”
Lục Hán Thanh gật đầu, vò rối tóc: “Làm cả rồi.”
“Súc sinh.”
“Ừ, anh nói đúng.”
Chu Chi Nam: “Bình thường cậu khốn nạn tôi chưa bao giờ nói, bây giờ cậu đã kết hôn với nhị tiểu thư nhà họ Trịnh, lại còn lôi kéo Thanh Như, tôi thấy cậu là đang muốn chọc tôi tức chết.”
Lục Hán Thanh rót một tách trà: “Nếu Tự Như phát hiện và buộc em phải chịu trách nhiệm, em sẽ kết hôn với cô ấy.”
“Kết hôn như thế nào? Hiện tại đã là thời dân quốc, làm như còn ở thời phong kiến à?”
Anh cười: “Em sẽ ly hôn với Trịnh Dĩ Sắt.”
Càng nói càng khiến Chu Chi Nam muốn đánh chết anh, tốt nhất đánh đến chống nạng mới dạy được anh bỏ thói lăng nhăng ra khỏi cuộc đời.
“Cút, cút, cút ra ngoài.”
Lục Hán Thanh cười ra tiếng, nói: “Anh, cuối cùng anh cũng biết mắng chửi người rồi.”
Chu Chi Nam tiện tay với lấy cuốn sách ném qua, nhưng nó chỉ đập vào cánh cửa đã đóng lại.
Giống như một số cảm xúc ầm ầm ngã xuống, bị lẫn lộn trong đống tro bụi, thậm chí có thể bị người ta giẫm nát dưới chân.
Cho dù có nhặt nó lên lại thì nó cũng đã bẩn.