Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Mưa to như trút nước, giống như nuốt cả đất trời vào, đợi đến khi Lâm Sơ Thịnh xuống xe đi vào khu nhà ở, nhiệt độ cực cao đã khiến cho mặt đất bốc hơi lên không còn chút hơi ẩm nào.

Lúc cô chuẩn bị đi vào phòng thì cửa phòng bên cạnh bỗng mở ra, Ôn Văn thò người ra xem, vừa nhìn thấy cô khuôn mặt của cô bé ngạc nhiên mừng rỡ, sau khi chào hỏi cô xong, lại quay đầu gọi về phía bên trong cánh cửa: “Bố ơi, chị về rồi –”

Ôn Bác vội vàng bước ra, “Đàn em, em đi đâu vậy? Anh tìm khắp nơi mà không thấy em đâu, gọi điện thoại vào máy em thì ngoài vùng phủ sóng.”

“Em ra ngoài với nhân viên công tác một chuyến, ngại quá, để anh phải lo lắng rồi.”

Trong vòng một ngày, có quá nhiều chuyện xảy ra, Lâm Sơ Thịnh cũng không biết nên giải thích như thế nào.

“Em không sao là tốt rồi.” Ôn Bác thở phào nhẹ nhõm, “Nghe nói tối hôm qua khu bảo hộ bắt được tám, chín tên trộm săn, bọn họ đều cầm theo súng hết, nguy hiểm biết bao nhiêu.”

“Em biết rồi.”

“Vậy em về phòng nghỉ ngơi đi, một lát nữa anh sẽ gọi em đi ăn cơm tối luôn.”

Lâm Sơ Thịnh cười gật đầu, sau khi trở về phòng, trong đầu cứ nghĩ đi nghĩ lại những chuyện hôm nay đã xảy ra, khi không lại mặt đỏ tim đập nhanh.

Cô ngồi ở bên giường, nghĩ đến những chuyện xảy ra kể từ sau khi quen biết Quý Bắc Chu, khóe miệng lại cong lên trong vô thức.

**

Ăn cơm tối xong, Lâm Sơ Thịnh trở về phòng tắm rửa sơ qua, thời tiết ở nơi này quá nóng, chỉ cần ra cửa thôi là cả người đã cảm thấy dính nhớp khó chịu.

Cô nhớ tới Quý Bắc Chu nói tối nay anh muốn đến đây, lau khô tóc qua bằng khăn lông rồi ngồi chọn quần áo một hồi lâu, cuối cùng mới quyết định thay một chiếc áo váy, ngồi ở phòng căng thẳng chờ đợi, còn có cảm giác như chim nhảy nhót.

Khi nghe được tiếng gõ cửa, cô còn chạy đến trước gương sửa soạn lại với vẻ bối rối, sau đó mới đi mở cửa.

Kết quả…

“Chị ơi.” Là ba người nhà Ôn Bác.

“Em…” Diệp Lâm cười quan sát cô, “Buổi tối mà em ăn mặc xinh thế, đang đợi ai à?”

“Không, không phải.”

“Thế lát nữa em có bận chuyện gì không?”

“Em không bận gì cả.” Lâm Sơ Thịnh phụng phịu.

“Mấy ngày trước chúng ta chụp được không ít ảnh mà? Văn Văn nói muốn làm một quyển album trên điện thoại, còn muốn photoshop nữa, mà chị với đàn anh của em không biết làm cái đấy, nên mới đến tìm em giúp đỡ.”

“Bây giờ phải làm luôn ạ?” Lâm Sơ Thịnh nhíu mày.

“Con bé này nghĩ cái gì là muốn cái đó, nếu không bọn chị cũng không muốn đến làm phiền em thế này.”

“Anh còn mang cả trái cây tới, chúng ta vào phòng rồi nói tiếp.” Ôn Bác cười nói.

Lâm Sơ Thịnh không còn cách nào, chỉ đành căng da đầu mời ba người vào phòng, tìm laptop ở trong vali ra, lúc nãy cô còn chờ mong có người gõ cửa, bây giờ thì chỉ hy vọng Quý Bắc Chu đừng tới đây sớm như vậy.



Lúc này Quý Bắc Chu còn đang thảo luận với người phụ trách khu bảo hộ về chuyện bắt giữ nhóm trộm săn lần này.

“… Bắt được nhiều người đấy, tuy bọn họ đều là kẻ cứng xương cứng cổ, nhưng mà Hắc Tử đi phối hợp với bên cảnh sát địa phương, nghe nói có một tên đã chịu khai, đúng là giống hệt như suy đoán của cậu, vẫn là đám người kia.”

Quý Bắc Chu gật đầu, “Có cung cấp được địa điểm mà đám kia đang ẩn trốn không?”

