Hôm sau, mùng Một Tết, Lý Tự Như gõ cửa gọi Lý Thanh Như dậy, nhưng mở cửa lại là Lục Hán Thanh quần áo không chỉnh tề, mới bò dậy từ trên người em gái của anh ta.
Tại tầng hai biệt thự nhà họ Lục, hai người anh em quấn lấy đánh nhau.
Lục Hán Thanh vốn định không đánh trả, toàn bộ vì một câu của Lý Tự Như: Đầu óc cô ấy bình thường chắc chắn sẽ không yêu cậu.
Mà Lý Thanh Như chỉ mặc chiếc váy hai dây hôm qua, áo khoác cũng không mặc, đứng ở cửa. Hai người đều là người cô yêu thương, giúp ai kêu ai cũng không đúng, chi bằng không nói tiếng nào, giả câm.
Sau khi Lý Tự Như được Chu Chi Nam khuyên, quay vào phòng Lý Thanh Như thì hai anh em yên lặng giằng co.
Vẻ mặt anh ta u ám, lớn tiếng chất vấn: “Em yêu cậu ta?”
Lý Thanh Như cười nhạt, “Yêu.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Mười lăm tuổi.”
Lý Tự Như nhịn không được hừ lạnh, vịn hai vai cô, có hơi mất khống chế.
“Hán Thanh thật sự là anh em của anh, anh cũng chưa bao giờ nghi ngờ nhân phẩm của cậu ta, nhưng cậu ta không phải là người yêu tốt, càng không nói đến là người chồng tốt. Cho dù mẹ đã làm ra chuyện gì thì chúng ta cũng là anh em ruột, anh không thể trơ mắt nhìn em rơi vào địa ngục liên tiếp được. Trước đây em không phải như vậy, Thanh Như. Anh bán của cải gia sản chỉ vì không muốn theo nghiệp kinh doanh, thứ anh thích là y học. Nhà họ Lý chúng ta không hề sa sút, em vẫn là cô hai nhà họ Lý, xuất thân thế gia ở Thượng Hải, hà tất gì phải lãng phí bản thân mình như vậy.”
Anh ta tiến gần thêm chút nữa, gần sát, đối diện với chóp mũi cô, “Anh trai mới là người yêu em nhất thế gian, chúng ta mãi mãi đồng hành cùng nhau. Thanh Như, em nhìn anh đi, chỉ có anh và em mới không rời khỏi nhau.”
Tình hình có hơi mất kiểm soát, đôi môi của Lý Tự Như càng ngày càng sát lại. Trong thời gian mấy giây đó, cô lại đang suy nghĩ, môi anh ta còn đẹp hơn so với Lục Hán Thanh. Môi Lục Hán Thanh quá mỏng, mặc dù phong lưu quyến rũ nhưng càng bạc tình hơn.
Nhưng cô yêu tha thiết.
Mở miệng lại vô cùng lạnh nhạt, “Anh, không thể.”
Vỏn vẹn ba chữ đủ để cho Lý Tự Như dừng lại, lùi bước. Anh ta thừa nhận mình không xuống tay được, từ đáy lòng vẫn có tuần cảnh cầm gậy vang lên tiếng còi ngăn cản, càng không nói đến Lý Thanh Như đích thân mở miệng từ chối.
Anh ta buông tay, quay người đi, “Nhất đinh phải là cậu ta?”
“Phải.” Lý Thanh Như bước lên ôm cánh tay anh ta, tựa đầu lên bả vai, nói đến Lục Hán Thanh, giọng điệu có thể xem là mềm mại nhất toàn bộ Thượng Hải, “Anh, em thật sự rất yêu anh ấy. Hồi đó anh bảo em đi Pháp, bởi vì em học vẽ, nhưng em không muốn. Em đi Anh là muốn nhìn xem nơi anh ấy đã từng sống, đi con đường anh ấy đã từng qua. Em thừa nhận em có hơi tuỳ hứng, là nhất thời giận dỗi, lại vì nhớ anh ấy mà quay về, nhưng em không còn cách nào khác. Giống như từ nhỏ đã học đàn dương cầm nên đã trở thành thói quen, cho dù có nhắm mắt cũng sẽ đánh ra được, thích anh ấy cũng giống vậy. Em đã từng vô vọng, từng điên cuồng, nhưng vẫn không chống lại sự cố ý trêu chọc của anh ấy.”
