Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Quý Bắc Chu cúp điện thoại, vết thương trên mu bàn tay anh đau lâm râm, cơn nghiện thuốc lá lại tái phát, anh vừa mới định đứng dậy mở cửa, chuẩn bị đến phòng bên cạnh tìm Hắc Tử để lấy hai điếu thuốc, thì lại thấy nhà sản xuất truyền hình Ngô Giang đang đứng ở cửa phòng.

“Anh Ngô? Có chuyện gì không?”

“Tôi, tôi…”

Ngô Giang bỗng tự thấy cực kỳ xấu hổ, không có mặt mũi để gặp anh.

“Đi vào rồi nói.”

Nơi này nghèo, lại có khí hậu nhiệt đới, nhà nghỉ này còn không có quạt chứ nói gì đến điều hòa.

Có tiếng muỗi vo ve, Quý Bắc Chu đóng chặt cửa sổ lại, trong phòng càng nóng nực oi bức hơn.

“Đội trưởng Quý, tôi vẫn nên nói lời xin lỗi với cậu, tôi thật sự không ngờ rằng đám người kia lại hung ác tàn bạo, lại còn kiêu ngạo như vậy.”

Ở trong nước đã lâu, bạn không thể nào ngờ được rằng, bây giờ còn có người dám tụ tập bè phái, cầm vũ khí hành hung giữa ban ngày.

“Ở đây lâu cũng quen rồi.” Quý Bắc Chu nhìn về phía ông ấy, “Anh có thuốc không?”

“Có.”

“Có để ý không?” Quý Bắc Chu nhận lấy thuốc, lại nhìn về phía ông ta.

“Không sao không sao.”

Ngô Giang nhìn người ở trước mặt, anh chưa đến ba mươi tuổi, trên tay quấn đầy băng vải, trong phòng sương khói mờ nhạt, khiến khuôn mặt anh cũng mờ ảo theo, anh hơi nhíu mày lại, nhìn có vẻ cực kỳ xa cách khó gần.

“Cậu làm nghề này bao lâu rồi?” Ngô Giang dò hỏi.

“Bắt đầu từ năm bốn đại học, chắc tầm sáu, bảy năm gì đó.”

“Vì sao phải làm nghề này, tôi nghe nói gia cảnh cậu không tồi, còn tốt nghiệp trường quốc phòng nữa.”

Quý Bắc Chu dùng ngón cái và ngón trỏ cầm đầu thuốc lá, hút một hơi sâu, dập tàn thuốc vào trong khay, rồi nghiêng đầu nhìn ông ta, “Trước đây tôi chỉ muốn làm tình nguyện viên một năm, sau này…”

“Khi biết được tội ác của kẻ trộm săn, muốn bắt bọn họ, nhưng lại bắt không hết, cứ ngày qua ngày, thời gian cứ trôi.”

“Muốn đi cũng không đi được.”

Ngô Giang cười với anh, “Các cậu thật vĩ đại.”

Trước đây ông ấy từng ở khu bảo hộ một thời gian, nơi này buồn tẻ, nhạt nhẽo, hiu quạnh, ông khó mà hình dung được việc ở lại một nơi như vậy suốt mấy năm trời.

Quý Bắc Chu chỉ cười nhẹ, rồi nghiêng đầu nhìn ông ấy, “Thực ra các anh có thể đến đây, chúng tôi đều thấy biết ơn rồi, và cũng mong đợi về việc phát sóng chương trình của các anh.”

Ngô Giang cười gật đầu, cảm thấy trách nhiệm trên vai càng nặng nề hơn.

**

Đêm hôm ấy, Ngô Giang nói với Quý Bắc Chu rất nhiều, cũng hỏi về chuyện bạn gái của anh, anh cũng đưa cho ông xem ảnh mình lén chụp Lâm Sơ Thịnh.

Sáng sớm hôm sau, đoàn người lên đường đi đến chợ đen, nơi bán ngà voi.

Nói là chợ đen, nhưng thực ra là một nơi trắng trợn chẳng kiêng nể gì, trên mảnh đất có loạn lạc liên miên, chính quyền cũng bận rộn tham chiến, đâu quản được những chuyện này.

