Quý Bắc Chu gặp người lớn xong, cũng sắp đến Tết Âm Lịch rồi, đây có thể nói là một trong những ngày bận rộn nhất của năm.
Đặc biệt là sau hôm 28, Lâm Sơ Thịnh hầu như còn không được nghỉ ngơi.
Cô bị mẹ kéo đi tổng vệ sinh nhà, nhà cô có nhiều phòng trọ, để mà dọn hết được thì cũng khá mệt, tuy đã thuê người giúp việc theo giờ rồi nhưng vẫn mệt đến mức cô không đứng thẳng lưng được.
Rồi đi mua đồ Tết, tặng quà cho bạn bè, mãi đến đêm 30 Tết mới rảnh rỗi thật.
Ăn bữa cơm tất niên xong, hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp ngồi xem tiết mục Tết, Lâm Sơ Thịnh thì vẫn luôn ngồi gửi tin nhắn cho Quý Bắc Chu.
Năm mới đến lại đi thăm người thân bạn bè, chuyện bạn trai Lâm Sơ Thịnh là Quý Bắc Chu cũng truyền đi nhanh chóng.
Nhà họ Quý cũng có tiếng tăm ở Giang Đô, bạn bè thân thích gặp mặt, rồi lại chào hỏi hàn huyên khách sáo với nhau.
—
Lâm Sơ Thịnh gặp mặt nhà cô út vào hôm mùng ba Tết.
Điều làm cô bất ngờ là Trịnh Túc cũng ở đấy.
Bữa tiệc đính hôn hôm trước ồn ào đến mức phải vào đồn cảnh sát, theo lời bố cô kể thì mối hôn sự này gần như là bị hủy rồi, lúc này lại là người một nhà yêu thương lẫn nhau, làm cô hơi bất ngờ.
Trịnh Túc còn nói với cô rằng, nếu có thời gian sẽ mời cô và Quý Bắc Chu một bữa cơm.
Cô út thì vẫn đeo vàng bạc đầy người, gặp người khác thì vẫn khen con rể tương lai xuất sắc hiếu thảo ra sao, tựa như chuyện đêm đó chưa từng xảy ra.
Lâm Sơ Thịnh không có hứng thú với nguyên nhân lý do gì đó, còn người anh họ Lâm Sơ Lãng lại thúc giục cô sắp xếp thời gian để đi ăn chung bữa cơm với Quý Bắc Chu, thời gian đã định là vào mùng năm.
Ăn xong bữa cơm này, Quý Bắc Chu đã hoàn toàn chinh phục được đám anh chị em của Lâm Sơ Thịnh.
Lâm Sơ Thịnh hỏi anh có bí quyết gì, anh chỉ cười:
“Có thể do mị lực cá nhân.”
“…”
Ăn xong bữa cơm này, Quý Bắc Chu cũng nhắc nhở cô:
“Ngày mùng tám Vu Bôn và Lư Tư Nam đính hôn với nhau, anh sợ dịp Tết trên đường nhiều xe nên tính đến đấy trước một hôm, buổi chiều mùng bảy anh đi đón em, chúng ta lái xe đi.”
Lâm Sơ Thịnh cũng nói chuyện này với bố mẹ cô rồi, Trình Diễm Linh cũng chẳng ý kiến gì, chỉ dặn dò cô ra bên ngoài phải chú ý an toàn.
Còn Lâm Kiến Nghiệp nhìn chằm chằm vào con gái, muốn nói lại thôi.
Cho đến khi Quý Bắc Chu tới đón cô, trước khi cô lên xe, ông mới tới gần rồi nói khẽ:
“Bố biết xã hội bây giờ không như trước kia, chuyện yêu đương cũng cởi mở hơn, nhưng mà hai đứa ra ngoài với nhau phải chú ý chút, con gái phải biết tự bảo vệ mình.”
Lâm Sơ Thịnh không ngờ bố cô kìm nén mấy ngày, rồi lại nói những lời này với cô.
Tạm biệt bố mẹ rồi lên xe, trên mặt cô vẫn còn bỏng rát.
“Chú nói gì với em đấy?” Quý Bắc Chu tò mò.
“Không có gì, chỉ bảo em chú ý an toàn.” Lâm Sơ Thịnh cười trừ.
**
Từ Giang Đô đến Kim Lăng lái xe mất tầm ba tiếng đồng hồ, trên đường cao tốc còn tắc đường, cứ đi một lúc rồi lại dừng.
