Tiếng súng phá vỡ sự yên tĩnh của thôn nhỏ.
Trong bóng đêm, đàn chim vỗ cánh, ánh trăng ảm đạm.
Lâm Sơ Thịnh cảm thấy cả người run lên, ngay sau đó tiếng súng vang lên càng lớn hơn, trưởng thôn còn chưa đi giày đã chạy vội ra, động tác của giáo sư Du chậm hơn một chút, ông mặc bộ quần áo không nghiêm chỉnh, thậm chí còn đi nhầm giày trái giày phải.
“Sao lại thế này!” Du Đại Vinh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Không biết.” Ôn Bác sững người lắc đầu.
Trưởng thôn nói tiếng địa phương mà bọn họ không hiểu, rồi lại phất tay về phía bọn họ, bảo ba người đi vào trong phòng, đừng đi ra bên ngoài.
Rồi ông vội vàng tìm điện thoại gọi điện báo cảnh sát, mọi người loạn hết cả lên.
—
Ở một bên khác
Những tiếng súng liên tiếp vang lên trên đỉnh đầu Quý Bắc Chu, khiến cho cơ bắp cả người anh sít chặt lại.
“Mẹ kiếp, đám khốn nạn này, không muốn sống nữa đúng không!” Hắc Tử dựa vào người anh, hơi thở dồn dập, “Đội trưởng, làm sao bây giờ, không thể để cho bọn họ dồn ép như vậy được.”
Ánh mắt Quý Bắc Chu nặng nề…
Mọi chuyện còn phải nói đến mấy phút trước, kế hoạch ban đầu là hành động vào ban đêm, tất cả mọi người đã mai phục nằm vùng ở xung quanh căn nhà này, bao gồm cả Quý Bắc Chu và Hắc Tử.
Nhưng không ngờ lúc ấy lại có một bóng dáng lén lút nhìn xung quanh, rồi lén đi vào trong nhà trưởng thôn.
Quý Bắc Chu đi theo phía sau, ngăn cản Lâm Sơ Thịnh đang có ý định về phòng lại.
Bọn họ đang lo lắng không biết lấy lí do gì để đột nhập vào căn nhà này, giờ này lại bám theo phía sau, lấy cớ bắt kẻ trộm để gõ cửa, thu hút sự chú ý của đám người kia.
Chỉ cần bọn họ ra tay, cảnh sát đặc nhiệm và những người khác sẽ nhân cơ hội này tiến vào từ phía sau, sau đó tiến hành đột kích.
Gõ cửa một hồi, ban đầu không có người trả lời, cho đến khi Hắc Tử nói:
“Thế nào, dám đến nhà người khác trộm đồ, bây giờ lại giả chết, có tin bây giờ tao nói cho trưởng thôn, gọi người trong thôn đến đây không!”
Cuối cùng, cửa cũng mở ra một kẽ hở, một người đàn ông thò đầu ra, chửi thẳng vào mặt bọn họ.
“Không muốn chết thì cút nhanh cho tao!”
“Ôi, con mẹ mày, đã đi ăn trộm còn hung hăng như vậy? Đây là nhà lão Tiền, mày là ai?” Hắc Tử nhìn về phía hắn.
Người đàn ông cũng đang đánh giá hai người ở ngoài cửa một cách dè dặt.
Từ thân hình và phong cách của Quý Bắc Chu và Hắc Tử, gã ta đoán hai người không phải người dân trong thôn hay khách đến du lịch, như cảm nhận được điều bất thường, gã ta giơ tay đóng cửa lại.
Giây tiếp theo —
Quý Bắc Chu bỗng nhiên duỗi tay ra chặn cửa!
“Mẹ mày, muốn làm gì!” Gã ta dùng sức muốn đóng cửa lại, khi phát hiện điều bất thường, lập tức quay đầu muốn nói chuyện với mấy người ở trong phòng.
Nhưng còn chưa nói được lời này, Quý Bắc Chu bỗng nhiên nhấc chân đá thẳng vào cánh cửa.
Anh dùng một lực lớn, người đang đứng ở trong cánh cửa cũng bị hất ra phía sau.
Một tiếng “Ầm–” vang lên, gã ta đã nằm trên mặt đất!