Có vẻ như thấy đoàn người bọn họ đều là người châu Á, vậy nên khi vừa mới đi vào chợ đen, đã có người cầm ngà voi, bắt chuyện với họ bằng giọng quốc ngữ trúc trắc.

Ngô Giang nhìn về phía Quý Bắc Chu với vẻ kinh ngạc.

Anh lại cười, “Ở nơi này, bọn họ đều cảm thấy nước chúng ta thích ngà voi, lại có tiền chịu mua nhiều nhất, vậy nên cứ nhìn thấy người châu Á thì họ sẽ hỏi có muốn mua ngà voi không.”

“Chợ đen này bị cấm nhiều lần, hàng càng khan hiếm hơn, chế phẩm ngà voi cũng càng quý.” Hắc Tử ngậm thuốc lá, nói với vẻ không biết làm sao.

Vu Bôn bổ sung: “Càng nghiêm ngặt thì thứ này càng là của hiếm.”

Mọi người đều im lặng.

Từ khi quay về khỏi chợ đen, mấy người nhận được điện thoại của cảnh sát địa phương và giới bảo vệ động vật, nói rằng tìm được dấu vết hoạt động của đám người Diều Hâu ở một nơi.

Khi mọi người chạy đến, một đám người đang đứng bàn bạc quanh mấy con tê giác bị săn giết.

Cách đó không xa có mấy người đang cố gắng khống chế một con tê giác đang nổi điên.

Có thể là do vừa thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ, nó cực kỳ sợ con người, trên người chảy đầy máu nhưng vẫn cố vùng vẫy, đến khi không chống đỡ nổi nữa, ngã ầm xuống đất.

Tuy rằng mới bị săn giết không lâu, nhưng dưới sự ẩm ướt nóng nực của khí hậu nhiệt đới, phần máu thịt bên ngoài đã chuyển sang màu đỏ lẫn đen, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được phần đầu lâu ở trên mặt.

Mùi máu tươi khiến ruồi nhặng bay tới, mấy con kền kền bay trên không trung, tìm cơ hội để vồ lấy mồi.

“Xác định là Diều Hâu à?” Quý Bắc Chu dùng tiếng Anh để giao tiếp với người bảo vệ ở địa phương.

“Đương nhiên rồi.”

“Đội viên Quý, bọn họ đang làm gì vậy?” Ngô Giang nhìn một đám người đang lấy thứ gì đó ở xung quanh.

“Lấy đường đạn, và thu thập vân tay dấu chân, hoặc là sợi lông tóc mà bọn họ còn lưu lại, có chứng cứ, biết là đám người nào nổ súng, cũng có bằng chứng để thẩm vấn khi bắt được bọn họ.”

“Nơi này quá hỗn loạn, hầu như rơi vào tình trạng vô chính phủ, cho dù có thu thập chứng cứ, bắt được người, thì có người thẩm vấn à?” Có người khẽ thì thầm.

Quý Bắc Chu nhìn người kia một cái, “Vậy nên chúng ta không nên làm gì à?”

“Tôi không có ý đó, nơi này quá hỗn loạn…”

“Mặc dù toàn bộ thế giới đều hỗn loạn hết, chúng ta chỉ cần làm chuyện chúng ta cho rằng đúng là được.”



Trong lúc tiến hành lấy mẫu ở hiện trường, cảnh sát địa phương còn nói về kết quả gần đây họ điều tra được với Quý Bắc Chu.

“Thông qua số súng ống bán ở chợ đen, còn có manh mối mà người bên phía chúng tôi cung cấp, bọn tôi đã có hành tung của đám người này, nếu có tin tức gì bọn tôi sẽ liên lạc với các anh.”

Bắt người là công việc của cảnh sát, chỉ cần đám người kia không hoạt động ở khu bảo hộ, Quý Bắc Chu cũng không có thời gian để truy đuổi.

Trở lại khu bảo hộ, công việc lại buồn tẻ ngày qua ngày.

Có lẽ do người của đài truyền hình còn ở đây, khu bảo hộ cũng bày thêm hoạt động để thêm niềm vui.

Đến khi người của đài truyền hình sắp rời đi, lãnh đạo cũng tổ chức đi tiễn họ.

