Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Chuyện này cô cũng từng nghĩ qua, đến mức độ nào cũng sẽ xảy ra thôi, cậu là người đầu tiên cũng chính là người cuối cùng đối với cô, cho nên dù có ra sao cô vẫn nghe theo cậu.

"Làm sao?"

Cảm xúc trong cô bây giờ rất hỗn loạn, Lệ Thanh lại giở trò mè nheo, sà vào người cậu đánh trống lảng: "Em mỏi lưng quá, anh đấm lưng cho em đi."

Vẻ mặt thì không quan tâm nhưng tay cậu lại làm một nẻo, đấm lưng cho cô.

Vì thường xuyên phải hành nghề đấm bóp này, chỗ nào cô thường xuyên bị mỏi nhất cậu đều nhớ rõ như in, tùy tiện đấm cũng trúng được, khiến cô rất thoải mái.

Được đà, Lệ Thanh lại lấn tới: "Ôm ôm."

"Không muốn, em đi mà ôm máy tính." Cậu buông tay khỏi cô, đan lại với nhau gác ra sau cổ, mặc cho cô làm loạn trong lòng mình.

Lệ Thanh cắn môi dưới, nhíu mày: "Anh hết thích em rồi đúng không? Mới hôm qua còn hôn trộm em, bây giờ lại trở mặt, đồ đáng ghét."

Chính Phong không ngờ là cô lại biết chuyện này, hôm qua khi cậu thấy cô ngủ quên trên bàn làm việc là lúc mọi người trong công ty đã về hết, cô ngủ ngon quá nên cậu không nhẫn tâm đánh thức, bế cô về phòng ngủ, bị thay đổi tư thế khiến cô ngọ nguậy đôi chút trong lòng cậu.

"…"

Cậu đặt Lệ Thanh lên giường, đắp chăn cho cô.

Vừa đặt lưng xuống giường, cô liền xoay người, nằm theo tư thế thoải mái nhất, chăn cậu đắp cho bị cô nhào nặn kẹp vào chân ôm ngủ, môi đỏ của cô còn chẹp chẹp vài cái.

"Muốn mặc kệ cũng không được mà."

Chính Phong hạ cánh môi xuống mái tóc mềm mượt, nhẹ nhàng kéo chăn ra, lấy một cái gối khác thay thế vị trí cái chăn ban nãy rồi đắp lại đàng hoàng cho cô.

Mặt cậu xám xịt lại: "Ai hôn trộm? Là quang minh chính đại."

"Là hôn trộm." Lệ Thanh cãi cố.

Không lằng nhằng nữa, cậu thẳng tay nắm cổ cô kéo lại, giam cầm đôi môi cô bằng nụ hôn mãnh liệt mang theo sự căm phẫn, từng đợt từng đợt tra tấn đôi môi cô, mút chặt lấy đầu lưỡi mềm mại, bòn rút cạn kiệt hơi thở của cô.

Lệ Thanh ban đầu còn phản kháng, nhưng lúc sau bị hôn cho đến bủn rủn chân tay, đầu óc không còn nghĩ được gì nữa, gần như không còn thở nổi, cổ họng càng lúc càng khô rát.

Sau khi thoả mãn, cậu cắn mạnh vào khoé môi cô rồi mới thả ra.

Gương mặt xinh xắn ửng hồng, lúm đồng tiền theo nhịp hít thở mà ẩn hiện, nổi bật trên khuôn mặt bây giờ là vết cắn đỏ bừng kia.

Chính Phong nhìn thành quả của mình rồi nhếch mép cười.

"Chính lưu manh… đi chết đi."

Phòng riêng của cậu có cả bồn tắm, gần đây cô cũng mang một ít quần áo đến nên rất tiện tắm rửa.

Buổi sáng, công ty cô cũng có nấu đồ ăn, cho nên Lệ Thanh đợi lúc cậu đang làm việc, lén trốn xuống.

Đồ ăn khá ngon, ngày nào các nhân viên cũng đến để ăn sáng nên khá đông người, các nhóm người tụ tập lại nói chuyện phím hăng say.

Chỉ có mình Lệ Thanh ngồi riêng lẻ chậm rãi ăn, mắt dán vào màn hình điện thoại đang chiếu phim hoạt hình.

Chàng trai đẩy cặp kính cận lên ra vẻ hiểu biết: "Các cậu có biết cô gái duy nhất bên cạnh tổng giám đốc Hứa của chúng ta không, cái cô mà chỉ thấy đến công ty chơi rồi về thôi đấy, cô ấy đang ngồi đối diện kìa."

Sống lưng Lệ Thanh bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh, như có ai đó đang nhìn mình.

