Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Gõ Ba Tiếng, Nói Yêu Em

"Nhi, chờ chị."

Tôi chạy phía sau em, chặn lấy cửa thang máy. Em hoảng hốt kêu lên: "Chị làm cái gì vậy?"

"Mình cần phải nói chuyện." Tôi thành khẩn nói.

Mặt em đã sớm rơi đầy nước mắt khiến cho tôi thực sự đau lòng lắm. Muốn đưa tay ôm lấy em, thế nhưng sếp Hạnh ở bên đã quát: "Đừng có quá đáng nhé Trang. Em buông tha cho con bé đi, đừng để chị phải làm những điều không tốt với em."

Tôi không còn quan tâm sếp đang giận dữ thế nào, kéo lấy tay em, cố gắng xoa dịu lấy bàn tay đang lạnh ngắt ấy. "Nhi, em nói vậy vì sợ hãi thôi đúng không? Ngẩng mặt nhìn chị, đừng sợ, chị đây mà..."

"Bỏ tay ra khỏi người Nhi ngay, cái con thần kinh này."

Sếp Hạnh đẩy mạnh tôi ra. Tôi loạng quạng ngã khỏi cửa thang máy.

Nhi hốt hoảng giữ lấy sếp, "Mẹ ơi, đừng mà. Mẹ đừng làm chị ấy đau."

"Mày bệnh hoạn vừa thôi. Tao nuôi mày ăn học, lớn làm người đoàng hoàng chứ không phải để ra nông nỗi này. Mày đừng làm mẹ điên lên, mẹ sẽ không để nó yên đâu." Sếp Hạnh lớn giọng quát em.

Thang máy kêu ầm ĩ, tôi cố chấp ấn nút giữ thang, tay vẫn chìa về phía em. "Nhi, đi với chị. Đừng sợ."

"Mày làm cái gì đấy?" Sếp Hạnh tức lắm rồi, hai tròng mắt đỏ ngầu nhìn tôi, nhưng tôi không quan tâm đâu.

Tôi sợ sẽ vĩnh viễn mất em.

Em bật khóc nức nở, mạnh đẩy tay tôi ra ngoài. "Em xin lỗi Trang à. Mình kết thúc đi."

Cửa thang máy chính thức khép lại, như mang trái tim tôi nén xuống sâu thẳm đáy vực, đau đến mức muốn vỡ ra trăm nghìn mảnh.

Ánh mắt em khi ấy, là hoảng sợ, là tuyệt vọng...

Tôi khụy xuống sàn nhà, bất lực mà bật khóc.

Đau lắm, thật sự đau nhiều lắm ấy.

Leonardo da Vinci đã từng nói: Nước mắt được sinh ra từ trái tim, không phải từ bộ não.

Hai mươi chín tuổi, lần đầu cảm thấy muốn gục ngã, lần đầu khóc nức nở như một đứa trẻ nhỏ. Trái tim tôi không ngừng nhói lên từng đợt, dạ dày cũng quặn thắt lại. Nước mắt không làm thế nào để ngăn lại, tiếng nức nở cứ vậy mà vang vọng khắp hành lang vắng.

Là em sợ hãi nên mới muốn chia tay.

Là vậy đúng không?

Nhi à, em không thương chị sao?

Sớm biết sẽ thật khó khăn để đối diện, nhưng tôi quên mất rằng em đã từng sợ hãi đến nhường nào khi chấp nhận bản thân đã yêu tôi. Việc lần này có lẽ đã đả kích em không hề nhẹ, thái độ của sếp lại càng gay gắt. Vì sợ hãi gia đình nên em mới muốn chấm dứt với tôi.

Chắc chắn là như thế.

Chẳng biết qua bao lâu, tôi mới mệt mỏi đứng dậy. Đèn điện của tòa nhà đã tắt từ lâu, chẳng còn ai ở lại văn phòng nữa.

Nỗi cô đơn lại như cũ ập về.

Tôi mở đèn bàn làm việc, thẫn thờ ngồi nhìn gương mặt sưng húp của mình phản chiếu trên màn hình máy tính đen xì thật lâu. Đã gần mười một giờ đêm rồi, điện thoại không có bất kỳ một tin nhắn hay cuộc gọi nào.

Em liệu còn khóc nữa không? Có vì chuyện này mà bỏ bữa hay không?

Mới nghĩ vậy, trong lòng tôi đã lại xót xa. Nhấn gọi cho em, đổi lại chỉ là những tiếng tút thật dài.

"Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp..."

Vẫn là thông báo quen thuộc, em đã tắt máy rồi.

Nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, nhỏ lên màn hình điện thoại. Tôi lấy ống tay áo lau lau chùi chùi, mở messenger trên facebook để gửi tin nhắn cho em: "Nhi à, em có đó không? Đã ăn uống gì chưa? Đừng khóc nữa, sẽ rất mệt. Em đừng sợ, chị vẫn ở đây mà."

Chỉ không ngờ, vừa gửi tin nhắn em đã đọc được luôn.

Tôi kinh ngạc lắm, lại nhắn thêm. "Em có đó không? Mình nói chuyện được chứ?"

Nhưng tin nhắn này không gửi đi được nữa. Em đã khóa luôn facebook rồi.

Không sao mà, ngày mai tôi vẫn có thể gặp được em.

Tự trấn an bản thân như vậy, nhưng tôi biết trong tôi hiện tại chỉ là những mảng trống trải tiêu điều. Lặng lẽ rời khỏi văn phòng, bỏ quên cả cơn đau không ngừng quặn lên từ dạ dày, tôi vô định bước đi.

Ai cũng có mưu cầu được hạnh phúc, nhưng đối với tôi có lẽ thật sự quá cao xa.

"Chị Trang, tạm thời đừng liên lạc với Nhi nữa. Mẹ em đang điên lắm rồi, không nên làm mọi chuyện phức tạp thêm."

Về tới căn hộ đã gần một giờ sáng rồi, lúc bấy giờ tôi mới thấy tin nhắn của Lan Chi. Tôi thất thần đứng ở bậc cầu thang hồi lâu, muốn hỏi cô bé thật nhiều điều, thế nhưng tôi chỉ mệt mỏi đáp lại. "Ừ, cám ơn em."

Tôi không tắt điện thoại, dù có đau lòng hay tổn thương đến mấy. Vì tôi sợ lúc em cần sẽ không tìm được tôi.

Căn nhà mới thuê lại sáng đèn, không cần nghĩ nhiều cũng biết là ai ở bên trong.

Tôi đẩy cửa bước vào nhà, bỏ qua gương mặt đang rạng rỡ chào đón mà đi thẳng vào trong phòng thu dọn ít đồ đạc.

"Chị làm gì vậy?" Phương tiến đến bên cạnh, thái độ vui vẻ ban nãy đã đổi sang lạnh nhạt.

Tôi không đáp, chỉ muốn thật nhanh rời khỏi đây.

"Chị định đi đâu?"

Vẫn là một người hỏi, một người im.

"Ha, chắc là lớn chuyện rồi nhỉ? Sếp Hạnh có phải rất sốc hay không? Đến giờ chị vẫn không nhận ra, những người như chúng ta không bao giờ có thể bước chân vào cuộc sống của bọn họ hả?"

Tôi nhấc balo lên vai, quay sang nhìn cô ấy mà nhếch miệng cười. "Chúng ta? Tôi và em đâu giống nhau? Đừng đánh đồng như vậy chứ, em nên cảm thấy hổ thẹn mới phải."

Phương trợn mắt kinh ngạc. "Chị nói cái gì?"

"Nhà này tôi cọc tiền nửa năm rồi, cũng có chút tiếc nuối. Vậy nên em cứ thoải mái ở đây, còn tôi à, tôi đi đây. Tôi không thể nào ở lại chung chỗ với một người con gái như em được."

Dứt lời, tôi xoay người bỏ ra ngoài.

"Cuối cùng chị cũng nói ra, rằng chị ghê tởm em hả? Vì em ngủ với bọn đàn ông, nên chị thấy ấm ức đúng chứ?" Phương bỗng nhiên cười rộ.

Tôi thở dài, mệt mỏi đáp: "Chỉ là, thấy thương hại cho em nhiều hơn."

Người con gái không biết đến giá trị của bản thân mình, đáng thương hơn là đáng giận trách.

Đêm đã khuya, sương nhẹ rơi xuống. Thành phố chìm trong yên ả, lại càng khiến cho cõi lòng tôi thêm ảm đạm.

Tôi thuê một phòng nghỉ bình dân giá rẻ gần cơ quan, vô lực mà ngã xuống chiếc giường ẩm mốc.

Mở điện thoại, tôi xem lại tất cả những tấm hình của em và tôi chụp chung.

Này là môi xinh rạng rỡ, này là mắt cười âu yếm nhìn tôi, này là cái hôn trộm chụp vội vàng trên phố... Tất cả mọi hình ảnh, kỷ niệm về em như lướt qua trong tâm trí, dần dần gặm nhấm trái tim đầy vết thương không lành sẹo.