Đêm hôm đó, mọi người đều đang có hứng thú, đài truyền hình làm cuộc phỏng vấn cuối cùng.

Dò hỏi lý do bọn họ tụ tập lại ở đây, rồi có nguyện vọng gì, Hắc Tử bỗng nhiên kích động:

“Tôi không đi, tôi định ở nơi này cả đời, tôi không vĩ đại gì cả, mấy người đừng chụp cho tôi cái mũ cao cả đó, trên đời này nhiều người vĩ đại lắm, chính là những cảnh sát nhân dân, lính cứu hỏa phòng cháy chữa cháy bình thường, ai mà không vất vả, ai dám nói bọn họ không vĩ đại.”

“Nhưng khi không xảy ra chuyện gì, bọn sẽ đều quá bình thường, vậy nên mới bị người khác xem nhẹ.”

“Việc bình thường vậy mà họ có thể làm cả một đời, đó mới là vĩ đại, tôi chỉ muốn là một người bình thường.”

“Tôi chỉ hy vọng thế giới này hoà bình, không có giết chóc!”



Quý Bắc Chu nhìn vẻ mặt kích động của Hắc Tử, anh chỉ cười rồi đi ra bên ngoài để hút điếu thuốc, Ngô Giang cũng đi theo anh.

“Đội trưởng Quý, ngày kia chúng tôi sẽ về Bắc Kinh.” Ngô Giang cười, “Bạn gái cậu ở đấy đúng không? Cậu có thứ gì cần tôi đưa cho cô ấy không? Hoặc truyền đạt lời gì đấy.”

Quý Bắc Chu không lên tiếng.

“Vậy cậu có nguyện vọng gì gì? Xem tôi có thể giúp được gì không.”

“Nguyện vọng của tôi là…” Quý Bắc Chu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao trước mắt.

Ngô Giang cũng ngẩng đầu nhìn lên, không hiểu lý do gì.

**

Người của đài truyền hình đi rồi, trước khi đi, hai bên đứng cạnh nhau để chụp một bức ảnh.

Ngày ấy Lâm Sơ Thịnh nhận được điện thoại của Du Đại Vinh, ông nói có người tìm cô, khi tới văn phòng, cô gặp được một người đàn ông xa lạ.

“Chú là?”

“Tôi là Ngô Giang bên phía đài truyền hình, mới quay về từ khu bảo hộ, đây là đồ đội trưởng Quý bảo tôi đưa cho cô.”

Lâm Sơ Thịnh nhìn vào bức thư, cười nói cảm ơn, rồi dò hỏi về tình hình gần đây của Quý Bắc Chu, biết được anh bình an vô sự, cô mới thấy yên lòng.

Khi trở lại ký túc xá, cô tìm dao rọc giấy, mở bức thư một cách cẩn thận, bên trong chỉ có một tấm ảnh.

Bầu trời đen kịt, ánh sao đầy trời.

Chóp mũi lập tức thấy chua xót.

Ảnh chụp này sau khi Ngô Giang về Bắc Kinh mới đem đi rửa, ông ấy từng hỏi Quý Bắc Chu, vì sao lại muốn đưa thứ này, anh chỉ nói:

“Nguyện vọng của tôi rất đơn giản, tôi muốn…”

“Đi ngắm sao với cô ấy.”

Ngô Giang tất nhiên không hiểu hàm ý trong câu nói này.

Bọn họ đi theo mấy người Quý Bắc Chu để quay phim chụp ảnh rất lâu, cũng từng gặp mặt chính diện với kẻ trộm săn, ông ta nhớ rõ vẻ tàn nhẫn của Quý Bắc Chu khi nổ súng, và ánh mắt thờ ơ hời hợt khi đạn bay trúng kẻ trộm săn.

Và ông ấy cũng nhớ rằng,

Khi anh nói những lời này…

Khuôn mặt mỉm cười, cực kỳ giống như gió xuân ấm áp.

Hết chương 91.

Lời của tác giả:

Anh Bắc thật sự rất giỏi ăn nói, rất dịu dàng—

Quý Thành Úc: Mấy người ai ai cũng có ánh mắt không tốt hết.
Nhấn Mở Bình Luận