Bởi vì một loạt những hành động của Quý Bắc Chu, đối với Lâm Sơ Thịnh, đây lại là một đêm mất ngủ, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng nước chảy liên miên không ngớt, đúng là ghê quá mà.
Khi trời hửng sáng, cô thức dậy thu dọn vali, chắc do tối qua mọi người uống hăng say quá, đến khi trời đã sáng hẳn, mọi người mới lần lượt thức dậy, Lâm Sơ Thịnh đã đun nước ấm và nấu một nồi cháo nóng, khiến cho vợ trưởng thôn thấy hơi ngượng ngùng.
Trưởng thôn còn đến tìm một thôn dân để mượn xe, đưa bọn họ đi thị trấn, Quý Bắc Chu và Hắc Tử chỉ tiễn bọn họ tới cửa thôn.
Có không ít thôn dân đến để chào từ biệt, chỉ có mình Quý Bắc Chu không nói lời nào, mà đứng dưới gốc cây cổ thụ ở trong thôn, hút liên tiếp vài điếu thuốc.
Lâm Sơ Thịnh đi ra khỏi mấy người dân, rồi tiến đến trước mặt anh, “Anh Quý, chúng tôi phải đi rồi.”
Quý Bắc Chu phủi tàn thuốc đi, gật đầu trả lời.
Ít khi mới thấy anh trầm lặng như vậy, Lâm Sơ Thịnh cũng không biết nên nói gì nữa, nói quanh co nửa ngày, “Cảm ơn anh đã giúp đỡ nhiều ngày qua, nếu có cơ hội gặp lại, tôi mời anh một bữa cơm nhé.”
Quý Bắc Chu đã cứu cô vài lần, Lâm Sơ Thịnh vẫn luôn nhớ rõ phần tình cảm này.
“Được.” Quý Bắc Chu vẫn nói bằng chất giọng trầm thấp khàn khàn kia.
Ngón tay chà xát vào nhau, anh dập tắt điếu thuốc.
“Vậy…” Lâm Sơ Thịnh đang định lấy bật lửa trong túi ra để đưa cho anh, Ôn Bác đã đi qua chỗ hai người, “Anh Bắc, chúng tôi sắp phải đi rồi, có chút không nỡ, nếu anh và Hắc Tử có thời gian rảnh đến Bắc Kinh chơi, tôi sẽ bao mọi người toàn bộ.”
“Có cơ hội nhất định sẽ đi.” Quý Bắc Chu cười.
“Đến Bắc Kinh, thì nhất định phải liên lạc với tôi đấy.” Ôn Bác nói rồi bắt tay với anh.
Du Đại Vinh cũng nói vài câu với anh, bắt tay chào tạm biệt, rồi cũng bảo Lâm Sơ Thịnh chào hỏi với anh nữa, “Em và đội trưởng Quý nói với nhau vài câu đi, chúng ta sắp phải đi rồi.”
Giáo sư Du cũng rất quan tâm, muốn để cho cặp đôi này có thời gian riêng tư, nhưng Lâm Sơ Thịnh nào biết phải nói gì tiếp, cô chỉ nói vài câu tùy ý, cho đến khi sắp lên xe rời đi, Quý Bắc Chu mới đưa tay về phía cô.
Lâm Sơ Thịnh duỗi tay qua, khi những ngón tay giao nhau, nhiệt độ của tay anh vẫn nóng bỏng người như cũ, “Nhớ những lời em đã nói đấy.”
“…”
Lâm Sơ Thịnh mang vẻ mặt mông lung, cô nói rất nhiều câu, ý anh là câu nào?
“Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Lâm Sơ Thịnh chưa kịp nói gì, Ôn Bác đã thúc giục gọi cô lên xe.
Đường núi xóc nảy lắc lư, gió bụi đầy đường, không biết khi nào mới có thể gặp lại anh.
Khi vừa mới đến thị trấn, người phụ trách ngôn ngữ địa phương và giáo sư đại học Vân Nam đã đến đón mấy người bọn họ.
