“Sao anh lại quay về rồi?” Lâm Sơ Thịnh nói với vẻ kinh ngạc.
Cô cho rằng anh sẽ nói chuyện với bố cô thêm một lúc nữa, sẽ không về phòng sớm như vậy.
“Em làm gì ở phòng tôi thế?” Quý Bắc Chu uống nhiều, cũng ngà ngà say rồi.
“Dọn dẹp vệ sinh.” Lâm Sơ Thịnh giải thích, rồi cúi đầu nhìn sàn nhà, “Cũng không cần phải dọn dẹp gì đâu, tôi vừa mới mở cửa sổ cho thoáng khí, nhưng uống nhiều rượu dễ bị trúng gió lắm, để tôi đóng lại.”
Khi Lâm Sơ Thịnh xoay người đóng cửa sổ, Quý Bắc Chu đã đến gần.
Cô ngửi được mùi rượu hơi thoang thoảng trên người anh, điều kì lạ là cô cũng không cảm thấy khó chịu.
“Một lát nữa tôi sẽ đi trả phòng, ngày kia phải đi rồi.”
“Vâng.” Lâm Sơ Thịnh khẽ đáp lại.
Cô biết anh sắp phải đi, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy, bỗng dưng lại thấy trong lòng trống rỗng.
Một cảm giác không dễ chịu dần nhen nhóm.
Quý Bắc Chu tiếp tục nói: “Cũng sắp đến tết rồi, khu bảo hộ của bọn tôi và đài truyền hình cùng phối hợp tổ chức một hoạt động, liên quan đến tuyên truyền và bảo vệ động vật hoang dã, sẽ mời người nổi tiếng và cả người bình thường đến tham quan trải nghiệm ở khu bảo hộ, nếu em có thời gian thì có thể đến thăm thú, tiền vé xe và chỗ ở đều được chi trả hết.”
“Tôi có thời gian thì sẽ đi.” Lâm Sơ Thịnh mím môi, “Thế anh nghỉ ngơi hoặc dọn đồ đạc trước đi, tôi ra ngoài trước.”
Lâm Sơ Thịnh đang định rời đi, Quý Bắc Chu bỗng nhiên duỗi tay chống lên trên cánh cửa sổ ở phía sau cô…
Một trái một phải, bao quanh cô trong một không gian nhỏ bé, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, cô lùi sát vào lớp kính trên cửa sổ.
Bởi vì anh tiến đến gần, hơi thở cô cũng như sắp ngừng lại.
“Quý Bắc Chu, anh… muốn làm gì?” Lâm Sơ Thịnh hỏi với vẻ dè dặt.
Người đàn ông vừa uống rượu xong, mang đến cả sự nguy hiểm.
“Em không biết tôi muốn làm gì hả?” Quý Bắc Chu cười.
Trong phòng không có máy sưởi, và cũng chưa mở điều hòa, lúc nãy cô vừa mới mở cửa sổ, gió lạnh như đang còn dừng lại ở trong phòng, nhưng Quý Bắc Chu bỗng nhiên tới gần, hơi thở anh xen lẫn cả mùi rượu.
Dừng ở trên khuôn mặt cô, như càng làm cho ngọn lửa lan rộng.
Có một thứ gì đó khó có thể hình dung đang tồn tại giữa hai người.
Trái tim Lâm Sơ Thịnh đập càng lúc càng nhanh, vừa gấp gáp vừa hỗn loạn.
“Bố mẹ còn đang ở dưới lầu, tôi xuống trước đây.” Lâm Sơ Thịnh duỗi tay muốn đẩy anh ra.
Bỗng nhiên…
Cánh tay cô bị giữ lấy.
Ngay sau đó, cả bàn tay cô đều bị anh nắm chặt lấy, ấn ở trước ngực anh, cách mấy lớp quần áo, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, còn có cả nhịp tim đập dồn dập của anh.
Quý Bắc Chu nhìn cô, đôi mắt bị hơi rượu thiêu cháy có hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn cô không hề che giấu… sự nóng bỏng, nồng cháy!
“Rõ ràng em cũng có cảm giác với tôi, vậy tại sao lại không chấp nhận tôi?” Bàn tay cô vẫn bị anh ấn chặt ở trước ngực, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần.
“Anh cảm thấy chúng ta phù hợp sao?”
Yêu đương là chuyện cả đời, Quý Bắc Chu lại ở xa tắp ngàn dặm, nguy hiểm khắp nơi, có thể một năm cũng không gặp được hai lần, nói thật thì, trong lòng cô vẫn thấy băn khoăn.
“Tôi biết em đang lo lắng điều gì, nhưng nếu không thử, sao em biết chúng ta không phù hợp? Không thể đi đến cuối cùng?”