Bây giờ có thể nhìn rõ mọi thứ trong nhà, có tầm bảy, tám người ngồi vây quanh bàn, trên bàn bày lộn xộn hết lên, có bài Poker, mì gói, ở giữa còn có một nồi nước lẩu, bốc lên đủ loại mùi khó chịu.
Nghe thấy động tĩnh, có người chạy đi, cũng có người chộp lấy vũ khí, hoặc xông vào hai người.
Gã đàn ông bị hất văng xuống đất cũng đã lục đục bò dậy, trán gã ta nổi đầy gân xanh.
Gã ta định đánh vào người Quý Bắc Chu, nhưng anh lập tức giữ chặt được cổ tay rồi dập mạnh xuống, gã kia không kịp đề phòng, cả người bổ nhào về phía trước.
Đối phó với loại người này cần phải tàn nhẫn, Quý Bắc Chu vặn cổ tay gã, gã hét lên một tiếng, khuỷu tay anh đè chặt lấy chỗ sống lưng, ấn chặt gã ta vào tường.
Lúc này một tên khác ném mạnh chiếc ghế về phía Quý Bắc Chu, Quý Bắc Chu nhấc chân đá hắn ta xuống đất.
Cho đến khi một tiếng súng vang lên bên tai anh, anh cũng chuẩn bị tìm chỗ trốn, nhưng bàn tay đang giữ chặt lấy gã lúc nãy ở trên tường, không thể để gã chạy đi được.
Ngay khi anh muốn mang cả tên kia đi, một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra, tiếng súng vang lên lần thứ hai, người bị anh đè trên tường đã ngã xuống đất!
Bị bắn vào giữa đầu!
Để ngắm trúng như vậy cũng không phải điều dễ dàng.
Anh cho rằng đó là người đến chi viện đã đi vào từ phía sau…
Quý Bắc Chu bỗng nhiên quay đầu lại, gã đàn ông đang đứng ở phía xa cầm chặt súng, nhắm thẳng vào anh.
Những tên trộm săn này, bọn họ lột da hổ, cưa ngà voi, cũng giết luôn những con cừu non nhỏ chỉ vì muốn lấy lông chúng, bọn họ có thể làm ra những chuyện táng tận lương tâm, mất hết nhân tính như vậy.
Nhưng việc bắn chết đồng bọn, thủ đoạn tàn nhẫn như thế, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy!
Tiếng súng vang lên, Quý Bắc Chu tránh đi.
Người kia cũng không ngờ Quý Bắc Chu có thể né tránh, gã khẽ di chuyển súng, đồng thời quan sát anh, Quý Bắc Chu cũng đã nhớ rõ dáng vẻ của gã, vẫn là gã đàn ông với đôi mắt không có độ ấm kia.
Đối phương đáp trả quyết liệt, Quý Bắc Chu và Hắc Tử chỉ có thể rời khỏi căn phòng, tránh ở sau cửa, lúc này mới có một đoạn đối thoại ở phía trên.
…
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?” Trên trán Hắc Tử toàn là mồ hôi, “Mẹ kiếp, sao mấy người ở phía sau không có động tĩnh gì thế!”
“Đợi thêm chút nữa!”
“Còn đợi đến lúc nào nữa, hai ta cũng sắp chết rồi.”
Trong giây phút cánh cửa sắp bị bắn thủng, lại có những tiếng súng dồn dập vang lên lần nữa ở phía sau, Quý Bắc Chu và Hắc Tử liếc nhau, cũng nhảy vào trong.
Đối phương kêu la thảm thiết, còn có tiếng mắng chửi, kêu cha gọi mẹ vang lên tràn ngập cả căn phòng.
“Đừng để bọn họ chạy!” Có người hô to.
Quý Bắc Chu nhìn theo giọng nói kia, gã đàn ông vừa rồi muốn bắn anh và một tên khác trong nhóm đã phá được vòng vây, đang chạy băng băng như điên ở trong bóng đêm.
Dù sao Quý Bắc Chu và Hắc Tử cũng đã tìm kiếm ở trong thôn và ngọn núi gần đây nhiều ngày, vậy nên khi truy bắt bọn họ, hai người cũng đi theo.
Núi sâu vào đêm đến, khi chìa tay ra không thấy năm ngón.
Dã thú, côn trùng kêu vang, chỉ có ánh trăng ảm đạm chiếu sáng xung quanh bốn phía.