Mạnh Xuyên là vùng đất của dân tộc Bạch Di, vào đêm hôm ấy bọn họ còn đặc biệt tìm một nhà hàng mang đậm bản sắc của dân tộc Di để mời mấy người giáo sư Du ăn bữa cơm, và mời Du Đại Vinh đến đại học Vân Nam để có bài diễn thuyết lần này, Lâm Sơ Thịnh phụ trách chuẩn bị tài liệu PPT để diễn thuyết, bận đến mức đầu óc rối mù.
Đến ngày 30 tháng 12 bọn họ mới rời khỏi Vân Nam, giáo sư Du và Ôn Bác ngồi máy bay trở về Bắc Kinh, Lâm Sơ Thịnh lại ngồi tàu cao tốc để về Giang Đô.
Bật lửa của Quý Bắc Chu, cô vẫn luôn giữ cả một đoạn đường.
**
Lâm Sơ Thịnh về quê nhưng không thông báo cho một ai cả, không ngờ mới ra khỏi ga tàu cao tốc, đã thấy Quý Thành Úc và Triệu Thiến, hai người mặc đồ tình nhân, đang vẫn tay với cô.
Mùa đông ở Giang Đô, không giống như ở Vân Nam, gió lạnh tàn sát bừa bãi, như cắt da cắt thịt, luồng gió như thổi vào tận xương cốt.
“Hai cậu tới đón người à?” Lâm Sơ Thịnh còn tưởng là tình cờ gặp nhau.
“Đến đón cậu đấy.” Triệu Thiến cười nói, quay đầu nói với Quý Thành Úc, “Anh Thành, anh xách vali giúp Sơ Thịnh đi.”
Quý Thành Úc: “…”
Sau khi ba người lên xe, hai người phụ nữ ngồi ở phía sau, Quý Thành Úc thở dài chứa đầy sự bất đắc dĩ, sau khi kết hôn, vị trí của hắn trong nhà đã bị giảm thẳng xuống, không ngờ hôm nay hắn ra ngoài chỉ có thể làm cu-li, làm người lái xe mà thôi.
“Sao các cậu lại biết tớ sẽ về hôm nay?” Lâm Sơ Thịnh nhìn thấy bạn tốt nên tâm trạng cũng rất vui.
“Lần trước gọi điện thoại hỏi xem cậu có về ăn Tết Nguyên Đán không, cậu nói hôm nay có thể sẽ về, từ Vân Nam đến Giang Đô, chỉ có một chuyến tàu cao tốc này thôi, tớ và anh Thành tới để thử vận may xem sao.”
Triệu Thiến không phải người Giang Đô, cô ấy là người lấy chồng xa, bạn bè ở chỗ này đều là những người quen biết sau khi đã đi làm, nên cũng không thân thiết như với Lâm Sơ Thịnh.
“Cậu đến Vân Nam du lịch thấy vui không?”
“Tớ đi đến đấy để học tập, làm gì có thời gian để chơi.” Lâm Sơ Thịnh cười đáp.
“Các cậu đi nghiên cứu ở đâu? Chỗ đó hình như có vài nơi có phong cảnh đẹp phải không.”
“Tớ ở nông thôn, còn chẳng có chỗ tắm rửa cơ, không gặp được chàng trai nào, ngược lại gặp được mấy con rắn.” Lâm Sơ Thịnh cố ý che giấu chuyện về Quý Bắc Chu.
“Đừng nói nữa, tớ sợ rắn lắm.” Triệu Thiến vừa nghe được lời này, cũng không hỏi nữa, ngược lại nói, “Hôm nay cậu về nhà bọn tớ ăn cơm trước, sau đó tớ và anh Thành sẽ đưa cậu về nhé.”
Lâm Sơ Thịnh vốn dự định sẽ về thẳng nhà, nhưng hai vợ chồng son này lại đến đón cô, lại còn nhiệt tình như thế nữa, cô cũng không từ chối được, bèn gật đầu đồng ý.