Anh cúi đầu, khi cúi sát đến gần, hơi thở cọ vào chóp mũi cô.
Dịu dàng, nóng bỏng.
Hơi thở càng nóng, tim đập càng nhanh, Lâm Sơ Thịnh chỉ cảm nhận được cơ thể cô sắp mềm xuống.
“Thử xem?”
“Thử… ở bên cạnh tôi, hửm?”
Giọng nói như ngâm trong rượu, càng trầm thấp mê hoặc, không ngừng trêu chọc thần kinh vốn yếu ớt của cô.
“Tôi cảm thấy…” Lâm Sơ Thịnh vừa mới nói đã anh ngắt lời.
“Suy nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời.”
Trái tim Lâm Sơ Thịnh vốn đã loạn cả lên, lời mà anh nói càng khiến cho đầu óc cô rối loạn, trong nháy mắt chẳng còn lại xíu chủ kiến nào.
“Thật ra phù hợp hay không, thích hay không thích…” Anh dựa lại gần hơn, hơi thở xen lẫn mùi rượu thổi đến bên môi cô, “Phải cảm nhận mới biết được.”
Cảm… Cảm nhận?
Lời anh nói khiến cô vẫn mông lung, giây tiếp theo, anh cúi người, nghiêng đầu sang bên–
Đôi môi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng không đáng kể.
Trong nháy mắt chẳng còn nữa.
Không khí trong căn phòng như bị rút đi như thiếu oxy.
Nhiệt độ ở trên môi, giống như đốm lửa rơi xuống, chỉ trong chớp mắt tan trên làn da cô, đốt lên từng đợt gió nóng.
Trái tim rung động, cả người khô nóng.
Chỉ một nụ hôn nhẹ, nhưng cả người Lâm Sơ Thịnh như bị rút hết ý thức, bên tai chỉ có tiếng tim đập dồn dập hỗn loạn, và cả bàn tay đang đặt ở trên ngực anh… Cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, từng chút từng chút một, đụng vào lòng bàn tay cô.
Lòng bàn tay nóng lên, trong tim cô cũng như bi đụng vào thành một khối hỗn loạn.
“Sơ Thịnh, tôi muốn ở cạnh em.” Xung quanh yên tĩnh, giọng nói của anh càng rõ ràng hơn, “Hoạt động đó, tôi mong em có thể đến.” (EbookTruyen.Net)
Không khí cũng bị ép đến mức ấm áp, mập mờ.
Não cô trống rỗng, dựa vào cánh cửa sổ nhìn anh, ánh mặt trời dừng ở trên mặt anh…
Ngày đông vẫn hiện nét dịu dàng.
—
Quý Bắc Chu cũng không ở lại nhà họ Lâm lâu, anh cũng không có đồ gì để thu dọn cả, trả phòng xong rồi rời đi rất nhanh.
Lâm Sơ Thịnh không đi tiễn anh, đợi anh đi rồi, Trình Diễm Linh mới cố ý đến gõ cửa phòng cô, còn trách mắng cô một hồi, “Tiểu Quý phải đi, mà con cũng không đi tiễn người ta, cậu ấy còn uống rượu, ngồi xe một mình không an toàn, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Anh ấy thì xảy ra chuyện gì được.”
Lâm Sơ Thịnh mím môi, chỉ thấy cổ họng ngứa râm ran, bờ môi vẫn còn giữ lại nhiệt độ của anh.
Lửa nóng bỏng người.
Con gái mẹ bị người khác chiếm lợi rồi, thế mà mẹ còn đi nói giúp nữa chứ.
“Con bé này, cho dù không phải người yêu, mà là bạn bè bình thường, thì con cũng nên đi tiễn.” Trình Diễm Linh thấy cô chẳng nghe lọt tai, bà thở dài rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Lâm Sơ Thịnh nghĩ, quan hệ giữa Quý Bắc Chu và người nhà anh đang trong giai đoạn căng thẳng, anh lại uống rượu về, liệu có xảy ra chuyện gì hay không, không đi tiễn anh đúng là cũng không lễ phép thật.
Cô cầm điện thoại lên, đang do dự có nên gửi tin nhắn cho anh hay không, chiếc điện thoại lại bỗng rung lên, anh lại gọi điện đến.
Cô ấn nút nghe, khẽ nói alo.
“Cái ngày mà tôi đi ấy, em đừng đến tiễn tôi.” Giọng nói của anh vẫn trầm như thế, “Tôi không muốn phải nói lời tạm biệt với em.”
Cô ngẩn người ra, Quý Bắc Chu lại nói tiếp:
“Sơ Thịnh…”
“Nếu em đến tìm tôi, tôi sẽ đi đón em.”
Trái tim Lâm Sơ Thịnh rung động mạnh, cô khẽ nói một tiếng ừm.