“Em nghĩ, nếu em chết, cũng là chết trong tay anh ấy. Còn muốn xin anh đừng động đến anh ấy. Vậy cho dù em có ở dưới lòng đất, cũng không nhắm mắt được.”
Lý Tự Như nghe mà cổ họng chua xót, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng nói một câu: “Rõ ràng em viết thư nói nhớ anh mới muốn về, cuối cùng lại gạt anh.”
Cô hiếm khi nghịch ngợm bật cười, “Em cũng nhớ anh mà, kẹo nhựa đào anh nấu ăn ngon nhất.”
Anh ta nói xong bèn xuống lầu nấu cho cô, vừa mở cửa ra đã thấy Lục Hán Thanh không biết hút bao nhiêu điếu thuốc đứng ở kia. Lý Tự Như hừ lạnh, nghiêng người liếc mắt một cái, nhét tay vào túi rồi xuống lầu.
Lục Hán Thanh ló đầu ra, bộ dáng ngả ngớn, trong mắt tràn đầy lo lắng, “Thanh Như…”
Lý Thanh Như thu lại ý cười, đối xử lạnh lùng với anh, “Đóng cửa lại, cút ra ngoài.”
Từ đó đến giữa hè, ở Thượng Hải có một phong cảnh mỹ lệ, đó là: Lục thiếu gia theo đuổi Nhị tiểu thư nhà họ Lý vô cùng mãnh liệt.
Đủ để mọi người khiếp sợ rớt cằm.
Chỉ nói là Nhị tiểu thư nhà họ Lý thật đáng thương, bị lãng tử phong lưu như vậy quấn lấy, người tốt cũng bị chà đạp. Trên báo giải trí đăng tin tức chấn động, Lục thiếu không yêu mỹ nữ hương diễm hay hoa phú quý nhân gian nữa, mà bắt đầu yêu khuê các thế gia tha thiết.
Lý Thanh Như đọc báo hừ lạnh, đợi đến lần sau Lục Hán Thanh tìm cô, cô phải ném nó lên người anh.
Quần áo lộng lẫy, trang sức châu báu anh tặng đều không dùng. Lý Thanh Như lạnh giọng mắng anh: “Tưởng ai chưa từng thấy qua sao?”
Nhưng lại được âm thầm cất giữ cẩn thận, cô biết, những món này đều là anh đích thân tốn tâm tư sưu tầm chọn lựa.
Lục Hán Thanh lấy lòng: “Anh biết em muốn cái gì. Gần đây đang mô phỏng bức 《 Đại cung nữ 》, vẽ xong anh sẽ tặng em.”
Lý Thanh Như đã lãnh giáo được hoạ sĩ của anh, bèn nhíu mày, “Bỏ đi, cũng đừng lãng phí giấy vẽ nữa. Bức trước kia em thấy cũng không tệ, không cần bắt chước bừa.”
Anh quay về nhà tức tối xé bức tranh, định một tuần không tìm cô nữa.
Sáng sớm hôm sau, anh lại mang bánh bao súp của Kiều Gia San đến gõ cửa, vẻ mặt Lý Tự Như đầy chán ghét, “Cậu buồn nôn thật đấy, Lục Hán Thanh.”
Anh xem như khen ngợi, “Cảm ơn anh trai.”
Lý Tự Như:????? Cút.
Đợi Lý Tự Như rời đi, anh lại muốn quấn quít vuốt ve thân thể mềm mại của cô, bèn cầu xin: “Rốt cuộc làm thế nào em mới kết hôn với anh đây, nhẫn cũng đã sớm đưa đến tay em rồi, anh phải chăng nên xem là em đã đồng ý.”