“Không có địa điểm cố định, việc canh gác tuần tra của chúng ta vẫn không được nới lỏng.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Trong khoảng thời gian này cậu cũng vất vả rồi, cứ về nghỉ ngơi hai ngày đi, công việc tuần tra gần đây giao lại cho những người khác trước, cậu đi theo bên đài truyền hình, tổ chức phối hợp với công tác quay phim chụp ảnh của bọn họ.”

“Được.”

“Thế cậu về nghỉ ngơi đi.” Người phụ trách nói xong, bưng tách trà lên uống hai ngụm, lại thấy người nào đó hoàn toàn không có ý định rời đi, “Bắc Chu? Còn có chuyện gì không?”

“Đợt tết này tôi có được nghỉ không?”

“…” Người phụ trách sững sờ, “Cậu vừa mới được nghỉ phép về mà?”

“Tôi công tác ở chỗ này nhiều năm vậy rồi, cũng không được nghỉ bao nhiêu, chắc cũng tích được không ít kỳ nghỉ phép rồi.”

“Cho tôi lý do.” Người phụ trách cúi đầu uống trà.

“Về nhà kết hôn.”

“Khụ –” Người phụ trách bị sặc nước, “Với, với cô gái đến đây hả?”

“Đúng vậy.”

“Tuổi của cậu đúng là phải suy xét đến chuyện cả đời rồi, nhưng mà tình hình trước mắt ở khu bảo hộ cậu cũng biết rồi đấy, bây giờ tôi cũng chưa chắc chắn có phê chuẩn cho cậu nghỉ phép được hay không, nhưng tôi sẽ cố để sắp xếp cho cậu.”

“Cảm ơn.” Quý Bắc Chu nói xong liền đi luôn.

Quý Bắc Chu rời khỏi văn phòng lãnh đạo, định đi thẳng đến phòng Lâm Sơ Thịnh luôn, dọc đường gặp được rất nhiều người quen.

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được tâm trạng Quý Bắc Chu khá tốt.

“Lần này đội viên Quý bắt được nhiều người như vậy, lập được công lớn, đúng là người gặp chuyện vui tâm trạng thoải mái mà.”

“Người ta cả sự nghiệp tình yêu hai đường đều nở hoa, gốc cây vạn tuế này mà cũng có hoa nở rồi, cũng không biết bao giờ mùa xuân của chúng ta mới tới đây.”

“Nằm mơ đi, trong mơ cái gì chả có.”



Quý Bắc Chu nói với Lâm Sơ Thịnh rằng anh muốn qua chỗ cô, nghĩ lúc này mới có 9 giờ tối, chắc cô vẫn chưa ngủ, nên về phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi gõ cửa.

Lâm Sơ Thịnh nghe được tiếng gõ cửa, trái tim phút chốc lại căng thẳng.

“Ai còn đến giờ này nữa.” Ôn Bác nhíu mày.

Động tác của Ôn Văn rất nhanh, cô bé đã chạy chậm tới cửa, hỏi một câu, “Ai vậy ạ?”

Quý Bắc Chu nhíu mày.

“Nếu không nói lời nào sẽ không được mở cửa đâu.”

Cô bé còn rất cảnh giác nữa đấy.

“Ờ thì…” Lâm Sơ Thịnh vừa định đứng dậy, ở ngoài cửa đã có tiếng Quý Bắc Chu truyền đến, “Chú là Quý Bắc Chu.”

Ở trong phòng tầm mắt của hai vợ chồng Ôn Bác như tia xuyên qua, khuôn mặt nhỏ của Lâm Sơ Thịnh nhanh chóng ửng đỏ, cố kiềm chế không nói chuyện.

“Quý…” Ôn Văn nhíu mày, có vẻ như cô bé không nhớ được tên của anh, cũng không tưởng tượng được diện mạo anh như thế nào, “Rốt cuộc chú là ai? Tới tìm ai vậy ạ?”

“Tới tìm bạn gái.”

Cũng đã xác định quan hệ rồi, Quý Bắc Chu sẽ không che giấu nữa, cũng đâu phải chuyện không dám nhìn thẳng vào mặt người khác.

Lâm Sơ Thịnh: “…”

Hết chương 58.

Lời của tác giả:

Đàn anh: Tôi đã nói từ sớm rồi mà, giữa hai người này chắc chắn có gì đó.

Hắc Tử: Không chỉ gì đó thôi đâu, mà chắc phải nhiều gì gì đó rồi!

Người phụ trách khu bảo hộ: Đúng thế, còn chuẩn bị kết hôn rồi kìa.

Em gái Lâm: …
Nhấn Mở Bình Luận