Tới nhà của hai người rồi, Quý Thành Úc đã bị đuổi xuống phòng bếp nấu cơm, hai người phụ nữ thì ngồi ở phòng khách xem những đặc sản mà Lâm Sơ Thịnh mua cho bọn họ và những bức ảnh chụp phong cảnh ở dọc đường.
Quý Thành Úc vừa nhặt rau, vừa nghe tiếng cười đùa ở bên ngoài, cơn tức đầy bụng:
Đúng là chẳng còn một xíu địa vị trong gia đình cả mà.
Càng xem những ảnh về sau, Triệu Thiến càng say sưa, Lâm Sơ Thịnh lại bỗng nhớ ra trong máy của cô có ảnh chụp chung với Quý Bắc Chu, cô vội vàng lấy lại điện thoại, hành động bất ngờ của cô khiến cho Triệu Thiến ngẩn người.
“Ừm thì… Tớ quên chưa gọi điện thoại nói đã về đến nơi an toàn cho bố mẹ.” Lâm Sơ Thịnh không giỏi nói dối, cô nói chuyện khá ấp úng.
“Vậy cậu gọi điện thoại đi, tớ đến phòng bếp xem sao.” Triệu Thiến không nghi ngờ cô, cũng không suy nghĩ nhiều.
Lúc này Lâm Sơ Thịnh mới nhớ tới những lời Quý Bắc Chu nói trước khi cô rời đi, bèn gọi điện thoại cho anh, sau khi điện thoại được kết nối, cô khẽ nói alo.
“Về đến nhà rồi à?” Giọng nói của Quý Bắc Chu thông qua điện thoại, dường như còn trầm thấp hơn so với bình thường.
“Ở…” Lâm Sơ Thịnh quay đầu nhìn về phía sau, xác định xung quanh đã an toàn mới dám nói tiếp, “Ở nhà mới của Quý Thành Úc và Triệu Thiến, không ngờ hai cậu ấy lại tới nhà ga để đón tôi.”
“Ừm, vậy em về nhà sớm nhé.”
Hai người nói vài câu rồi cúp điện thoại, ăn xong bữa cơm, Triệu Thiến vội vàng rửa chén quét dọn, còn bảo Quý Thành Úc đưa Lâm Sơ Thịnh về nhà.
Quý Thành Úc đưa cô đến chỗ đoạn đường giao nhau rồi đẩy cô đi xuống.
“Sao cậu lại đưa tôi đến chỗ này?”
Lâm Sơ Thịnh còn vác một vali nặng, chỗ này cũng cách nhà cô khá xa, một mình cô xách vali về cũng khá mệt.
“Tôi không dám đi đến nhà cậu đâu, nếu bố mẹ cậu nhìn thấy, bọn họ sẽ đánh gãy chân tôi mất, hơn nữa, con chó săn nhà hàng xóm của cậu…” Quý Thành Úc cúi đầu ho hai tiếng.
Một lần bị chó cắn, mười năm sợ tiếng chó kêu.
Từ khi Quý Thành Úc bị con chó nhà hàng xóm cô cắn, cũng không dám bén mảng gần nhà bọn họ nữa, mà đẩy Lâm Sơ Thịnh xuống xe ở giữa đường.
Anh cậu ta còn chẳng sợ rắn, mà em trai lại sợ một con chó? Đây là anh em ruột à?
Sau khi Lâm Sơ Thịnh về nhà, hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp rất vui vẻ, buổi tối còn nấu một bàn đồ ăn ngon.
Cô út và em họ không biết nghe phong thanh ở đâu, sau khi ăn cơm tối xong bọn họ lại đến nhà cô, còn cố ý muốn khoe với cô chiếc nhẫn kim cương được đặt làm ở trên ngón áp út, nói nhà chồng chưa cưới của em họ cô hào phóng biết bao, sắp đính hôn còn đưa bao nhiêu là tiền là quà, trước khi đi còn dặn Lâm Sơ Thịnh, trước năm có thời gian rảnh thì nhớ tham gia lễ đính hôn của em họ cô.
