Ngày hôm đó sau khi Quý Bắc Chu kết thúc công việc, anh lái xe đưa Lâm Sơ Thịnh ra ngoài hóng gió.
Đang là lúc chiều hôm, phong cảnh cũng rất đẹp.
Từ cái đêm mà Lâm Sơ Thịnh bị muỗi đốt, Quý Bắc Chu rất ít khi hẹn cô ra ngoài vào ban đêm.
Da thịt anh dày, bị muỗi cắn mấy vết cũng không sao cả, nhưng trên chân Lâm Sơ Thịnh có mấy chỗ bôi thuốc xong vẫn còn nổi lên bọt nước, sưng lên làm anh nhìn mà thấy xót.
Xe dừng lại ở một chỗ không người cách xa trụ sở.
“… Mẹ em nói tết này muốn mời anh đến nhà ăn bữa cơm.” Lâm Sơ Thịnh thật sự không ngăn nổi sự nhiệt tình của bà Trình.
“Nếu rảnh được về nhà thì nhất định phải đi, anh cũng phải đến ra mắt chính thức với chú dì.”
“Còn nữa…” Lâm Sơ Thịnh hắng lại giọng, “Quý Thành Úc và Tiểu Thiến cũng nói muốn mời anh đến ăn cơm.”
“Tiểu Úc?”
“Cậu ta nói muốn gặp bạn trai em.”
“Thế thì để cho nó gặp.”
“Cậu ta còn nói phải ra oai phủ đầu với anh.”
Quen biết cũng nhiều năm, Quý Thành Úc đã coi cô thành người trong nhà, đối đãi như em gái, cho nên chuyện cô yêu đương, hắn cũng được coi là một nửa nhà mẹ đẻ, cũng có nghĩa vụ phải kiểm định giúp cô.
“Ra oai phủ đầu?” Quý Bắc Chu cong môi mỉm cười, “Anh cũng chờ mong lắm.”
Lâm Sơ Thịnh ho nhẹ hai tiếng, “Em nói sẽ dọa cậu ta chết khiếp đấy, nhưng cậu ra cứ bảo cứ đến tự nhiên.”
“Vậy chúng ta nhất định phải thỏa mãn nó rồi.”
Lâm Sơ Thịnh cười thành tiếng, trong đầu cô đã mường tượng đến hình ảnh Quý Thành Úc khi biết cô và anh cậu ta ở bên nhau, nhất định sẽ hoảng sợ há hốc ra, muốn đâm đầu vào tường.
Cô cười lên, qua một lúc mới phát hiện Quý Bắc Chu vẫn luôn nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ cười hơi ửng đỏ, ánh mặt trời lặn chiếu qua cửa kính xe, chiếu rọi lên khuôn mặt cô, để lại một sắc màu ấm áp.
Ánh mắt khẽ chuyển, bây giờ cô mới để ý lúc nãy cô cười hơi lỗ mãng quá, Lâm Sơ Thịnh cắn môi, cúi đầu không nói gì.
Vừa mới yêu đương, luôn ước gì có thể bày ra mặt tốt đẹp nhất của cô trước mặt anh.
Lúc nãy có phải cô cười hơi lớn tiếng đúng không?
Dù sao Quý Thành Úc cũng là em trai anh, cô cũng nên kiềm chế lại xíu.
Bên trong xe hồi lâu vẫn không có tiếng động, Lâm Sơ Thịnh hơi chuyển ánh mắt qua nhìn anh, tầm mắt hai người chạm vào nhau, cô vừa mới chuẩn bị quay đầu đi, Quý Bắc Chu đã chống một tay lên ghế cô.
Người anh sáp lại gần, hơi thở nóng bỏng cũng áp sát theo.
Lâm Sơ Thịnh bỗng nhiên thấy trái tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Sao bỗng nhiên lại xấu hổ rồi?”
Giọng nói anh áp sát vào lỗ tai cô, hơi thở ngày càng gần.