"Biết chứ sao không, nhưng mà kệ cô ta, thứ tôi muốn biết là tổng giám đốc Hứa có bạn gái chưa? Người đâu mà khí chất ngời ngợi, đẹp không góc chết, con trai mà da lại trắng kinh khủng khiếp." Một cô gái trẻ đeo băng đô vừa ăn vừa nói.

"Gặp được chưa mà tả như thấy tận mắt rồi vậy?"

Việc nhỏ trong công ty thường là Hàn Lâm hoặc Hạ Mộc giúp cậu ra mặt cho nên cậu rất ít khi gặp trực tiếp nhân viên, tất nhiên là trừ cô nhân viên đặc cách kia.

"Tôi thấy trên mạng thôi, gặp ngoài đời chắc xỉu mất."

Chàng trai ngồi đối diện cười tười, gắp miếng rau bỏ vào miệng: "Xỉu đi, giám đốc đến kìa."

Thật vậy, giám đốc Hứa ngàn năm có một xuất hiện ở nhà ăn vào sáng sớm thế này, thu hút toàn bộ ánh nhìn từ mọi người, hàng trăm cặp mắt đổ dồn về phía mình không khiến cậu lung lay, thẳng bước đến quầy đồ ăn.

Hôm nay cậu không mặc vest, chỉ là áo sơ mi và quần tây nhưng cũng đủ đốt mắt khán giả rồi, cơ thể hoàn mĩ, ngũ quan tinh tế, mái tóc hơi dài, vài cọng bay bay trong gió cực kì lười biếng.

Đôi mắt hoa đào nhìn một lượt xung quanh tìm người.

Đã thấy.

Không hiểu sao ai nấy đều bất động trước khí chất ngời ngợi này.

"Hóa ra thần tiên cũng ăn uống giống người phàm chúng ta, anh ấy thích ăn trứng, vậy từ giờ ngày nào tôi cũng ăn trứng, có biến thành gà vẫn ăn trứng." Cô gái lúc nãy sau khi giả vờ xỉu liền bật dậy nói với nhóm bạn cùng bàn.

Thấy cậu ngồi bên cạnh, cô liền dịch vào góc, né xa cậu ra.

Cô dịch bao nhiêu, cậu dịch bấy nhiêu, khoảng cách vừa tầm để khi ăn không bị đụng trúng.

Ngồi chưa được bao lâu đã thấy nhân viên nữ đổ xô đến ngồi gần đó ngắm cậu, có người dường như còn chảy cả nước miếng, Lệ Thanh nhếch môi.

Quả thật còn hơn tưởng tượng của cô.

Mặc kệ, ăn trước đã.

Thấy cô quang minh chính đại ngồi cùng cậu ăn sáng khiến các cô gái kia ghen tị đến vỡ mật.

"Cô ấy chính là nữ trợ lí trong lời đồn đó, nhan sắc cũng không tệ nha, thua tôi một chút."

Đúng là lời đồn, càng lúc tin tức này càng lan rộng, một truyền mười, mười truyền trăm, phút chốc người đến đây càng lúc càng nhiều.

Ăn uống dưới hàng trăm cặp mắt khiến cô không nuốt nổi, chỉ là đến ăn cơm thôi sao lại thấy áp lực thế này, phải mau chóng xong rồi rời khỏi thôi.

Từ lúc từ nhà ăn trở về văn phòng, Lệ Thanh cứ bày ra vẻ mặt bí xị, Chính Phong không tài nào tập trung đọc tài liệu được, đành phải dỗ cô: "Mặt trăng nhỏ, đừng giận nữa."

Lệ Thanh ngồi trên ghế của mình, nhờ có bánh xe phía dưới mà dùng lực đẩy một chút phi thẳng đến cạnh cậu, cả hai ngồi đối diện nhau.

"Ban nãy quá trời người nhìn anh, em tức chết đi được, lần sau anh đừng đến nữa, cho họ ngắm miễn phí, em không cam tâm." Lệ Thanh bĩu môi, nói bằng giọng mũi cực kì đáng yêu.

Không phải cô giận chuyện lúc sáng, sớm đã quên béng từ lâu mà bây giờ cô đang bực tức vì mấy cô nhân viên nữ ham sắc kia.

Khóe miệng cậu cong lên: "Biết làm sao được, anh đây vốn đẹp trai, lâu lâu cho người khác nhìn một chút để còn biết mặt mũi ông chủ ra làm sao chứ."

Tên này lại được nước kiêu ngạo, nhưng đó là sự thật không thể chối bỏ.

"Không được, anh là của em, em không cho phép."

