Du Đại Vinh là thầy hướng dẫn, cũng là người sắp xếp lịch trình, nên Lâm Sơ Thịnh không có lí do gì để từ chối.
Hơn nữa, giáo sư Du đã nói thẳng:
“Trong khoảng thời gian, hai em cũng đã theo thầy chạy ngược chạy xuôi, chi phí ăn uống đi chơi của lần này cứ tính cho thầy.”
Cũng là tâm ý của thầy, cô cũng không nói gì cả.
Trong thời gian hai ngày, một ngày vào thị trấn, còn một ngày đi leo núi.
Hôm vào thị trấn, trưởng thôn còn đến nhà người dân để mượn một chiếc xe cho bọn họ.
Quý Bắc Chu phụ trách việc lái xe, trên đường đi anh rất ít khi nói gì, Hắc Tử là người khuấy động bầu không khí.
Sau khi vào thị trấn, đi dạo mấy con phố nhỏ có nét đặc sắc, thời gian còn lại là để đi mua đặc sản ở đây.
Quý Bắc Chu và Hắc Tử cũng tiện thể mua một vài thứ, còn Lâm Sơ Thịnh lại không kìm nổi lòng mình.
Nhiều người bạn biết cô đến Vân Nam, nên cũng phải mua đồ làm quà cho mọi người, Quý Bắc Chu đi theo phía sau, giúp cô xách đồ, thỉnh thoảng còn đưa ra ý kiến.
Khi Lâm Sơ Thịnh biết bọn cô sẽ đi cùng Quý Bắc Chu, cô vẫn luôn thấp thỏm không yên, không ngờ lần này lại không xảy ra chuyện gì, cả người cô cũng thả lỏng hơn.
—
Hắc Tử: Tôi không có chuyên môn? Vậy mình anh có chuyện môn thôi. Anh là nhất, nhất anh rồi Ăn cơm tối ở trong thị trấn, khi trở về thôn thì ai về phòng người nấy, Lâm Sơ Thịnh mua rất nhiều đồ, cô vội vàng sắp xếp lại. Còn ở trong căn phòng đối diện, Hắc Tử đang lấy tăm bông, thuốc tiêu viêm sát trùng ở trong túi ra, ánh mắt lại nhìn về phía Quý Bắc Chu, người lúc này đang nghịch điện thoại.
“Đội trưởng, em không hiểu nổi anh mà!”
“Hửm?” Quý Bắc Chu nhướng mày.
“Giáo sư Du đã tạo cơ hội cho anh rồi, hôm nay bọn em còn để cho hai người ở chung một chỗ, sao anh lại không biết nắm bắt chứ!”
“Nắm bắt gì!”
“Thường ngày anh hay trêu chọc chị dâu lắm mà, sao hôm nay lại khác thường thế?”
Hắc Tử vốn đã chuẩn bị tinh thần xem kỹ thuật ghẹo gái của người nào đó, kết quả đội trưởng lại chơi trò tình yêu trong sáng, khiến cho hắn phí công đợi chờ cả một ngày.
“Em nói anh biết, ngày kia bọn họ sẽ xuất phát trở về Bắc Kinh, nếu anh còn không nắm bắt cơ hội, thì chẳng còn…”
Hắc Tử còn chưa dứt lời, đã có người đến gõ cửa.
“Ai vậy?”
“Là tôi.” Là giọng nói của Lâm Sơ Thịnh.
“Cô đợi một lát!” Hắc Tử vừa mới vặn nắp lọ thuốc sát trùng ra, mấy loại thuốc kia còn đang bày trên bàn, hắn thu dọn đồ một cách lúng túng luống cuống, trước đây đội trưởng đã từng nói, chuyện bị thương phải giấu Lâm Sơ Thịnh, tránh để cho cô ấy lo lắng.