Lý Thanh Như ném cuốn sách trong tay, nghiêng mắt nhìn anh, “Ở trong tủ bên kia, tự mình đi lấy đi. Tưởng em là cô gái vô tri vô giác, đưa nhẫn đến là cầu hôn được à?”
Anh không có chút thể diện nào, quỳ hai gối xuống đất, “Thanh Như, gả cho anh đi.”
Lý Thanh Như nhịn không được trợn trắng mắt, “Em từ chối.”
Lục Hán Thanh ôm lấy eo cô cọ qua cọ lại, “Thanh Như, đã lâu rồi chưa làm, anh rất nhớ em.”
Cô ghét bỏ đẩy người đàn ông mới sáng sớm đã phát dục ra, từ đêm 30 hôm đó cho tới bây giờ là đầu tháng Tư, hai người chưa từng làm lại.
“Lục Hán Thanh, anh có thể đi tìm người phụ nữ khác.”
Cũng không phải chưa từng đi tìm, cô thầm nghĩ.
Người đàn ông làm nũng chơi xấu, cái đầu đong đưa không ngừng, “Anh không muốn, anh chỉ muốn em.”
Lý Thanh Như: “Làm nũng cũng vô dụng, xin Lục thiếu gia tự trọng.”
Anh dùng giọng nói cực thấp lẩm bẩm một câu, “Anh nhất định phải nói ba chữ kia?”
Bây giờ mới có chút thành ý đàm phán, Lý Thanh Như nhướng mày, ậm ờ nói: “Ừm.”
Lục Hán Thanh thất bại, chạy trối chết.
Sau đó, Nguyễn La sảy thai, Lý Thanh Như đến sống ở nhà họ Chu.
Cô rời khỏi nhà họ Chu không bao lâu thì Chu Chi Nam trúng đạn, chuyện xấu liên tiếp.
Hai người đều có hơi ngột ngạt, chỉ cảm thấy Thượng Hải to lớn đè người, vây khốn bao nhiêu khách qua đường thế gian. Mỗi khi ở một mình, bọn họ ngồi cùng nhau nhiều hơn, để thời gian chậm rãi trôi qua. Không vì sự trầm lặng mà xấu hổ, chỉ cảm thấy đây mới là chỗ an tâm.
Mãi đến khi Chu Chi Nam xác định đi đến Anh, Lý Tự Như bảo Lý Thanh Như và Lục Hán Thanh cùng đi, hành trình đã định.
Nhưng hai người vẫn đang yên lặng đánh cờ, một người không nói, một người chờ. Chứ giày vò như vậy đến khi nhịn không được, cãi nhau bùng nổ.
Lục Hán Thanh khuyên cô đến biệt thự nhà họ Lục hết lời nhưng Lý Thanh Như lại đến Quy Thuỷ. Câu chuyện càng ngày càng lạnh như băng, mang theo gai đâm vào tim Lục Hán Thanh đến khó chịu.
Ví dụ cô nói, “Trong đầu em có một cái hố cực lớn, em ngủ cùng anh trong phòng ngủ chính, Trịnh Dĩ Sắt không dám tìm anh, nhưng ban đêm muốn tới tìm em.”
Còn nói: “Lục Hán Thanh, anh đừng nói những lời vô ích với em. Có lẽ anh thật sự không yêu em, vậy thì không cần cưỡng cầu. Chúng ta cùng đi Anh quốc nhưng mỗi người mỗi ngả. Tự em thuê phòng một mình, hoặc là sống chung với bác trai bác gái, không có nửa phần quan hệ gì với anh cả.”
Lục Hán Thanh bị ép sát từng bước, có hơi phản lại, “Thanh Như, em nhất định phải ép chết anh mới được sao?”
“Ừm, anh chết em đuổi theo ngay, chú Lục sẽ có anh trai em chăm sóc cả đời.”
Anh thở dài, “Anh không nói ra khỏi miệng được, ba mươi năm qua anh chưa từng nói. Nhưng em nên biết em là ngoại lệ, vì em anh không làm chuyện hoang đường nữa, toàn tâm toàn ý còn chưa đủ sao?”
