Lâm Sơ Thịnh tỉnh dậy từ sớm, nằm trằn trọc ở trên giường mãi, quấn chặt chăn lại, trong đầu toàn là những suy nghĩ về Quý Bắc Chu, đến khi trời hửng sáng, mọi người lần lượt thức dậy, cô mới đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt mọi người nhìn cô còn mang cả vẻ trêu ghẹo, đặc biệt là Ôn Bác, bình thường anh ấy thích trêu đùa cô nhất, lần này đương nhiên không bỏ qua cho cô được.
“Đàn em, em được quá nhỉ.”
Lâm Sơ Thịnh cảm thấy mặt cô lại đỏ lên, biết giải thích cũng không có ích gì, bèn dứt khoát không để ý tới anh ấy nữa.
Cho đến khi Quý Bắc Chu xuất hiện, dường như anh muốn nói điều gi đó, nhưng Lâm Sơ Thịnh lại vội vàng chào hỏi anh, sau đó cầm đồ rửa mặt đi vào phía sau sân.
Khi đánh răng, Lâm Sơ Thịnh còn suy nghĩ không biết phải đối mặt với Quý Bắc Chu như thế nào, hay là cứ giả ngây giả ngu?
Tuy rằng lúc sau Quý Bắc Chu cũng có làm những việc khác với cô, nhưng dù gì thì cô cũng là người chủ động đụng vào trong ngực anh trước, còn nói những lời như ngộ độc, nóng ở trước mặt anh nữa, bây giờ nghĩ lại cô còn thấy xấu hổ đến mức luống cuống.
Gần như có thể nói là do cô chủ động trêu chọc anh.
Nếu coi như chưa xảy ra chuyện gì cả, vậy cô có giống như loại trai đểu hư hỏng mặc quần xong thì như không quen biết hay không?
“Đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Sơ Thịnh bừng tỉnh, lúc này cô mới nhận ra Quý Bắc Chu đã đứng ở bên cạnh cô từ lúc nào rồi, anh đang cúi đầu nặn kem đánh răng.
“Không, không nghĩ gì cả.” Lâm Sơ Thịnh cầm cốc đánh răng lên, bắt đầu súc miệng, động tác vội vàng.
“Em đang trốn tôi à?”
“Không phải.” Lâm Sơ Thịnh không giỏi nói dối nên không dám nhìn anh, lỗ tai lại dần dần đỏ lên, cô nhanh chóng súc miệng, sau đó lau khóe miệng, “Vậy tôi đi trước đây…”
Cô còn chưa đi được bước nào, cánh tay đã bị Quý Bắc Chu nắm chặt, ngăn lại.
“Anh làm gì vậy?” Hơi thở của Lâm Sơ Thịnh không hiểu sao lại trở nên dồn dập, ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Ánh mắt anh đen kịt, nhưng trong mắt lại chứa đầy ý cười.
“Cứ đi như vậy à?”
Lâm Sơ Thịnh thầm cắn răng, biết không thể trốn nổi, “Ờ thì, thực ra tối qua…”
Lâm Sơ Thịnh còn chưa dứt lời, Quý Bắc Chu bỗng buông cánh tay đang giữ lấy cô ra, khi cô còn đang sắp xếp lại lời nói, không hề chuẩn bị, thì tay anh lại duỗi tới…
Không né được, cằm đã bị anh nắm nhẹ.
Trái tim Lâm Sơ Thịnh lại đập dồn dập hơn.
Bàn tay đang nắm lấy cằm cô không hề dùng sức, cô hoàn toàn có thể né tránh, nhưng lúc ấy cả người Lâm Sơ Thịnh như cứng lại, quên cả việc cử động.
Ánh mắt Quý Bắc Chu dừng lại trên khuôn mặt ửng đỏ của cô, có một loại cảm giác khó nói đang hiện ra giữa hai người.
Cô cảm nhận được bàn tay anh đang xoa nhẹ cằm cô.
Thô ráp, ấm áp.
“Còn dính bọt kem đánh răng.” Quý Bắc Chu lấy tay lau đi, còn để cho cô nhìn lớp bọt đang dính trên tay anh, lúc này anh mới lấy khăn lau đi.
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Thịnh nói xong đã chạy đi.
Đầu óc hỗn loạn, bước chân gấp gáp, suýt chút nữa đã đụng vào Hắc Tử, người cũng đang đến để đánh răng rửa mặt, “Xin lỗi.”
“Không… Không sao.” Tối hôm qua Hắc Tử uống quá nhiều rượu, lúc này vẫn còn thấy chóng mặt, khi hắn đi đến bên cạnh Quý Bắc Chu, trên người vẫn còn đầy mùi rượu và ngáp liên tục, “Đội trưởng, cô Lâm sao vậy? Luống ca luống cuống thế.”
