Gió bắc thổi mờ mịt, bóng cây lung lay.
Lâm Sơ Thịnh đứng tại chỗ, đối diện với ánh mắt của Quý Bắc Chu, đầu óc như bị vật nặng đập vào nổ tung vang lên một tiếng “ầm”.
Đôi mắt chấn động, người như bị rút hết sức, suýt chút nữa đã nghẹt thở ngay tại chỗ.
Lâm Sơ Thịnh đi về phía trước hai bước một cách gian nan.
Quý Bắc Chu lại cười lên, giọng nói từ từ nhỏ nhẹ, “Lại gần thêm chút nữa.”
Lúc này Lâm Sơ Thịnh chỉ thấy hối hận, lúc ấy nói dối sao lại không chọn lý do khác, mà lại buột miệng thốt ra câu người đã cứu cô, ý tứ ám chỉ quá rõ, đúng là điên rồi mà.
Lúc này dù gì cũng chết chi bằng liều mạng luôn, cô liền chủ động đi đến bên cạnh anh.
Ở khoảng cách gần kề, cả người anh dựa vào cửa sổ khuất bóng, ánh trăng chiếu vào sau lưng anh, bóng cây lay động, nửa người anh bị bóng cây bao phủ, càng mang vẻ nguy hiểm.
Góc Lâm Sơ Thịnh đang đứng lại đón ánh sáng, mỗi một biểu cảm trên mặt cô đều bị anh nhìn thấy hết.
Ở phía xa còn nghe được tiếng mọi người ăn uống trò chuyện, xung quanh còn là tiếng gió vù vù, nhưng dường như cô chỉ nghe được tiếng thở nhẹ của hai người thôi.
Hơi nóng bốc lên bốn phía.
Quý Bắc Chu đang đứng ở khu vực hút thuốc, anh giơ tay phủi khói bụi trên người, rồi đứng dậy dựa sát đến chỗ cô.
Hơi thở tiến lại gần, trên mặt cô lại nóng lên.
“Cậu ta lại đến tìm em à?”
Lâm Sơ Thịnh cắn răng, cái gì đến rồi cũng phải đến, cô gật đầu đáp lời.
“Tỏ tình với em?”
“Cũng không được xem là vậy.”
“Cái gì gọi là không được xem?”
Quý Bắc Chu vòng tới vòng lui, nhưng lại không nói rõ điểm chính, giống như đang cố ý, nhưng cô lại không chịu nổi kiểu này, dứt khoát ngả bài với anh, “Thực ra những lời tôi nói lúc nãy, chỉ là lừa gạt anh ta thôi, anh đừng xem là thật.”
“Vậy à?”
“Tôi chỉ muốn đẩy anh ta đi thôi.”
“Nhưng lúc nãy em đâu chỉ nói một câu, em mong tôi không tin câu nào là thật cơ?”
“Tôi…”
Lâm Sơ Thịnh thấy dáng vẻ của mình trong đôi mắt Quý Bắc Chu, trái tim lại đập nhanh.
“Hửm?”
Quý Bắc Chu dựa lại gần hơn, vẫn là chất giọng trầm thấp kia, anh còn cố ý kéo dài âm cuối, như giày vò người khác.
“Không phải anh nghe được hết rồi sao!”
“Tôi muốn nghe em nói.”
“Thì…” Khuôn mặt nhỏ của Lâm Sơ Thịnh nghẹn đỏ bừng lên, giọng nói còn run run, nhỏ nhẹ, “Tôi nói…”
“Tôi thích anh.”
Bàn tay anh đang bóp điếu thuốc bỗng ngừng lại, anh dập tàn thuốc xuống, ánh mắt đảo qua mỗi một chỗ trên khuôn mặt cô một cách chậm rãi.
Rồi cúi người xuống, lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người… Vô cùng gần.
“Em nói gì cơ? Tôi nghe không rõ.”
Hơi thở nóng bỏng xen lẫn mùi thuốc lá, thổi vào mặt cô khiến tay chân cô tê dại.
Mặt nóng, trái tim cũng như bị bỏng.
Trong không khí như có đốm lửa thiêu đốt, khí oxi loãng khiến người khác ngạt thở.
“Tôi nói với anh ta, tôi có người trong lòng rồi…”
Lâm Sơ Thịnh hạ giọng nói xuống cực nhỏ, như chỉ đang ở trong cổ họng, nhưng mỗi câu nói đều có thể rung động trái tim người nào đó.
“Người đó chính là anh.”
Quý Bắc Chu nhíu mày, “Ý em là, em nói những lời này là muốn lừa gạt cậu ta?”
Lâm Sơ Thịnh cắn răng không phủ nhận, cô không phải không có cảm giác với Quý Bắc Chu, nhưng lại suy nghĩ quá nhiều, băn khoăn đủ điều, còn không dám thừa nhận tình cảm của mình với anh, lại sợ nói ra câu trả lời chết, giữa hai người sẽ không còn đường lui nữa.
Nội tâm phức tạp, không biết nên giải thích như thế nào.
Quý Bắc Chu lại cười lên, hơi thở nóng rực lúc nặng lúc nhẹ lướt qua khuôn mặt cô, tim đập nhanh khiến cả người cô như mất cảm giác:
“Lâm Sơ Thịnh, nhìn tôi.”
Lâm Sơ Thịnh ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào nhau, hơi thở cũng quấn quít. (EbookTruyen.Net)
Tay anh, nắm nhẹ lấy tay cô —
“Em có lừa cậu ta hay không, với tôi mà nói, điều đó không hề quan trọng, trong lúc ấy em có thể nghĩ đến tôi, tôi cảm thấy rất vui.”