Lý Thanh Như: “Thực ra anh chỉ chơi mệt rồi, hà cớ gì phải làm ra vẻ thâm tình?”
“Thanh Như, anh sắp bị em bức chết rồi.”
“Đừng có doạ em. Anh xảy ra chuyện em sợ còn phải gánh trách nhiệm, không nhận nổi.”
Đến bước này, Lục Hán Thanh giơ cờ đầu hàng, thừa nhận anh không nói lại cô.
Nửa đêm túm lấy áo vest chạy ra ngoài, để Lý Thanh Như ở sau lưng cười nhạt.
Hôm sau đầu đề tờ báo Thượng Hải: Lục Hán Thanh của tập đoàn Lục thị gặp tai nạn xe cộ vào đêm khuya, sống chết không rõ.
Một lời thành sấm sao?
Đây là một lời thành sấm.
Lý Tự Như từ bệnh viện trở về, Lục Hán Thanh vẫn còn đang hôn mê, Lý Thanh Như tuyệt đối không muốn đến bệnh viện.
Anh ta lặng lẽ báo cho cô biết, “Tình hình bây giờ không rõ, đoán là tông vào đầu, không biết khi nào mới tỉnh lại.”
Lý Thanh Như vẫn cầm sách, có hơi thất thần mà “Vâng” một tiếng.
“Cậu ta thật sự nghiêm trọng, thậm chí Thính Trúc hoài nghi là có người cố ý làm, kiểm tra rồi mới biết vậy mà thật sự là ngoài ý muốn.”
“Ừm.”
Nói chung xem như là trời phạt, ông trời công bằng, nên báo tất báo.
Mà Lý Tự Như lại cực kỳ hiểu rõ cô em gái này, tiến lên ôm lấy đầu cô, “Đừng giả vờ, anh còn không biết em sao, lát nữa đưa em đến bệnh viện.”
Lý Thanh Như yên lặng khóc, vùi vào ngực anh ta, lời nói mang theo nức nở: “Anh, em rất sợ.”
Lục Hán Thanh còn chưa sống đủ, sau khi hôn mê thời gian ngắn, Lý Thanh Như ngồi chưa được nửa ngày trong phòng bệnh anh đã tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm là muốn nắm lấy ngón tay mềm mại của cô, đầu ngón tay cọ cọ mờ ám.
Thật sự hạ lưu.
Nhưng sau một thời gian, Lý Thanh Như đã nghĩ thông, bản thân tình yêu không nên giày vò, mà là hành động tuỳ ý. Vậy cô hà cớ gì phải yêu cầu anh nói một lời yêu chứ?
Người đàn ông này bắt đầu nghiêm túc đối với đoạn tình cảm này, cũng đã thể hiện tình yêu. Từ lúc nào mà cô cũng rơi vào khuôn sáo cũ, để tâm vào chuyện vụn vặt.
Trong lúc mơ hồ tình ý dao động, Lý Thanh Như ngày ngày đêm đêm bầu bạn ở bên, Lục Hán Thanh bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Ý tá trưởng xinh đẹp động lòng người, lúc thay thuốc cho anh thấy Lý Thanh Như không ở đây, nhịn không được mà sờ soạng cánh tay rắn chắc của anh hai cái. Lục Hán Thanh mặt mày nhăn nhó như ông già, chỉ cảm thấy cả người khó chịu.
“Cô có được không vậy? Đổi người khác tới đây cho tôi, cút ra ngoài.”
Lý Thanh Như mang cơm vào phòng, đối mặt là cô y tá lau nước mắt chạy qua, sắc mặt Lục Hán Thanh đỏ ửng ngồi trên giường bệnh.
Cảnh tượng này quá mờ ám, cô không nhịn được mà liên tưởng. Cười lạnh bước lên tát anh một cái thật mạnh.
Lục Hán Thanh nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, “Anh…”
“Anh cái gì mà anh, bây giờ đã như vậy rồi còn muốn động dục hả?”
