Đêm khuya tĩnh mịch, ánh sao đầy trời, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi vào tán cây, tiếng côn trùng kêu trong cánh rừng.
Nhưng trong giây phút này, Lâm Sơ Thịnh chỉ nghe được tiếng tim đập nhanh, mãnh liệt, đang va chạm ở trong lồng ngực, reo hò ầm ĩ ở bên tai, khiến cho trái tim cô hỗn loạn, đầu óc cũng loạn hết cả lên, cô vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.
Cho đến khi có một giọng nói trầm thấp truyền từ trên đỉnh đầu xuống:
“Lâm Sơ Thịnh…”
Cô chợt bừng tỉnh rồi ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt trầm tối của anh.
Quý Bắc Chu đã mặc áo vào rồi, anh nhìn cô từ trên xuống với vẻ đùa cợt, rồi bỗng cười lên, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô.
“Muộn thế rồi còn ra ngoài làm gì vậy?”
Lâm Sơ Thịnh vẫn đang ngây người, cô lại bật thốt lên một câu: “Ngắm sao.”
Quý Bắc Chu ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, “Thích ngắm sao hả?”
Tóc anh vẫn đang ướt rượt, những giọt nước rơi từ cằm anh xuống rồi thấm ướt quần áo, khiến cho cô cảm nhận được sự quyến rũ mê hoặc không nói nên lời.
“Ừm.” Lâm Sơ Thịnh cũng gật đầu trả lời.
“Tôi từng gặp một thứ còn đẹp hơn cả ánh sao, nếu có cơ hội, tôi sẽ dẫn em đi xem.” Quý Bắc Chu cười, “Cũng khuya rồi, tôi đưa em về phòng.”
“Không cần đâu, tôi tự về một mình được mà.”
Khuôn mặt Lâm Sơ Thịnh nóng như bị bỏng, đầu óc mông lung, cô đã không đi vệ sinh được mà lại còn phải chạy trốn về phòng.
Qua mười mấy phút sau, cô mới cầm đèn pin đi đến nhà vệ sinh lần nữa, nhà vệ sinh này được xây từ gạch vỡ, có một chiếc cửa gỗ để chắn, nhưng gió vẫn có thể lùa vào từ khe hở, cô luôn cảm thấy không an toàn, đi xong rồi thì chạy ngay về phòng.
Ở một chỗ cách đó không xa, người đàn ông lại cúi đầu bật cười, lúc này anh mới xoay người trở về phòng.
—
Hắc Tử đang cầm bút viết lên trên tấm bản đồ, nhìn thấy anh về phòng mới nhìn vào đồng hồ, “Anh đi tắm hay là ngâm luôn ở đấy thế, đi tắm gần một tiếng, phụ nữ cũng chả kì cọ kĩ như anh đâu.”
Quý Bắc Chu lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc ở trên bàn, rồi đưa lên khóe miệng, “Sao rồi?”
“Trong núi có rất nhiều chỗ để ẩn nấp, em đánh dấu lại những chỗ hôm nay chúng ta đi qua, anh nhìn xem, vẫn còn có những chỗ này, em cảm thấy có thể trốn được, anh xem đi…” Hắc Tử chỉ những chỗ đã được đánh dấu trên bản đồ cho anh xem.
Quý Bắc Chu bậc lửa châm thuốc, “Liên lạc lại với nhóm Đại Bôn, để bọn họ đóng giả thành khách du lịch hoặc người sưu tầm phong tục gì đấy, rồi cũng đi vào trong núi.”
“Em biết rồi.”
“Ngày mai lại tìm đến người dân mà trưởng thôn đã giới thiệu, để anh ta dẫn chúng ta vào núi một chuyến nữa.” Quý Bắc Chu nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ.
“Đội trưởng, em có thể góp ý cho anh một câu không.” Ở bên ngoài thì gọi anh, nhưng ở chỗ riêng tư thì Hắc Tử vẫn gọi đội trưởng.
“Góp ý gì?”
“Chị dâu có thích anh hút thuốc không?”
“Ý gì đấy?” Trước đây Quý Bắc Chu cũng không nghiện thuốc nặng như vậy, nhưng công việc hàng ngày luôn phải đối mặt với nguy hiểm, áp lực lớn, anh cũng không có chỗ nào để giải tỏa cảm xúc, chỉ có thể hút thuốc để lấy lại tinh thần.
“Nếu như cô ấy không thích, khi hai người hôn nhau, cô ấy có ghét anh hay không.”
“Biến đi –”
Quý Bắc Chu nói rồi dập tắt điếu thuốc, nhưng cũng ngồi suy tư, xem liệu cô ấy có ghét mùi thuốc hay không.
Quý Bắc Chu và Hắc Tử lại ngồi phân tích về những đồi núi ở gần thôn này, đến rạng sáng mới đi ngủ, còn ở một bên khác, Lâm Sơ Thịnh đang mất ngủ.
Cô cũng không phải chưa từng thấy người đàn ông nào cởi trần, nhưng đúng là chưa từng có người nào mang đến cảm giác kích thích mạnh vào giác quan của cô như vậy.