“Nhưng mà… Tôi thật sự thích em.”
“Hoàn toàn không phải là lừa dối, là thật lòng.”
Tiếng tim đập bỗng nhiên vang to trong tai Lâm Sơ Thịnh, rung động mãnh liệt, đập nhanh như không thể cung cấp được máu.
Thiếu oxy khiến cô cảm thấy bị nghẹn, tâm tư rối loạn như trời sẩm tối.
—
Lúc này bỗng có tiếng bước chân truyền từ phía sau, thanh niên lúc nãy lấy cớ đi vệ sinh đã đi đến gần.
Người đầu tiên anh ta nhìn thấy là Quý Bắc Chu, vừa định mở miệng chào hỏi, lại thấy ngay bóng dáng Lâm Sơ Thịnh.
Từ lúc chơi đấu địa chủ, anh ta đã cảm thấy hai người có gì đó không đúng lắm, lúc này cảm giác ấy lại được chứng thực một lần nữa.
Hơn nữa bọn họ còn…
Nắm tay!
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, vừa rồi tôi mới làm gì thế này!
Đào góc tường nhà anh Bắc?
“Anh, anh Bắc.”
Lâm Sơ Thịnh bỗng bừng tỉnh, ánh mắt nhìn qua người mới vừa đi tới, cô căng thẳng đến mức cả lòng bàn tay đều là mồ hôi, vội vàng rút tay khỏi bàn tay của Quý Bắc Chu.
Cô gật đầu với anh ta, nở nụ cười đầy gượng gạo, sau đó bước nhanh rời đi.
Để lại thanh niên kia và Quý Bắc Chu, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
“Anh Bắc?” Anh ta có hơi sợ Quý Bắc Chu, phải nói đám bạn của Quý Thành Úc đều rất kính trọng anh, “Em có tiện hỏi một câu không, anh và cô ấy, có… quan hệ gì vậy?”
Ấp úng, lắp ba lắp bắp, nhưng anh ta vẫn hỏi, cho dù chết, cũng muốn chết thật rõ ràng.
Quý Bắc Chu lại cười, “Cậu nhìn ra rồi mà, không phải sao?”
“Anh đang theo đuổi cô ấy?”
“Cô ấy cũng thích tôi.”
“…” Anh ta bừng tỉnh, “Vậy nên, anh từng cứu cô ấy?”
“Không chỉ một lần.”
“Ngại quá, em không biết quan hệ giữa hai người, em…” Người kia gãi đầu.
“Không sao, về phòng ăn cơm đi.”
**
Khi hai người trở lại bàn ăn, Quý Thành Úc còn đi đến bên cạnh bạn mình, “Sao rồi? Thổ lộ chưa?”
Lâm Sơ Thịnh vừa mới rời đi, cậu ta đã đuổi theo, kẻ ngốc cũng biết cậu ta muốn làm gì.
Cho dù Lâm Sơ Thịnh có người trong lòng rồi, nhưng chưa kết hôn, vẫn còn cơ hội.
Người kia nhìn vào Quý Thành Úc, “Tôi là kẻ ngốc mà.”
Quý Thành Úc sửng sốt: Gì thế, cho dù bị từ chối, cũng không nên mắng chính mình chứ.
Chắc phải chịu kích thích lớn lắm đây.
“Sao lại thế này? Cậu nói đi, cô ấy nói gì với cậu đấy?” Quý Thành Úc truy hỏi.
“Tôi là kẻ ngốc, còn cậu là đồ thiểu năng.”
“…”
Quý Thành Úc vừa nghe lời này đã thấy bị xúc phạm, nhưng đang ngồi cùng bàn với Quý Bắc Chu và mọi người, cũng không lên cơn tức trước mặt anh mình được.
Hắn áp lửa giận xuống, hạ giọng nói, như nghiến răng nghiến lợi, “Cậu nói thích cô ấy, tôi có lòng tốt cổ vũ cậu, tạo cơ hội cho cậu, đầu cậu gì kẹt vào cửa à!”
“Bị từ chối cũng đâu phải lỗi của tôi, mẹ kiếp, cậu tức với tôi làm gì.”
“Cậu không có não thật!”
Thanh niên kia cũng không ngốc, dáng vẻ này của Quý Thành Úc, chắc vẫn chưa biết anh cậu ta đang theo đuổi Lâm Sơ Thịnh.
Tên này sợ anh như vậy, giờ lại dám làm trò trước mặt anh ấy, tìm bạn trai cho chị dâu mình.
Dù sao cậu ta cũng đào hố chôn mình một lần, chi bằng…
Mình cũng đào hố chôn lại.
Thế mới công bằng.
Dù sao anh em tốt cũng dùng để lừa gạt nhau mà.
“Đầu tôi không phải bị kẹt vào cửa, mà là bị lừa đá.”
Quý Thành Úc nhíu mày, sao hắn cứ có cảm giác, con lừa trong miệng cậu ta…
Chính là hắn!
Hết chương 40.
Lời của tác giả:
Tên chó đáng ghét lại bắt đầu rồi, hì hì.
Em gái Lâm chắc sắp không đỡ nổi nữa rồi!
【 Tình cảm của tôi, không phải là lừa dối, mà là thật lòng…】
*
Mọi người đoán thử xem, rốt cuộc anh Bắc có nghe được cuộc nói chuyện của hai người hay không…
Thanh niên vô danh: Tôi là kẻ ngốc, còn Quý Thành Úc là đồ thiểu năng!
Quý Thành Úc: …