Nỗi nhớ em cuồn cuộn dâng lên như sóng thủy triều, ép cho hạt nước mắt lại tràn khỏi khóe mi.

Giờ này, em đã ngủ chưa?

Dẫu biết em tắt máy rồi, tôi vẫn không nén được mà bấm gọi thêm lần nữa. Những tiếng tút dài lại càng khiến nỗi cô đơn thêm dày đặc, tôi dừng cuộc gọi, ngẩn ngơ nhìn trần nhà lạnh toát.

Một đêm thức trắng.

Tôi đến văn phòng từ rất sớm, cố sửa soạn cho chính mình thật gọn gàng lịch sự. Mặc dù nhìn thế nào cũng ra tiều tụy thấy rõ, nhưng vẫn đỡ hơn là gương mặt tôi lúc mới rời khỏi giường sáng nay.

Không nhận ra chính mình.

Ai gặp tôi cũng kêu ré lên sợ hãi, làm trong tôi lại thêm chút tự ti. Thậm chí chị Yến còn nghi hoặc hỏi: "Mày thất tình à? Trông mày như con chết trôi ý."

Không phải thất tình. Tôi với em vẫn còn thương nhau, chỉ là em chưa thể đối diện thôi mà.

Hôm nay, em không tới cơ quan. Dù biết là vậy, nhưng trong lòng vẫn chẳng tránh được thất vọng. Tôi mở điện thoại, gửi tin nhắn đến số của em: "Nhi à, em ổn chưa? Có bị mệt nhiều không? Nhớ phải ăn uống đầy đủ nhé. Chị thương em nhiều."

Không có thông báo tin nhắn đã được chuyển đi, có lẽ em vẫn chưa mở máy.

Hoặc đã chặn số của tôi rồi.

"Trang, gặp chị một chút."

Sếp Hạnh chẳng biết đã đến từ lúc nào, lạnh lùng liếc tôi một cái rồi đi thẳng vào trong phòng.

"Đứng đó đi, nói nhanh thôi." Thấy tôi định kéo ghế ngồi xuống trước bàn làm việc, sếp Hạnh không thèm nhìn lấy một cái đã thẳng thửng đi vào vấn đề. "Chị sẽ điều chuyển em về phòng giao dịch Bát Tràng. Trong thời gian tới hi vọng em sẽ làm việc tốt và phát huy vai trò lãnh đạo của mình."

Tôi im lặng, hai bàn tay buông thõng khẽ siết lại.

"Đây là cơ hội duy nhất của em, vì con Nhi nó cầu xin chị. Chứ không chị đã sa thải em vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp rồi." Sếp Hạnh vẫn chẳng kiêng nể gì mà cao giọng nói.

Thật sự muốn cười.

"Đồng tính là vi phạm đạo đức sao? Lần đầu tiên em nghe vậy." Tôi bật cười.

Sếp Hạnh nhíu mày. "Em nói cái gì? Em nghĩ mình có quyền đòi hỏi khi gây ra những điều tồi tệ cho gia đình chị hay sao?"

"Em cứ nghĩ chị sẽ chuyên nghiệp hơn, nhưng không ngờ cũng chỉ giống sếp Khánh mà thôi."

"Đừng có nói hỗn. Em quên mất chị là sếp của em đấy à?"

Tôi mỉm cười, dù trong lòng đã lạnh ngắt. "Vậy kể từ giờ phút này, chị sẽ không còn là sếp của em nữa. Chúng ta đối với nhau là hai công dân bình thường trên đất nước Việt Nam, em cũng muốn làm rõ với chị, không có nguyên tắc nào nói người đồng tính là những kẻ vô đạo đức cả. Em với chị giống nhau, đều là phụ nữ. Chỉ có điều chị cần một người đàn ông, còn xu hướng tính dục của em lại là một người như chúng ta bên cạnh. Có lẽ đây là điều duy nhất khiến em cùng chị bất đồng quan điểm, và nó không liên quan đến đạo đức lối sống của em. Mong chị từ giờ đừng nói những lời vô lý đến vậy nữa, và em cũng xin phép được bàn giao lại công việc của mình trong hôm nay. Em sẽ nghỉ việc tại ngân hàng mình, nơi này không còn phù hợp với em nữa. Cám ơn chị đã giúp đỡ suốt thời gian qua, chào chị."

Nói rồi, không đợi sếp Hạnh phản ứng, tôi đẩy cửa phòng bước ra ngoài.

Ở đây, không còn có chỗ cho tôi nữa rồi.

Nhấn Mở Bình Luận