Bên trong xe mở máy sưởi ấm áp, Lâm Sơ Thịnh ngủ một giấc trên đường, lúc tỉnh dậy đã là chạng vạng, trên người cô còn được đắp áo khoác của Quý Bắc Chu.
“Đến chỗ nào rồi anh?”
“Vừa đến Kim Lăng, còn cách điểm đến nửa tiếng nữa.”
Lâm Sơ Thịnh hà hơi rồi lấy điện thoại ra, có một cuộc gọi nhỡ của mẹ cô, còn có tin nhắn của Triệu Thiến, Lư Tư Nam gửi đến.
Lư Tư Nam thì hỏi cô đến chỗ nào rồi, rồi bảo mấy người Hắc Tử đã đến rồi, chỉ còn đợi hai người bọn cô nữa thôi.
Còn Triệu Thiến thì đã đi làm lại từ mùng bảy, đang phàn nàn với cô đủ mọi việc sau Tết, chẳng có dáng vẻ sôi nổi gì.
【 Cậu với anh cả chưa tới nơi à? 】
【 Sắp rồi. 】
【 Thịnh Thịnh, cậu nói thật với tớ đi, cậu với anh cả tới bước nào rồi? 】
Từ lúc nghe Quý Bắc Chu gọi cô như thế, Triệu Thiến cũng cố ý trêu chọc, bắt chước gọi cô là Thịnh Thịnh.
【 Cái gì mà bước nào chứ. 】
【 Đều là người trưởng thành cả rồi, có chuyện gì mà không nói được, khi còn học đại học, chúng ta còn xem phim cùng nhau mà, cậu còn nhớ không? 】
Nhắc tới chuyện này, Lâm Sơ Thịnh lại thấy xấu hổ bực mình, năm đó Triệu Thiến đến kí túc xá của cô, nói có thứ này hay lắm phải chia sẻ với cô, ai mà ngờ lại là loại phim này.
Hai người xem xong mà mặt đỏ ngại không chịu nổi.
【 Cậu với anh cả đang yêu đương mà, lại còn ra ngoài chơi với nhau, cậu đừng nói là cậu chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì chứ? 】
Chỉ thông qua tin nhắn trên màn hình, Lâm Sơ Thịnh đã có thể cảm nhận được ý cười xấu xa của người nào đó.
—
Lần này chỉ đến để tham dự lễ đính hôn, Lư Tư Nam còn nói trước sẽ bao ăn ở, để bọn cô an tâm không cần lo thứ khác, Lâm Sơ Thịnh cũng không có chuẩn bị thứ gì nhiều.
Khi bọn cô đến nơi, mới phát hiện nơi này là một khách sạn nghỉ dưỡng có suối nước nóng.
“Chị dâu!” Lư Tư Nam đã đứng ở cửa chờ sẵn, vừa thấy cô đã hưng phấn không ngừng vẫy tay, “Chỉ chờ mỗi hai người thôi, mau đi cất vali vào phòng rồi cùng nhau đi ăn cơm.”
“Chị dâu, đội trưởng.”
Vu Bôn cũng vui chuyện đính hôn, cả người tràn đầy tinh thần.
“Những người khác đâu rồi?” Quý Bắc Chu dò hỏi.
“Đang đánh bài ở trong phòng.”
…
Vu Bôn và Lư Tư Nam dẫn hai người đi đến phòng, trên đường đi Lâm Sơ Thịnh hỏi vết thương của cô ấy như thế nào rồi, và cũng tò mò chuyện hai người đến với nhau như thế nào.
Nói chuyện cả đường đi, đến lúc tới cửa phòng, Lư Tư Nam đưa thẻ phòng bảo hai người đi vào.
“Đội trưởng, đây là thẻ phòng, anh với chị dâu ở phòng này.” Lư Tư Nam cười đưa thẻ phòng cho Quý Bắc Chu.
“Tôi với anh ấy… Bọn tôi ở cùng nhau á?” Lâm Sơ Thịnh như bị thắt lưỡi lại.
Cô cũng từng nghĩ Lư Tư Nam sẽ sắp xếp như vậy, nhưng đến lúc thành sự thật rồi vẫn thấy mất tự nhiên.
“Chỗ này không có phòng đơn, tất cả mọi người đều ở phòng hai, phòng ba hết, nếu hai người không ở cùng nhau thì phải sắp xếp thế nào được?” Lư Tư Nam lại đưa vấn đề này cho cô.