Hắc Tử sốt ruột cuống quít, đang nghĩ nên giấu thuốc ở chỗ nào được, thì Quý Bắc Chu đã đi đến cửa phòng rồi mở cửa ra.
“Tới nhanh vậy à?”
Hắc Tử mang vẻ mặt mông lung, những lời này có ý gì, hẹn nhau rồi?
“Cũng không phải việc gì lớn, sao vậy, anh đang bận à.” những đồ mà Lâm Sơ Thịnh mua hôm nay, trong đó cũng có phần của Quý Bắc Chu.
Lần trước có người lẻn vào phòng cô, nếu như anh không cản cô lại, thì có lẽ cô không thể đứng ở chỗ này bình yên vô sự được.
“Không bận gì cả, mau vào đi.” Quý Bắc Chu nghiêng người sang một bên, để cô đi vào phòng.
Hắc Tử còn chưa kịp dọn dẹp đồ trên bàn, trong phòng còn có mùi thuốc sát trùng nữa, Lâm Sơ Thịnh lại hỏi một câu, “Sao vậy? Có ai bị thương à?”
Hắc Tử: Tôi không có chuyên môn? Vậy mình anh có chuyện môn thôi. Anh là nhất, nhất anh rồi
“Không…” Hắc Tử vừa định mở miệng, thì Quý Bắc Chu đã ngắt lời trước.
“Vết thương nhỏ mà thôi, không phải chuyện gì lớn.”
Hắc Tử: “…”
Lâm Sơ Thịnh cũng nhạy bén, cô nhíu mày lại, “Mấy ngày hôm trước, anh bị thương à?”
Quý Bắc Chu nhướng mày, nhìn cô từ trên cao xuống, trong ánh mắt còn chứa ý cười, “Quan tâm tôi sao?”
Lâm Sơ Thịnh mím môi không nói gì, nếu anh bị thương thật, sao vẫn cười không chút để ý đến vết thương như thế.
Vài giây sau, Quý Bắc Chu mới nói tiếp, “Vết thương nhỏ thôi, không sao cả, nhưng chân tay Hắc Tử vụng về, không biết xử lý, nếu không thì vết thương này đã lành lại lâu rồi.”
Suýt chút nữa Hắc Tử đã tức đến mức hộc máu, dù gì thì tôi cũng đã được huấn luyện chữa bệnh chính quy, vậy mà anh dám nói tôi không có chuyên môn?
Đây quả thực là xúc phạm tôi mà.
Lâm Sơ Thịnh nhìn Hắc Tử, dáng người cao lớn thô kệch, nhìn mặt cũng thấy có vẻ như là một người không được cẩn thận, xử lý vết thương vốn là một việc đòi hỏi sự tinh tế tỉ mỉ, Hắc Tử không làm được cũng là điều bình thường.
“Anh bị thương ở chỗ nào? Nếu không thì để tôi xem một chút nhé?” Lâm Sơ Thịnh buột miệng thốt ra.
Quý Bắc Chu vẫn mang nét vui vẻ, trả lời: “Em muốn nhìn như vậy cơ à?”
“…” Khuôn mặt Lâm Sơ Thịnh ửng đỏ, người này lại bắt đầu không đứng đắn rồi.
“Vậy thì…” Hắc Tử ho lên hai tiếng, “Cô Lâm, cô giúp đội trưởng xử lý vết thương nhé, tôi ra ngoài đun ít nước ấm. Thuốc sát trùng đặt ở chỗ này.”
Hắc Tử nói xong rồi rời khỏi phòng, Lâm Sơ Thịnh đi đến bên cạnh bàn, cầm lọ thuốc ở trên bàn lên xem, lại nhìn hướng dẫn sử dụng, cô cũng không phải sinh viên ngành y, ngày thường rất ít khi dùng những loại thuốc này, lọ thuốc này còn viết toàn tiếng Anh, nên không hiểu lắm.
Hắc Tử đi rồi, cô chỉ có thể xoay người lại hỏi Quý Bắc Chu.