Lâm Sơ Thịnh đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi thoải mái, sau khi tiễn hai mẹ con cô nhỏ đi, cô tắm rửa xong đã lên giường đánh một giấc thoải mái, sau khi tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Có vài tin nhắn ở điện thoại, hôm nay đã là ngày 31 tháng 12, Quý Thành Úc và Triệu Thiến hẹn cô cùng đi đón tết dương, ở trong vòng bạn bè, mọi người đều đang tổng kết lại một năm, hy vọng năm sau có thể thuận lợi, các buổi liên hoan đón tết dương trên Weibo đều đang được thảo luận sôi nổi.
Khi Lâm Sơ Thịnh tỉnh giấc, cô bỗng hắt xì vài cái liên tiếp.
“Sơ Thịnh, con bị cảm cúm rồi hả?” Trình Diễm Linh duỗi tay sờ lên trán của con gái.
“Con không sao đâu.” Lâm Sơ Thịnh xoa mũi, chắc là do sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày giữa Vân Nam và Giang Đô quá lớn, cởi áo ngắn tay mặc lên áo lông vũ, vẫn chưa thích ứng được, mũi cô lại bắt đầu ngứa ngáy khó chịu.
“Uống thuốc cảm trước đi, hôm nay cũng đừng ra ngoài nữa, quần áo của con mỏng quá, để mẹ về phòng lấy áo ngủ của mẹ cho, vừa mới mua, chưa mặc lần nào đâu.”
Lâm Sơ Thịnh gật đầu đáp lời, cũng bận rộn nhiều ngày rồi, cô cũng không định ra ngoài, nhưng đến lúc chạng vạng lại nhận được điện thoại của Quý Bắc Chu.
“Đang bận à?”
“Không bận.”
“Buổi tối có việc gì không?”
“Ở nhà thôi, xem tiết mục tết.”
“Lần trước em nói lần sau gặp mặt sẽ mời tôi ăn cơm, còn giữ lời hay không đáya?”
Lúc này Lâm Sơ Thịnh thầm nghĩ, một năm Quý Thành Úc còn chẳng nhìn thấy anh trai cậu ta được hai lần, duyên phân giữa cô và Quý Bắc Chu có lẽ đã kết thúc ở thôn nhỏ trong núi kia rồi.
Cô không suy nghĩ gì cả, lập tức nói: “Đương nhiên giữ lời rồi.”
“Vậy em ra ngoài đi, tôi đang đứng ở gần nhà em.”
“…”
Lâm Sơ Thịnh cho rằng Quý Bắc Chu đang cố ý lừa cô, dù sao thì miệng người nào đó cũng toàn lời nói đùa cợt, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi bồn chồn, vẫn đẩy cửa nhà ra ngoài nhìn xem sao.
Đang lúc chạng vạng, anh đang nửa quỳ gối nửa ngồi xổm ở ven đường, ánh chiều tà chiếu lên bả vai anh, môt tay anh đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, một tay khác đang vuốt ve đầu của con chó săn nhà hàng xóm.
Phản ứng của chó nhanh hơn người, nó nhận ra Lâm Sơ Thịnh, thấy cô nó liền chạy qua chỗ cô lắc đầu vẫy đuôi.
Quý Bắc Chu nghiêng đầu qua, quan sát cách ăn mặc của cô, càng cười tùy tiện hơn.
Lúc này Lâm Sơ Thịnh mới lấy lại tinh thần, cô cúi đầu thấy…
Cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng vải nhung dày, kiểu cho người trung niên của mẹ cô.
Hết chương 33.
Lời của tác giả:
Anh Bắc: Bộ đồ ngủ… rất độc đáo
Em gái Lâm: …