Tín hiệu ở khu bảo hộ không ổn định, Lâm Sơ Thịnh và Quý Bắc Chu cũng không thể lúc nào cũng giữ liên lạc được, những lúc ấy cô sẽ lấy tấm ảnh mà anh nhờ người đưa tới được đặt ở dưới gối ra để ngắm, còn ngồi cười ngây ngô, khiến bạn cùng phòng cô liên tục trên chọc.
Họ nói cô yêu đương vào, hình như ngốc hơn rồi.
Sau khi gặp được nhà sản xuất của đài truyền hình, Lâm Sơ Thịnh còn bất ngờ nhận được điện thoại của Lư Tư Nam, cô ấy nói sắp đến Bắc Kinh, muốn gặp mặt cô.
Người chủ chốt mà đài truyền hình quay chụp ở khu bảo hộ là Vu Bôn, vậy nên họ cũng muốn phỏng vấn luôn vợ sắp cưới của anh ấy.
Vì vậy Lư Tư Nam được mời đến Bắc Kinh.
Khi gặp nhau lần này, cô ấy hình như có cả thay đổi về khí chất, khi còn ở khu bảo hộ thì phơi nắng đen như đàn ông, nhưng bây giờ làn da lại trắng lên mấy tông, còn mặc váy dài, nhìn có vẻ dịu dàng hơn.
“Chị dâu, sao lại để chị mời được, chị còn chưa có công việc mà.”
Lâm Sơ Thịnh muốn mời bữa này, làm Lư Tư Nam thấy hơi ngại.
“Chị vừa được nhận học bổng, còn có trợ cấp của giáo sư, vẫn có đủ tiền để mời em ăn cơm mà.” Lâm Sơ Thịnh đưa menu cho cô ấy, “Đồ ăn của quán này không tệ đâu, có món cá hầm cay Tứ Xuyên, gà cay Trùng Khánh, em xem xem thích ăn món nào?”
“Em” Lư Tư Nam hắng lại giọng, “Em không ăn được mấy món này.”
“Bị bệnh à, hay đang ăn kiêng?”
“Không phải”
Lư Tư Nam cúi đầu cười, lại có vẻ hơi ngại, Lâm Sơ Thịnh ngây người mấy giây, “Em, em mang thai hả?”
“Còn chưa được hai tháng.”
Lâm Sơ Thịnh cười nói, “Vậy Vu Bôn có biết không?”
“Biết, anh ấy tính quay về trước thời gian, nhưng mà mới vừa vào xuân, cũng là mùa động vật sinh sôi nảy nở, mỗi năm vào lúc này, cũng là lúc kẻ trộm săn hoạt động thường xuyên nhất, hung hăng ngang ngược nhất, khu bảo hộ lại thiếu người, anh ấy tính ở lại đến tháng năm.”
“Vậy kế hoạch đi Châu Phi của hai người còn thực hiện được không?”
“Có lẽ phải lùi về sau.”
Lâm Sơ Thịnh nhìn chằm chằm vào Lư Tư Nam, cô ấy thấy vẻ mừng rỡ của cô, “Chị, chị có muốn sờ thử không.”
“Được chứ?”
“Thực ra bây giờ bụng em vẫn chưa rõ ràng, chắc cũng không cảm nhận được gì, nhưng mà chị có thể lấy ít vía, lấy năng lực của đội trưởng thì, em thấy ba năm ôm hai đứa là điều hai người có thể làm được.”
Lư Tư Nam xưa tay vẫn luôn nói năng chẳng kiêng nể, cô ấy nói thế khiến Lâm Sơ Thịnh ngại đỏ bừng cả mặt.
Sao lại nhắc đến chuyện sinh con rồi?
“Chị còn chưa tốt nghiệp, với lại bọn chị còn chưa kết hôn, tính chuyện này sớm quá rồi.”
“Không sớm đâu, trước đây có một đồng nghiệp của em cũng vừa học nghiên cứu sinh vừa kết hôn sinh con, cũng không bị ảnh hưởng gì hết.”
“Bọn chị có dùng biện pháp an toàn.” Lâm Sơ Thịnh khẽ ho.
“Cũng đâu phải trăm phần trăm an toàn hết được, có lẽ có cá lọt được lưới.”
“”
“Nghe nói năm trước em trai của đội trưởng kết hôn rồi, không biết có con chưa?”
“Hình như chẳng có tin tức gì.”
“Chị dâu cố lên, tranh thủ vượt qua bọn họ, em tin hai người mà.”
“”
Lâm Sơ Thịnh cảm thấy, Lư Tư Nam có sự thay đổi ở vẻ bề ngoài, nhưng tính cách thì chẳng thay đổi gì cả, luôn làm cô á khẩu không nói được gì.
**
Trong khu bảo hộ
Chỉ cần khi có thời gian, Vu Bôn sẽ liên lạc với Lư Tư Nam, khiến cho một đám chó độc thân thấy ghen tỵ.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ tuần tra hàng ngày, Hắc Tử lại thấy Vu Bôn đang gọi điện thoại cho vợ, liền nói một câu chua lè:
“Mùa xuân đến rồi, chó độc thân càng không sống nổi, mỗi ngày làm việc đã đủ mệt rồi, đến lúc nghỉ ngơi vẫn bị ép ăn cơm chó.”