Xém chút nữa anh bật khóc, hết cách giãi bày, “Không phải… Là cô ta, cô ta sờ anh!”
Lý Thanh Như hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt càng lạnh nhạt hơn.
Nếu hành động không bất tiện thì người đàn ông đã bật dậy đứng lên.
“Thanh Như, em tin anh đi, chuyện anh đã làm anh sẽ không phủ nhận, không làm chính là không làm.”
Còn gia tăng giọng điệu, oan ức nói: “Anh không có một chút suy nghĩ nào với cô ta, anh nói dối lập tức chết tại đây.”
Lý Thanh Như hoà hoãn cơn xúc động kia, có hơi phản ứng lại, quay đầu nhìn ra bên ngoài, trong lòng quyết định.
Mở hộp cơm ra, miệng nói: “Coi như anh sợ gốc rễ bị cắt đứt.”
Thấy cô tin mình, Lục Hán Thanh thả lỏng bật cười, “Có món tôm chiên anh muốn ăn không?”
À, anh còn muốn ăn tôm chiên à.
“Không có, thích ăn hay không.”
“Ăn ăn ăn, em làm anh đều thích ăn.”
……….
Hôm sau, trên mặt cô y tá kia có dấu bàn tay, đến bệnh viện lần cuối cùng, lãnh tiền thôi việc.
Loại chuyện mở miệng nói yêu em này sẽ xảy ra ở đâu, vào lúc nào? Vào bữa tiệc tối long trọng, trang trí đầy hoa tươi, cao giọng tuyên thệ, anh yêu em sao?
Có lẽ không phải, ít nhất đối với Lục Hán Thanh và Lý Thanh Như mà nói là không phải.
Sau buổi chiều hôm đó, ánh nắng chói chang chiếu vào phòng bệnh, phơi nắng đến nỗi hai người đều cảm thấy ấm áp dào dạt.
Lý Thanh Như cầm con dao trong tay gọt một quả táo cho anh. Ánh nắng có hơi chói mắt, Lục Hán Thanh giơ tay che cho cô.
Cô lo lắng một câu: “Đừng ngốc mà giơ lâu quá, máu không lưu thông được lại đau đầu.”
Người đàn ông ngây ngô cười, đôi mắt đào hoa phong lưu nhuốm đầy sự chuyên tâm và chân thành, chỉ ngơ ngác nhìn vỏ táo cô gọt không ngừng, một vòng lại một vòng.
Mà người phụ nữ tràn đầy dịu dàng, mái tóc lộn xộn rũ xuống trước mắt.
Cảnh tượng ấy quá mức ấm áp, có lẽ giờ phút này trong hẻm tối Thượng Hải đang có người chết, các bà các cụ ở đầu ngõ lo kế sinh nhai, nhưng trong lòng anh lại bình yên, tràn đầy tĩnh lặng.
“Thanh Như, anh yêu em.”
Buột miệng nói ra, suôn sẻ trơn tru đến tột cùng.
Lý Thanh Như sửng sốt, một đoạn vỏ cuối cùng bị gọt đứt rơi xuống đất, trong tay chỉ còn lại quả táo tròn trơn nhẵn.
Không đợi cô phản ứng lại, Lục Hán Thanh đã duỗi tay giành lấy, cắn một miếng, “Giòn lắm.”
Căn phòng tràn đầy kiều diễm, cô dường như đang trong giấc mộng ngọt ngào.
Đặt vé tàu vào tháng 8, Chu Chi Nam đã liên hệ toà soạn đăng tin kết hôn.
Lục Hán Thanh sau khi biết được cũng sốt ruột.
Hai người nằm cùng nhau, cùng xem một cuốn tập tranh. Anh nắm tay đeo nhẫn của cô, làm như vô tình nói: “Chúng ta có muốn làm chung không? Cũng xem như song hỷ lâm môn ở Đại Thượng Hải.”
