Chuyện Quý Bắc Chu lên TV còn gây xôn xao ở trong trường đại học ngôn ngữ.
Không ít sinh viên từng gặp Quý Bắc Chu, rồi đối chiếu với hình ảnh trên bản tin, và cũng có nhân viên của đài truyền hình đến dò hỏi Lâm Sơ Thịnh xem liệu anh có phải là bạn trai của cô không.
Thậm chí còn có những sinh viên chia sẻ chuyện tình yêu mãnh liệt của hai người lên weibo.
Ở trên mạng, cũng người dò hỏi xem Quý Bắc Chu đã có bạn gái hay chưa, những sinh viên đại học ngôn ngữ lại nói rằng có rồi và đó là đàn chị của họ, có người tin, cũng có người nghi ngờ, phần bình luận trong bài viết của đài truyền hình cực kỳ sôi nổi.
Phần bình luận chỉ toàn thảo luận về vấn đề Quý Bắc Chu có độc thân hay không, điều này đi ngược lại với ý định ban đầu của chương trình, hoặc vì suy xét đến vấn đề nào đó mà Weibo của đài truyền hình đã bị xóa bài đăng đó sau vài giờ đăng tải.
Đài truyền hình lại đăng lên ảnh một minh tinh nào đó để tuyên truyền, fans nhanh chóng bình luận điên cuồng, và lại gây ra một cơn sóng dữ trên mạng.
Lúc này ở trong khách sạn, không khí cũng đang căng thẳng như giương cung bạt kiếm.
“Đội trưởng Quý, bài đăng trên weibo đã được xóa rồi, cậu vẫn còn không hài lòng à?” Nhà sản xuất chương trình mang vẻ mặt tức giận.
“Bọn tôi hợp tác với khu bảo hộ của các cậu, sau này chương trình được phát sóng, mấy người đội viên các cậu cũng đều phải lên ống kính thôi.”
“Bây giờ chỉ mới tuyên truyền trên mạng chút thôi, cậu có cần phải nổi giận như thế không?”
…
“Anh Ngô đừng nóng giận nữa.” Hắc Tử cười hòa giải, đưa cho ông ta một điếu thuốc, “Đội trưởng của bọn tôi không thích xuất đầu lộ diện, anh thông cảm chút cho.”
“Tôi làm điều này không phải vì muốn tuyên truyền cho việc bảo vệ động vật hoang dã à, hoá ra chúng tôi tốn công vô ích rồi.” Ngô Giang hừ lạnh.
Bài đăng tuyên truyền bị gỡ đi, ông ta vẫn thấy hơi bực tức.
“Đội trưởng.” Về sau vẫn còn phải đồng hành một khoảng thời gian nữa, cũng không thể để mối quan hệ giữa hai bên cứng nhắc thế được, Vu Bôn khẽ đẩy tay Quý Bắc Chu, ý bảo anh nói mấy câu hòa hoãn.
Quý Bắc Chu chỉ nhìn về Ngô Giang với vẻ lạnh nhạt, “Tôi không quan tâm đến chuyện sau này chương trình của các anh cắt ghép biên tập như thế nào, đó là chuyện của mấy tháng sau rồi, còn bây giờ thì mong các anh chú ý chút cho.”
“Bọn tôi có nghĩa vụ phải phối hợp với chuyện ghi hình của các anh, còn về chuyện các anh muốn tuyên truyền đánh bóng như thế nào…”
“Thì cũng đừng làm phiền đến bọn tôi.”
“Không phải đâu, anh Ngô, thực ra bọn anh không hiểu rõ tình hình, nhóm người đối đầu với bọn tôi cực kỳ hung ác, ý của đội trưởng là…” Hắc Tử có ý muốn đứng ra giải thích.
“Không cần giải thích thay cậu ta nữa, cậu ta nói rõ ràng thế còn gì.”
Quý Bắc Chu nói một câu rất nặng lời, Ngô Giang tức giận đến nỗi đứng dậy, lúc nhìn về phía anh còn mang vẻ bực tức.
Ông ấy là người làm chương trình nhiều năm, chưa bao giờ chịu cảnh bị người khác nói như vậy, không ngờ Quý Bắc Chu ngày thường tỏ vẻ uể oải không quan tâm gì, lúc này lại có thái độ cực kỳ cứng rắn.
Như chạm vào cục đá cứng đầu, đạo diễn mang cơn tức, dẫn theo mấy người bên phía đài truyền hình đạp cửa ra ngoài.
“Đội trưởng, anh lại đắc tội với người khác rồi, bây giờ người ta còn không cho chúng ta cơ hội để giải thích kìa.” Hắc tử líu lưỡi, lắc đầu không biết phải làm thế nào.
Lúc nãy Hắc Tử đưa điếu thuốc ra nhưng Ngô Giang không nhận, hắn vừa chuẩn bị nhét về hộp, thì Quý Bắc Chu đã cầm lấy.
Hắc Tử chủ động bật lửa cho anh, Quý Bắc Chu nhíu mày hút điếu thuốc, chỉ cười không nói gì.
“Em đoán bọn họ quay về sẽ đi tố cáo này với lãnh đạo, chuyện này chắc chắn chưa kết thúc, đáng lẽ anh nên nói khách sáo đôi chút, người ta cũng vì chương trình mà.” Vu Bôn nói thẳng.
Quý Bắc Chu cúi đầu hút thuốc, vẻ mặt cực kỳ cẩn trọng.
**
Rất nhanh đã đến ngày cuối cùng của Hội nghị Quốc tế về bảo vệ động vật hoang dã.