“Đâu có đâu.”
“Mặt em đỏ lắm…” Anh lại tiến sát, chóp mũi cọ vào làn da cô, giọng nói anh khàn khàn, “Còn nóng nữa.”
Lâm Sơ Thịnh cắn môi, lông mi rung rung.
“Thịnh Thịnh…”
“Vâng?” Lâm Sơ Thịnh cảm giác được giọng nói cô cũng đang hơi run rẩy.
“Anh muốn hôn em.”
Lâm Sơ Thịnh không lên tiếng, chỉ cảm thấy chóp mũi anh cọ xát vào mặt cô, từng chỗ đều nóng như bén lửa.
Môi khẽ chạm, máu huyết như chảy cuồn cuộn, cô duỗi tay nắm chặt lấy lớp quần áo trên cánh tay anh, tay cô hơi dùng sức, lớp quần áo bị cô nắm chặt xuất hiện những vết nhăn.
Rừng mưa, oi bức, ẩm ướt, vốn đã rất nóng…
Hơi thở giao hòa, ngọt ngào, tê dại, đầu óc loạn hết lên.
Trúc trắc, hơi cứng ngắc, nhưng lại khiến tim đập người run.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng Lâm Sơ Thịnh vẫn hơi luống cuống, không biết phải đáp lại như thế nào, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt nhỏ cũng nghẹn đỏ lên.
Khi cảm thấy sắp nghẹn thở rồi, Lâm Sơ Thịnh nắm chặt lấy lớp quần áo của Quý Bắc Chu, khi ấy anh mới lui ra.
Nếu như không ngồi ở trong xe, Lâm Sơ Thịnh sợ rằng cô sẽ đứng không vững, bây giờ mới từ từ thở ra một hơi.
Giống như người chết đuối, bỗng nhiên hít được luồng khí oxy… Sống sót sau tai nạn.
Quý Bắc Chu cúi đầu cười thành tiếng, Lâm Sơ Thịnh cảm thấy anh đang chế giễu cô, cô khẽ trừng mắt nhìn anh.
Anh lại cúi đầu mổ nhẹ vào môi cô hai cái, giọng nói khàn khàn vang lên:
“Ngọt thật.”
Đầu Lâm Sơ Thịnh như nổ “ầm –” lên!
Quý Bắc Chu biết cô xấu hổ, anh duỗi tay ra ôm cô vào trong ngực, một hồi lâu mới lái xe đưa cô đi hóng gió tiếp.
Gió ở rừng mưa quá nóng, càng thổi càng khiến lòng người nóng hơn.
Không giống như trúng gió, nhưng lại khiến cả người như thêm lửa, cổ họng cũng khô rát khó chịu.
—
Hai người lại đi lượn đâu đó hai vòng, khi sắp đến giờ cơm tối mới quay xe trở về.
Lúc này ở bên trong xe bộ đàm bỗng nhiên truyền đến tiếng sàn sạt, Quý Bắc Chu duỗi tay ra chỉnh lại, cùng với tiếng luồng điện chối tai, một giọng nói vội vàng cũng truyền đến phía sau đấy.
“Báo cáo báo cáo, cách trụ sở 20km về phía Nam, có người bị thương, báo cáo báo cáo –”
Trái tim Lâm Sơ Thịnh nhảy dựng lên, Quý Bắc Chu đã cầm lấy bộ đàm, “Vu Bôn?”
“Đội trưởng, là em! Lư Tư Nam bị thương rồi.”
“Cậu đợi đấy, tôi lập tức qua đó.”
Quý Bắc Chu lái xe về nơi cách trụ sở về hướng Nam, gần nơi xảy ra chuyện hơn một chút.
Sau khi tắt liên lạc với Vu Bôn, Quý Bắc Chu nhanh chóng liên lạc lại với trụ sở, “… Tôi đang trên đường tới đó, chắc hẳn Vu Bôn lái xe của chúng ta, anh tra lại địa chỉ cụ thể rồi gửi ngay lại cho tôi.”