Trong lúc vô thức, cô lại mơ thấy một giấc mộng hỗn loạn.
Ở trong mộng, cô đã trở về Giang Đô, Quý Thành Úc lại mời cô ăn cơm.
Tới nhà hắn rồi, nhưng khi mở cửa, chỉ thấy mình phòng tắm, Quý Bắc Chu đang tắm rửa ở đấy, thậm chí anh còn bảo cô vào tắm chung.
Quần áo bị thấm ướt, trong mắt cô toàn là hơi nước trắng xóa, từng cơn nóng bốc lên, còn có anh…
Lâm Sơ Thịnh tỉnh giấc bởi những tiếng gà gáy chó sủa ở trong thôn, không ngủ được nữa, cô bèn cầm chậu ra ngoài để rửa mặt.
Bầu trời vẫn còn chưa sáng hẳn, trước mắt là một màu xanh của những đỉnh núi ở phía xa.
Đến khi cô rửa mặt xong, vợ trưởng thôn cũng đã thức dậy, cô lại giúp đỡ bà ấy nấu nước nấu cơm, lúc này mới để ý rằng Quý Bắc Chu cũng ngủ dậy rồi.
Anh đang rửa mặt ở trong vườn, hôm nay anh mặc áo trắng quần đen đơn giản, cũng không chú trọng đến sự chỉnh tề lắm, rất khác với những người thành phố theo đuổi sự sành điệu hợp mốt.
Anh đang cầm dao cạo râu ở trong tay.
Cũng không phải loại dao cạo chạy bằng điện mà chỉ là lưỡi dao, động tác ảnh thuần thục nhanh chóng, cô bỗng nhớ tới việc đụng vào cằm anh lúc ở trên xe ngày hôm qua, còn cả giấc mộng hỗn loạn kia nữa, trong lúc nhất thời khuôn mặt cô lại đỏ lên.
Sau đó Quý Bắc Chu vào phòng bếp để lấy nước nóng, lúc này anh mới nhìn thấy Lâm Sơ Thịnh, rồi quan sát cô, “Tối hôm qua em ngủ không ngon à?”
“Cũng tàm tạm.”
“Hay tối qua em mơ thấy tôi?”
“…”
Quý Bắc Chu lấy nước ấm rồi đi ra ngoài rửa mặt, để lại một mình Lâm Sơ Thịnh, cô vừa xấu hổ vừa bực bội.
**
Mọi người cùng ngồi ăn bữa sáng ở nhà trưởng thôn, Quý Bắc Chu và Hắc Tử còn phải đi vào núi, hai người đi từ rất sớm, còn trưởng thôn lại dẫn ba thầy trò Du Đại Vinh đi gặp người dân trong thôn.
Có người trong số những người già ở nơi này, cả đời chưa rời khỏi núi lần nào, họ không hiểu tiếng phổ thông, còn cần trưởng thôn làm phiên dịch, giúp đỡ nói chuyện với nhau, Lâm Sơ Thịnh chỉ phụ trách ghi âm, rồi sửa soạn lại tài liệu ngôn ngữ, công việc này rất nhẹ nhàng, cô còn có thời gian để nghịch điện thoại.
Hầu như những người trẻ tuổi đều ra ngoài làm việc, trẻ em thì đi học ở trường trên thị trấn, vậy nên còn lại rất nhiều người già ở đây, thậm chí còn có rất nhiều phòng để trống.
“Trưởng thôn, không có ai ở những phòng này ạ?” Lâm Sơ Thịnh quan sát những căn phòng mới được xây này.
“Giá nhà ở nơi khác rất cao, có nhiều thanh niên sẽ xây nhà kết hôn ở quê, sau đó đi tìm việc làm ở chỗ khác, nếu ở lại nơi này thì cũng chỉ có thể trồng trọt, có người nào muốn ở lại này chứ.” Trưởng thôn cười nói.
Lâm Sơ Thịnh chỉ cười, rồi nhìn những căn phòng trống kia, cô suy nghĩ điều gì đó, rồi cầm điện thoại lên chụp ảnh những căn phòng đó lại.
Hôm nay, Quý Bắc Chu cũng trở về vào lúc tối muộn, Lâm Sơ Thịnh đang ở sửa soạn lại những tài liệu mà ban ngày cô thu thập được, khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô liền nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ.
Quý Bắc Chu đang nghiêng đầu nói chuyện với Hắc Tử, phòng anh ở phía đối diện với phòng Lâm Sơ Thịnh, chỉ một lát sau cô đã thấy anh cầm chậu ra ngoài, xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe được tiếng nước.
Cô lại nhớ tới giấc mộng hỗn loạn hoang đường tối hôm qua.
Đều tại Quý Thành Úc, tại cậu ta mời cô đến nhà ăn cơm!
Lúc này Quý Thành Úc đang ôm ấp với bà xã mới cưới, nào biết rằng bản thân không làm gì cả, nhưng cũng phải gánh tội thay.