Đôi mắt hoa đào rung lên, hàng mi dài hiền dịu hướng về phía Lệ Thanh, không nhịn được mà nở nụ cười trên môi: "Hôm nay ngày mấy rồi?"

"…"

Hỏi gì ngang ngược vậy? Đáng lí lúc này phải tình cảm lắm chứ.

Lệ Thanh thở dài, lấy điện thoại ra xem.

31/8/2018.

Cậu "ừm" một tiếng rồi quay lại chỗ cũ tiếp tục đọc tài liệu.

"??? Chỉ vậy thôi?"

Cậu nhướng hàng lông mày lên.

"Em vẫn còn giận đấy, anh nỡ bỏ mặc em vậy sao?"

Chính Phong nhẫn nại trả lời: "Đừng quậy nữa, anh đang bận này."

Thôi được.

"Anh cười với em một cái đi, em cút cho anh làm việc."

Không hiểu sao cô lại yêu cầu ngớ ngẩn như này, tư tưởng của mấy người yêu nhau khó hiểu thật.

"Bỏ đi, anh không biết làm mấy thứ đó." Chính Phong không rời mắt khỏi tài liệu, nhưng tay cậu thì đang xoa đầu cô.

"Lâu lâu vẫn thấy anh cười mà, nào, em dạy anh."

Lệ Thanh dùng hai ngón trỏ đặt vào khoé môi cậu đẩy lên, cô cũng thuận theo đó mà nhoẻn miệng cười tươi, để lộ má lúm đáng yêu.

Còn cậu để mặc cô làm trò, dời ánh mắt sang gương mặt vui vẻ kia, cậu giơ tay nhéo má cô, cũng tự nhiên mỉm cười: "Hết cách với em mà, bảo sao càng ngày anh càng yêu em."

Vì biết mật khẩu để tiện gặp mặt trao đổi nên khi đám người Dư Cảnh, Hàn Lâm và Hạ Mộc đến bàn về mấy vấn đề công việc thì vô tình chứng kiến được, không biết từ bao giờ đứng nấp sau cửa xem kịch hay, vì chen lấn mà cả đám té cái uỳnh, đè lên người nhau.

Lần đầu thấy sếp ôn hoà như vậy khiến họ sốc kinh khủng, không ngờ anh Chính lại có bộ mặt này, đúng là người có tình yêu có khác.

Bị lộ nên họ cũng mò tới đứng.

"Chị dâu, ở nơi công cộng, không nên khoe ân ái, như thế sẽ ngược chết đám cẩu độc thân tụi tôi." Dư Cảnh bày ra vẻ mặt đau khổ sau khi giả vờ ho vài cái.

"Được rồi, được rồi." Lệ Thanh ngồi lại ngay ngắn.

Lần đầu tiên cô quan sát tận mắt cậu làm việc, rất tập trung, lại cực kì nghiêm khắc, kĩ lưỡng, ra dáng ông chủ hơn bao giờ hết.

"Anh Chính, còn gì mà anh không biết làm nữa không?"

Khi mọi người rời đi, cô đứng dậy ưỡn người qua lại, tập mấy động tác giãn cơ nhìn có hơi hề hước, cái lưng bé nhỏ kêu lên tiếng rắc rắc đã tai.

Chính Phong vẫy vẫy bàn tay lớn, xoa khớp tay khoẻ khoắn vài cái, vươn vai đáp lại cô: "Bạn trai em còn biết nhiều thứ lắm, từ từ thể hiện cho em xem."

Nhưng mà, phải đổi mật khẩu thôi, trước đây để đám người này tự do đi lại khá tiện nhưng bây giờ lại rất phiền phức, tốt hơn hết cứ trao đổi qua điện thoại đi.

"Ngày mai anh sang ngoại ban bàn việc, xong thì khá rảnh, có muốn đi chơi không?"

Thật sao?

Chuyến đi chơi xa đầu tiên của cả hai, tuy là vì công việc nhưng không sao, lúc cậu làm việc, cô có thể đến tìm Hiểu Tinh, đã lâu rồi không gặp nhau, có chút nhớ rồi.

Buổi tối đó, dọn dẹp bữa tối xong thì đã 9 giờ hơn, Lệ Thanh lúc này mới bắt đầu chuẩn bị, sau khi xếp xong đồ dùng cá nhân, cô nhìn một lượt qua tủ quần áo, thẳng tay lấy mấy bộ thường mặc, phong cách của cô có hơi độc đáo, ít thấy người nào mặc như vậy, trong số đó có vài món là đồ Hiểu Tinh dựa trên sở thích và dáng vóc mà thiết kế riêng cho cô, Lệ Thanh cầm trên tay, mỉm cười rồi xếp gọn gàng vào vali.
Nhấn Mở Bình Luận