“Cậu cũng tìm một người đi thôi.” Quý Bắc Chu liếc mắt nhìn hắn.
“Mỗi ngày em đều tiếp xúc với một đám động vật, đi chỗ nào để tìm vợ bây giờ.”
“Lần trước cũng có nhiều nhân viên nữ của đài truyền hình tới mà, sao chẳng thấy cậu chủ động đi, ngoài mặt cứ thấy gái là ngượng nghịu, còn bên trong thì toàn cợt nhả tục tĩu.”
Hắc Tử tức giận.
Rốt cuộc ai mới là người bên trong cợt nhả tục tĩu? Trước đây anh theo đuổi chị dâu, còn chẳng cần mặt mũi, giờ anh nói tôi mà không thấy ngại à?
“À, lần trước có một nữ biên đạo đến tìm đội viên Lý để thảo luận chuyện gì đấy, tôi thấy mặt anh ta đỏ hết lên.” Mấy người xung quanh ồn ào.
“Tôi cũng thấy này, không ngờ đội viên Lý cũng biết ngại đấy.”
“Nhưng mà anh ta đen quá, có đỏ mặt cũng không thấy rõ đâu.”
Mọi người cười cợt, khiến Hắc Tử thẹn quá hóa giận, đuổi theo mấy người rồi đá mông, suýt chút nữa đã đá vào ông sếp đang chuẩn bị đi vào nhà ăn.
“Lý Mặc? Nơi này là nhà ăn, cậu làm gì đấy?”
Hắc Tử lập tức kinh sợ, khiến mọi người lại bật cười hết lên.
Lãnh đạo nhìn về phía Quý Bắc Chu, chẳng cần nói gì, mà anh đã đứng dậy theo, đi vào văn phòng cùng lãnh đạo, bên trong văn phòng còn có hai người mặc đồng phục đang ngồi.
“Có tin tức của đám Diều Hâu rồi.”
“Thật à?”
Đã qua hơn nửa tháng kể từ lần bị mai phục ở thị trấn nghèo kia, lần này cuối cùng cũng có tin tức rồi.
Nếu như không loại bỏ được nhóm này, thì toàn bộ khu bảo hộ đều không được yên bình.
Gã ta bây giờ đang bị truy nã ở trong nước và nhiều quốc gia khác, gã không dám đặt chân vào quốc nội, nhưng mà ở những nơi khác thì vẫn hành động ngang ngược điên cuồng.
“Cảnh sát bắt được đường dây giúp bọn họ bán ra, tên kia cũng sợ hãi, cảnh sát chưa cần bức cung mà đã khai ra rồi, nói mấy ngày nữa, bọn họ còn muốn bán ra một số hàng.”
“Nói là có ngà voi, sừng tê giác Còn có hai miếng da hổ.”
Quý Bắc Chu cười khẩy, “Da hổ? Thời gian giao hàng vào lúc nào?”
“Chỉ nói là trong mấy ngày nữa, tên Diều Hâu này xảo quyệt lắm, mỗi lần đều đến lúc mới thông báo thời gian địa điểm, nhưng tên kia còn khai rằng, có thể do bọn họ gây động tĩnh lớn trong lần mai phục vừa rồi, thế nên cảnh sát vẫn đang còn truy tìm, địa điểm vài lần giao dịch gần đây đều là ở rừng mưa.”
Lãnh đạo thở dài, “Có khả năng là ở gần khu bảo hộ của chúng ta.”
“Ý của cảnh sát là, chúng ta quen thuộc với nơi này, hơn nữa cậu cũng đấu chính diện với tên Diều Hâu kia hai lần rồi, cảnh sát hy vọng chúng ta phối hợp với họ.”
“Tôi hiểu rồi.” Quý Bắc Chu nói.
“Cậu đi chọn thêm vài người, sắp tới không cần sắp xếp thêm nhiệm vụ tuần tra, chỉ đợi lệnh rồi đi phối hợp với họ.”
Quý Bắc Chu gật đầu, sau khi trở về, liền gọi cả đám Hắc Tử đến, vừa nghe nói đám người kia cuối cùng cũng ngoi đầu lên, tất cả mọi người đều kích động.
Nghĩ đến chuyện năm trước bọn họ còn dám tấn công vào trụ sở, mọi người đều nghẹn cơn tức trong lòng, ước gì có thể róc xương cái đám đốn mạt này.
“Đại Bôn, anh cũng muốn đi à?” Hắc Tử nhìn thấy Vu Bôn cũng giơ tay.
“Đám kia còn nợ vợ tôi một mạng, ta không thể tìm bọn chúng để đòi lại à?” Vu Bôn cười.
“Tôi sợ anh bị thương, cô nàng Lư Tư Nam kia kiểu gì cũng xông tới, làm thịt chúng ta cho mà xem.”