“Chắc đang xấu hổ.” Quý Bắc Chu cười nhẹ.
Hắc Tử gãi đầu, lại nghĩ thầm:
Da mặt của chị dâu mỏng như vậy, lại gặp phải loại người vừa đáng ghét vừa không cần mặt mũi như đội trưởng của bọn họ, thì làm sao mà ngăn cản nổi.
Mới sáng sớm đã bắt đầu trêu ghẹo chị dâu, đúng là không nhìn nổi nữa mà!
—
Đến khi ăn bữa sáng, Lâm Sơ Thịnh đã đến thôn được một khoảng thời gian, cô luôn ngồi ở giữa Ôn Bác và vợ trưởng thôn, nhưng hôm nay, hình như mọi người đang cố ý để cô ngồi bên cạnh Quý Bắc Chu.
Tối hôm qua khi hai người nắm tay nhau đi về nhà trưởng thôn, tuy rằng không nói rõ, nhưng trong lòng mọi người đều ngầm hiểu, ánh mắt vợ chồng trưởng thôn nhìn hai người, đã như coi hai người là một đôi rồi.
Đặc biệt khi Quý Bắc Chu xới cơm, đưa bánh bao cho cô nữa, mọi người đều cúi đầu bật cười.
Hắc Tử gặm bánh bao, lại thầm bùi ngùi:
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng ân cần như vậy, quả nhiên có câu, anh em như quần áo, chị dâu như tay chân.
“Tự tôi gắp được mà.” Lâm Sơ Thịnh mở miệng nói, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.
“Giáo sư Du, mọi người tới để điều tra nghiên cứu mà, tiến triển như thế nào rồi?” Tuy rằng Hắc Tử rất muốn hóng hớt xem kịch, nhưng cũng vô cùng thức thời, chợt nói lảng sang chuyện khác.
“Đáng lẽ ra tuần trước chúng tôi sẽ rời khỏi đây, nhưng lại xảy ra chuyện bất ngờ, kéo dài tiến độ nghiên cứu, chắc là cuối tuần này sẽ đi.” Chuyện bất ngờ mà Du Đại Vinh nói đến, chính là chuyện đuổi bắt nhóm trộm săn lần trước.
“Nhanh vậy cơ à.” Ánh mắt của Hắc Tử khẽ lướt qua người Quý Bắc Chu.
“Nán lại mấy ngày nữa đi, mọi người cũng ở đây lâu như vậy rồi, nhưng vẫn chưa ra ngoài đi dạo bao giờ, phong cảnh ở nơi này cũng rất đẹp đấy.”
Cũng đã ở chung với nhau nhiều ngày, trưởng thôn nghe bọn họ nói phải đi, trong lòng cũng thấy không nỡ.
“Đúng vậy, đi leo núi, ngắm phong cảnh, biết đâu còn có thể thấy chim trĩ thỏ hoang gì đấy.” Hắc Tử cười nói.
“Thực ra tôi cũng muốn bớt chút thời gian để đi leo núi, nhưng…” Nụ cười của Du Đại Vinh còn mang nét ngượng ngùng.
Trước đây khi truy bắt nhóm trộm săn, nghe nói vẫn không bắt được toàn bộ, hơn nữa đám người kia vừa không sợ chết vừa cầm súng ở trong tay, bọn họ cũng không dám ra ngoài tùy tiện nữa.
“Cũng không nhất thiết là phải vào núi, ở gần đây cũng có không ít cảnh đẹp, mọi người có thể đi dạo xung quanh.” Trưởng thôn cười nói.
“Thật ra gần đây cảnh sát còn đang tìm kiếm ở trên núi, nơi này có thể nói là an toàn nhất, nếu mọi người muốn đi dạo ở gần đây, thì có thể gọi cả tôi và đội trưởng nữa.” Hắc Tử nói, còn đưa mắt ra hiệu với Quý Bắc Chu, “Đúng không, đội trưởng!”
Quý Bắc Chu lại nhìn Lâm Sơ Thịnh, gật đầu đáp lời.
Bình thường anh ăn rất nhanh, bây giờ cũng đã ăn xong bữa sáng rồi, nhưng vẫn không rời đi, mà ngồi nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh.
Dù Lâm Sơ Thịnh có điềm tĩnh tự nhiên thế nào đi nữa, cũng không chịu nổi ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, đầu cô càng cúi thấp hơn, như vùi vào trong chén.
Mọi người xúc động:
Đúng là tuổi trẻ mà, thích dính lấy nhau như vậy.
Lâm Sơ Thịnh cho rằng đây chỉ là đề tài để mọi người nói chuyện phiếm trên bàn cơm, không ngờ sau khi kết thúc việc điều tra nghiên cứu, giáo sư Du lại để rảnh ra hai hôm, nói rằng đã bận rộn nhiều ngày rồi, phải thả lỏng thư giãn cho thoải mái.