“Người lần này đến hầu như đều là nam cả, còn có mấy người bạn tốt của tôi nữa, nhưng mà tối hôm qua các cậu ấy đã đến rồi, ba người ở cùng một phòng, tôi cũng không tiện để chị ở phòng ấy được.”
“Chị dâu, nếu như chị không hài lòng thì để tôi đi thuê thêm một phòng nữa cho chị nhé?”
Lâm Sơ Thịnh nghĩ đến chi phí ở khách sạn, ở một đêm không không rẻ, người ta đã bao ăn ở rồi, cô làm khách cũng không thể xoi mói nhiều được.
“Vậy cứ như thế đi.” Lâm Sơ Thịnh mím môi cười.
“Vậy hai người cứ sắp xếp đồ trước đi, nhà ăn ở tầng hai, cứ đi thẳng đến đấy là được.”
Lư Tư Nam nói xong rồi đi cùng với Vu Bôn, chỉ còn hai người ở lại, đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Thịnh ở cùng một phòng với người khác giới, chân tay cô luống cuống không biết làm thế nào, Quý Bắc Chu thì lại xem xét kỹ lưỡng căn phòng.
Căn phòng này được thiết kế theo kiểu Nhật, không có giường, phòng tatami* có tấm đệm ở trên đất, còn có hai bộ quần áo ngâm suối nước nóng và các kiểu sữa tắm dầu gội, trên bàn còn có một quyển ghi thời gian suối nước nóng mở cửa.
Phòng tatami*: Phòng được lát sàn bằng tatami, có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm (waratoko) này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm×1820mm, dày 55mm.
“Suối nước nóng mở cửa đến mười giờ tối, ăn cơm xong có thể đi ngâm một lúc.” Quý Bắc Chu cười nói.
Lâm Sơ Thịnh gật đầu nói ừm, đôi mắt nhìn xung quanh, nhưng không dám nhìn vào người Quý Bắc Chu.
—
Đến lúc đến căn tin ăn cơm, hai người lại nắm tay nhau, chọc cho một đám người ngồi cười cợt.
Trong bữa cơm, điện thoại Lâm Sơ Thịnh có thông báo nhận được mail, là một link gì đó.
Người gửi đến là Triệu Thiến, cô giải nén link này, nhưng vẫn không mở được bằng điện thoại.
Cô bèn gửi tin nhắn cho Triệu Thiến: 【 Cậu gửi cho tớ cái gì đấy? 】
Triệu Thiến cười:
【 Vừa tan làm về nhà là tớ đã phải sắp xếp lại đấy, đều là thứ quý giá tớ cất giữ nhiều năm, không cho người ngoài đâu, hôm nay đặc biệt tặng cậu đấy, cũng là vì hạnh phúc những ngày sau của cậu với anh cả, cậu xem đi đấy, đừng để phụ tấm lòng của tớ. 】
Lâm Sơ Thịnh cũng không ngốc, cô ngay lập tức cảm thấy mặt nóng lên, ngay cả trái tim cũng vô cớ đập loạn.
Quý Bắc Chu khẽ liếc sang cô, “Em làm sao vậy? Mặt đỏ lắm.”
“Không, không sao cả.” Lâm Sơ Thịnh vội vàng cất điện thoại đi.
Cô rõ ràng không làm chuyện xấu, nhưng lại bắt đầu chột dạ.
Nghĩ đến cảnh đêm nay hai người ở chung một phòng, càng thấy đứng ngồi không yên, nhất là khi ăn cơm xong cô còn đi ngâm suối nước nóng, ngâm đến mức sắp nóng ngất ở đấy luôn.
Hai người đang ở trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, ước gì có thể dính lấy nhau mỗi phút mỗi giây.
Nếu nói như ở chung một phòng, cô cũng có chút chờ mong, thấp thỏm, nhưng cũng không chán ghét.
Lâm Sơ Thịnh, mày hết thuốc chữa rồi!
Hết chương 80
Lời của tác giả:
Anh Bắc: Ở chung một phòng, thịt dâng đến miệng rồi, nên ăn hay không đây?
Quý Thành Úc: Anh chó như thế mà, lại còn đủ trò trêu ghẹo, anh sẽ bỏ qua cơ hội tốt như thế sao?
Anh Bắc: Anh đang nghĩ không thể phụ lòng mong đợi của vợ được. Đàn ông mà, sao lại để người phụ nữ của mình thất vọng được?
Em gái Lâm:…