“Cút đi, miệng chó không thể khạc ra ngà voi*.”
Miệng chó không thể khạc ra ngà voi*: chỉ việc không nói ra những lời tử tế.
**
Khi Quý Bắc Chu và những người khác nhận được thông báo xuất phát phối hợp hành động, chương trình “Thế giới mà chúng ta không biết” do đài truyền hình sản xuất cũng được lên sóng vào khung giờ vàng cuối tuần.
Lâm Sơ Thịnh đang ngổi trước máy tính để xem tập đầu tiên.
Phần đầu tiên là cảnh rừng mưa nhiệt đới ồn ào, động vật kết thành từng đàn để di chuyển, cảnh sư tử săn mồi, rồi những con hổ hoang dã ẩn nấp chờ thời cơ
Sau đó chuyển cảnh đến chợ đen buôn bán những chế phẩm từ động vật hoang dã.
Nơi đây bày trí để khách chọn lựa, có phần ngà voi hoặc da lông động vật chưa được xử lý sạch sẽ, mùi tanh nồng khó ngửi cộng với mùi máu tươi khiến côn trùng bu đến, hình ảnh này kích thích thần kinh của người xem.
Ngoài những cảnh đó ra, chương trình cũng phát sóng cuộc sống của những người làm nghề bảo vệ động vật, nói về hoàn cảnh công việc cùng với cuộc sống buồn tẻ hằng ngày, và nguy hiểm mà họ phải đối mặt.
Tập đầu tiên được phát sóng đã gây được tiếng vang lớn.
Cũng khiến cho mọi người biết, ở một thế giới mà chúng ta không biết, vẫn có những con người đang âm thầm nỗ lực.
Quý Bắc Chu đang ở biên cảnh xa xôi, hoàn toàn không biết về những chuyện ở trong nước.
Nhưng trước khi nộp điện thoại để dẫn đội xuất phát, anh nhận được những dòng tin nhắn của bố.
Quý Vĩnh Chính vẫn luôn không ủng hộ công việc của anh, ông rất ít khi chủ động liên lạc, mỗi lần anh về nhà, hai người lại xảy ra tranh cãi.
Nhưng nội dung trong tin nhắn lại là:
【 Thực ra từ nhỏ đến lớn, con đều là niềm tự hào của bố, trước kia và bây giờ cũng vậy. 】
【 Con muốn làm gì, bố đều ủng hộ cả. 】
【 Bố và mẹ con sẽ luôn ở nhà đợi con trở về. 】
Quý Bắc Chu siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào tin nhắn không nói một lời.
Mãi một lúc lâu sau anh mới bật cười thành tiếng.
—
Có rất nhiều chuyện, nếu như không tận mắt chứng kiến, bạn vĩnh viễn không thể nào đồng cảm và cũng như không thể hiểu được điều mà họ kiên trì làm.
Quý Vĩnh Chính xem xong tập đầu tiên của chương trình, tâm tình ông cực kỳ kém, Triệu Thiến vội vàng gọi điện thoại cho Quý Thành Úc, bảo hắn về nhà một chuyến.
Quý Thành Úc đùn đẩy tăng ca để về nhà xem bố, uống chút rượu với ông.
Thực ra Quý Vĩnh Chính không phải không ủng hộ công việc của Quý Bắc Chu, ông chỉ cảm thấy công việc đó quá nguy hiểm, nên thà rằng làm kẻ xấu, mỗi lần gặp là ép anh từ chức, quay về để tìm một công việc ổn định.
Lúc này nhìn thấy công việc và cuộc sống hàng ngày của anh, ông càng thấy đau lòng, cũng không còn nghĩ đến chuyện bắt anh quyết định gì cả.
Quý Vĩnh Chính say, ôm lấy Quý Thành Úc rồi gọi tên của Quý Bắc Chu.
Điều này thì tạm bỏ qua, nhưng ông nói mãi nói mãi, càng về sau càng thấy không thoải mái:
“Từ nhỏ đến lớn, con đều là niềm kiêu ngạo của bố và mẹ con, không giống như cái thằng em khốn kia của con.”
“Cái thằng kia từ lúc đi học đã không làm bố bớt lo, mãi mới ngóng chờ được ngày nó kết hôn, vậy mà giờ mỗi ngày đều làm việc không về nhà, đúng là khốn nạn mà”
“Cái thằng kia đúng là không nên trò gì mà.”
Quý Vĩnh Chính càng nói càng hăng, rồi bắt đầu lôi những lịch sử đen tối của Quý Thành Úc ra kể, còn nói về những chuyện thời đi học như vụ giả mạo điểm số của hắn ra.
Triệu Thiến cười như điên, còn Quý Thành Úc thì chán nản:
Bố vừa dẫm vừa đạp con thế này có thấy hợp lý hay không?
Hết chương 92.
Lời của tác giả:
Quý Thành Úc: Vậy nên? Vì sao phải lôi hết lịch sử đen tối của tôi ra?
Tôi: Ừm…