Nhưng khi cô quay người lại, cả người lại ngây ra, khuôn mặt đỏ lên!
Anh ấy lại đang…
Cởi quần áo!
“Anh, anh… anh làm gì vậy?” Đầu lưỡi Lâm Sơ Thịnh như bị thắt lại.
“Không nhìn ra hả?” Quý Bắc Chu lại mỉm cười, “Đang cởi quần áo đó.”
Lúc này anh mặc áo thun màu đen, quần dài cũng màu đen nốt, vai rộng eo thon, cô còn có thể nhìn rõ cơ bắp trên cánh tay anh.
“Anh…”
“Phải xử lý vết thương mà, không cởi quần áo thì làm thế nào được?” Quý Bắc Chu hỏi lại.
Lâm Sơ Thịnh cắn răng, cứ trơ mắt nhìn hai tay anh nắm lấy vạt áo, sau đó cởi áo thun ra, để lộ nửa người trên cường tráng rắn chắc.
Trước đây Lâm Sơ Thịnh từng bắt gặp cảnh anh tắm nước lạnh, cô cũng đã nhìn thấy cơ thể anh rồi, nhưng lần này lại ở khoảng cách gần như vậy.
Vết thương cũ mới đan xen, hầu như đều là vết thương cũ, chỉ có chỗ gần xương bả vai, có một vết dao cắt màu đỏ thẫm có phần lóa mắt.
“Anh bị thương rồi, sao ngày hôm đó còn uống rượu với trưởng thôn nữa?” Dù Lâm Sơ Thịnh không có kiến thức y học thì cô cũng biết rằng, khi bị thương không nên uống rượu.
“Cũng không uống nhiều lắm, hầu như là Hắc Tử uống cả.”
“Vậy cũng không nên uống.”
“Đó cũng là ý tốt của trưởng thôn và người dân, tôi cũng không tiện từ chối.” Quý Bắc Chu nói.
“Nếu như nói cho bọn họ chuyện bị thương không thể uống rượu, e rằng bọn họ sẽ lo lắng, mỗi ngày sẽ lại nấu canh gà hầm cho tôi, cũng không phải là vết thương lớn như què chân què tay gì cả, nên cũng không cần thiết phải nói.”
“Người dân trong thôn cũng khó khăn, không cần thiết thì không nên làm phiền bọn họ.”
Quý Bắc Chu nói nhẹ nhàng tùy ý, nhưng lại đi vào tim Lâm Sơ Thịnh.
Nghĩ đến chuyện anh bị thương, vậy mà hôm nay còn xách đồ cả một ngày giúp cô, trong lòng cô càng cảm thấy áy náy không yên tâm hơn.
—
Hắc Tử ngồi ở trên tảng đá phía sau vườn, lấy bao thuốc HongHe ra, ngắm nhìn lớp sao dày đặc đầy trời rồi thở dài.
Rõ ràng nói sợ chị dâu lo lắng mà, nhìn xem anh đang làm cái gì?
Hắc Tử: Tôi không có chuyên môn? Vậy mình anh có chuyện môn thôi. Anh là nhất, nhất anh rồi Còn bảo tôi không có chuyện môn?
“Hắt xì –” trong lòng hắn vẫn đang nghĩ đến chuyện kia, bỗng không nhịn được hắt hơi một cái, “Ra ngoài nhanh quá, không kịp mang áo khoác, giờ lại thấy hơi lạnh lạnh!”
Hết chương 27.
Lời của tác giả:
Hắc Tử: Tôi không có chuyên môn? Vậy mình anh có chuyện môn thôi. Anh là nhất, nhất anh rồi
Anh Bắc: Vợ tôi có chuyên môn nhất.
Hắc Tử: (╯°□°)╯ ︵ ┻━┻
Tâm: Cuối cùng cũng gõ được cái nè rùi 55555