Ở nơi rừng mưa này, gần như không có vật gì làm mốc cả, trên xe đều được trang bị hệ thống định vị.
Chỉ nói phạm vi ước chừng, cũng khó có thể tìm đúng vị trí của bọn họ.
Tin tức được truyền lại rất nhanh, Quý Bắc Chu liền lái xe dựa theo định vị, anh quay đầu nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Nắm chặt tay vịn, ngồi vững.”
Một chân đạp chân ga, xe việt dã bay nhanh trên cánh đồng hoang vu ở rừng mưa.
Xe đi với tốc độ cực nhanh, cả người Lâm Sơ Thịnh kề sát vào lưng ghế, trái tim treo lơ lửng, nhịp tim đập nhanh chóng.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, Quý Bắc Chu không có thời gian đưa Lâm Sơ Thịnh trở về, bên kia có người bị thương, nếu không phải gặp bọn trộm săn, thì là bị dã thú tập kích.
Nếu đến muộn, có thể tính mạng của bọn họ cũng gặp nguy.
—
Khi đến vị trí định vị, xe bỗng nhiên phanh gấp lại, Lâm Sơ Thịnh còn chưa định thần lại thì Quý Bắc Chu đã nhảy xuống.
“Đội trưởng, Lư Tư Nam trúng đạn rồi!”
Khi Lâm Sơ Thịnh xuống xe, Lư Tư Nam đang nằm ở hàng ghế phía sau, sắc mặt trắng bệch, phần ngực phía bên phải được băng bó xử lý đơn giản, máu loãng lại chảy thấm qua lớp băng gạc.
Cánh tay phải của Vu Bôn cũng bị thương, cũng chỉ được xử lý sơ qua.
Cửa kính thủy tinh ở ghế lại vỡ nát, trên thân xe có rất nhiều vết đạn.
Quý Bắc Chu đến kiểm tra trạng thái của Lư Tư Nam, lúc này cô ấy đã hôn mê rồi.
“Đội trưởng…” Vu Bôn tuổi không lớn, máu chảy hoa cả mắt, anh ấy cũng hơi hoảng hốt, “Em cầm máu cho cô ấy rồi, nhưng lốp xe bị nổ rồi, không lái xe được.”
“Cánh tay cậu cũng bị thương thì lái xe thế nào!” Quý Bắc Chu cắn răng, ra hiệu Lâm Sơ Thịnh giúp anh đỡ Lư Tư Nam lên xe của anh, “Vết thương này của cô ấy nếu quay về thì vẫn phải đưa bệnh viện, chúng ta đi thẳng qua đó luôn.”
Quý Bắc Chu nói lại tình hình cho bên trụ sở, sau đó lập tức lái xe đến bệnh viện.
“… Bọn em đưa Colin và bố mẹ anh ấy lên bệnh viện ở thành phố, khi vừa trở về thì gặp phải mấy tên trộm săn, bọn họ nhận ra xe của chúng ta, sau đó bắt đầu bắn về phía này, lúc ấy bọn em vẫn chưa kịp phản ứng lại.”
“May mà trong xe vẫn còn mấy khẩu súng!”
Vu Bôn che cánh tay lại, nói như nghiến răng nghiến lợi.
“Đám khốn nạn này rõ ràng muốn giết chúng ta, mẹ kiếp quá ngông cuồng rồi.”
…
Quý Bắc Chu lái xe, đôi tay nắm chặt tay lái, cả đường không nói chuyện.
Lúc này Lâm Sơ Thịnh ngồi ở hàng ghế phía sau, Lư Tư Nam dựa vào người cô, khi nắm tay cô ấy, Lâm Sơ Thịnh có thể cảm nhận rõ nhịp tim đập chậm và nhiệt độ cơ thể thấp của cô ấy.
Màn đêm sắp buông xuống, ánh trời tà phía chân trời đỏ như máu.