Người của đài truyền hình vẫn chưa xuất hiện, lúc đó Quý Bắc Chu không để cho họ bậc thang nào để xuống, trong lòng họ tất nhiên vẫn tức giận.
Hội nghị kết thúc, các tổ chức tập thể chụp ảnh liên hoan, rồi phát vài vật kỉ niệm, hơn 9 giờ tối mới giải tán.
Lần này Quý Bắc Chu còn gặp được lãnh đạo ở bên phía Khả Khả Tây Lý, Hắc Tử và Vu Bôn đi trước, chỉ có mình anh ở lại nói chuyện với lãnh đạo cũ, đợi đến lúc hai người ra khỏi khách sạn đã là gần mười giờ.
“Nhất định phải bảo trọng, an toàn của bản thân là quan trọng nhất, có thời gian thì trở về chơi, có tên nhóc còn nói nhắc cậu suốt, nói nhớ cậu.”
Quý Bắc Chu gật đầu, “Vâng.”
“Đêm nay tôi phải về luôn rồi, nếu như có thời gian thì chúng ta sẽ cùng uống rượu với nhau.”
“Không thành vấn đề.”
Quý Bắc Chu nhìn theo bóng dáng xa dần của lãnh đạo cũ, rồi anh lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Lâm Sơ Thịnh, ánh mắt vừa lướt xung quanh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở chỗ dưới đèn đường.
Lâm Sơ Thịnh vốn đang ngồi xổm xuống, vừa thấy anh đi ra đã vội đứng dậy, nhưng do ngồi xổm lâu quá, hai chân cô tê lên, nhất thời không cử động được, cô chỉ đành vẫy tay về phía anh.
Quý Bắc Chu cảm thấy cổ họng nóng lên, rồi anh bước nhanh về phía cô.
Ôm cả người cô vào trong ngực, hít sâu một hơi, “Đến đây lúc nào? Sao lại không nói cho anh biết?”
“Vừa mới tới không lâu.”
“Thế sao không đi vào?”
“Khách sạn này nghiêm ngặt lắm, bảo hôm nay được bao trọn rồi, cần giấy mời của các anh mới đi vào được.”
“Có lạnh không?”
“Không lạnh lắm.”
“Chúng ta trở về thôi.”
Quý Bắc Chu nắm tay cô, thấy hơi lạnh, bèn cầm chà xát ở trong tay, rồi lại đưa lên môi hà hơi ủ ấm, và anh đặt một nụ hộn nhẹ lên tay cô.
Nói đến chuyện trở về, đương nhiên là về nhà nghỉ kia rồi, lúc đi qua sảnh, ông chủ cũng nhớ mặt hai người, rồi còn cười trêu chọc:
“Ui chao, đôi tình nhân về rồi à.”
Khuôn mặt Lâm Sơ Thịnh đỏ lên, hai người vừa mới vào cửa, cửa vừa được đóng lại, Lâm Sơ Thịnh còn chưa kịp dắt thẻ phòng để đóng cửa lại, đã bị Quý Bắc Chu túm lại ấn ở trên cửa.
Phòng của nhà nghỉ này cũng không lớn, dù vậy, anh cũng lười đi hai bước đến giường.
Đêm nay anh uống chút rượu, nụ hôn mang theo mùi rượu nồng dần dần rơi xuống.
Bá đạo dùng sức, ngang ngược không cho Lâm Sơ Thịnh cơ hội để hít thở.
Lâm Sơ Thịnh cảm thấy sắp không thở nổi nữa, mới nghẹn ngào lấy tay đẩy anh ra.
Quý Bắc Chu nhíu mày, áp hai bàn tay đang đập loạn của cô ra phía sau rồi lại đưa lên đỉnh đầu, ấn chặt ở trên cửa.
Đêm nay, anh quá nguy hiểm.
Cả người Lâm Sơ Thịnh mềm nhũn, chóng mặt, ngón tay run rẩy, thẻ phòng rơi xuống đất phát ra tiếng “lạch cạch –”, lúc này động tác của Quý Bắc Chu mới dịu dàng lại.
Anh lưu luyến hôn lên môi cô, hơi thở dồn dập nóng bỏng, dùng giọng dịu dàng nhất để nói lời ấu yếm:
“Anh hối hận rồi.”
Lâm Sơ Thịnh muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện giọng cô hơi khàn, chỉ có thể phát ra một tiếng đầy nghi hoặc.
“Anh sợ mình không nỡ đi, sẽ rất nhớ em.”
Lâm Sơ Thịnh thoáng cử động, bàn tay Quý Bắc Chu đang giữ lấy cô dần thả lòng, lúc này Lâm Sơ Thịnh trở tay, khẽ nắm lấy tay anh.
“Em cũng sẽ rất nhớ anh…”
Thứ đáp lời cô, là một nụ hôn mạnh mẽ khiến người khác không thở nổi.
Hơi thở dây dưa, hai người dựa sát nhau, cả người đều nóng lên, tựa như nắng hè chói chang, lúc này một cơn gió mát thổi qua, khiến ngọn lửa cháy liên miên không ngớt.
Chỉ có ánh trăng dịu dàng nơi chân trời chiếu ánh sáng mờ ảo lên căn phòng.
Tựa như dịu dàng triền miên.
Hết chương 88.
Lời của tác giả:
Em gái Lâm: Lời của chị dâu có lý thật. đàn ông nhịn nhiều năm, đúng là…
Anh Bắc: Hả?
Em gái Lâm: ^_^