Lý Thanh Như không nhịn được chế giễu, “Anh Chi Nam tuyên bố tin kết hôn là chuyện vui tới cửa. Anh tuyên bố tin kết hôn chỉ xem như là tin xấu.”
Lục Hán Thanh nhíu mày, “Sao lại nói như vậy, kết hôn là chuyện tốt.”
Lý Thanh Như rủ rỉ nói: “Mọi người đang cảm thán, Nhị tiểu thư nhà học Lý thật đáng thương, tuổi không nhỏ nhưng mắt đã mù, sớm muộn gì cũng sẽ bị Lục thiếu làm cho tức chết.”
Anh giật mình, ôm lấy eo cô vùi trước ngực, là cách chơi xấu anh quen dùng.
Đáng tiếc Lý Thanh Như quyết không làm theo, “Làm nũng lăn lộn cũng vô dụng. Lục Hán Thanh, em còn muốn thể diện. Anh em ở lại Thượng Hải, em không muốn ngày ngày anh ấy nhận lấy ánh mắt thương hại của bệnh nhân.”
Xác thực là anh hoàn toàn bị ghét bỏ.
Chỉ có thể an ủi bản thân, đến Anh quốc lại làm, cũng như nhau.
Lúc thu dọn thư phòng giúp anh, Lý Thanh Như tìm được lá thư mình viết ở trong ngăn kéo đầu tiên, có thể chứng minh anh đã nhận được, chỉ là không trả lời lại.
Cô cầm tờ giấy đó run run gọi anh, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lục Hán Thanh bước lên muốn cướp lại, Lý Thanh Như mới cảm thấy có chỗ không đúng. Ra lệnh anh tránh ra, nếu không sẽ vứt nhẫn. Người đàn ông từ bỏ, xoay người tiếp tục thu dọn cái tủ bên kia, quyết không quay người.
Cô mở hết tờ giấy ra, phát hiện câu thơ đáp lại ở góc bên trái.
“Lang* tâm tự có đôi chân, cách sông cách biển sẽ quay trở về.”
(Lang: chàng, anh, chị, tên gọi thân mật của một người nào đó.) Lý Thanh Như cười càng sâu hơn, nhưng mở miệng lại nhẫn tâm vạch trần, “Lục Hán Thanh, anh học ở đâu thế? Ai là lang? Có cần làm rõ giới tính không đây?”
Anh im lặng, thiếu chút nữa muốn nhét cái đầu vào trong tủ, quyết phớt lờ cô.
Là đọc được từ cuốn thoại bản thế tục mà Nguyễn La xem, tiểu bá vương kia chỉ toàn đọc những thứ kỳ quái hiếm lạ.
Tháng 8, hai thế gia lớn ở Thượng Hải là nhà họ Chu và nhà họ Lục cùng nhau dời đến Anh quốc.
Nghe đồn có người nhìn thấy Nhị tiểu thư nhà họ Lý mà Lục thiếu đau khổ theo đuổi đã đeo nhẫn kim cương ở ngón áp út rồi lên thuyền. Trên phố chép miệng, quả nhiên là ‘liêt nữ sợ triền lang’*.
(*Cô gái có cương quyết đến đâu cũng sợ đàn ông lì lơm đeo bám.) Mùa hè năm Dân quốc thứ 29, đối với Lục Hán Thanh và Lý Thanh Như mà nói, đúng là khổ vui mỗi thứ một nửa. Con tàu to lớn rời bến, sóng biển lớn mạnh quẳng tất cả chua xót đau khổ về phía sau.
Phật Tổ yêu thế gian, là tình yêu thầm lặng. Thế gian yêu lại là trăm ngàn dáng vẻ. Không cần đánh giá ai tốt hay là ai xấu, cũng giống như một loại thức uống riêng chảy qua trái tim, mới thực sự là chân ái.
Cuộc đời là một lần gặp gỡ, vật đổi sao dời, đến già không hối hận.
Chúng ta nguyện cầu dưới ánh trăng, cầu xin tình lang chung tình, cầu được một đời an khang.
Cầu, người có tình sẽ thành quyến thuộc.