Tôi khóa facebook, vứt luôn sim điện thoại.
Đúng như em nói, tôi vốn không có gia đình, làm sao có thể hiểu được cái cảm giác được trân trọng yêu thương từ bố mẹ hay anh chị đây? Tôi không có gì trong tay cả, đến em là duy nhất cũng lựa chọn rời bỏ tôi.
Thật sự, tôi chẳng còn gì để níu giữ.
Nguyên ngày hôm sau, tôi nhốt mình trong nhà nghỉ, mua một đống bia về uống. Như kẻ điên chỉ biết hành hạ bản thân sau khi chia tay, một mình trong bóng tối nói nhảm rồi khóc lóc.
Cơn đau quặn lên từ dạ dày làm tôi nhiều lần ôm bụng mà nôn thốc nôn tháo, như vậy lại khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút. Thế nhưng trong phút chốc, nỗi cô đơn lại như cơn gió lạnh ập tới, khiến tôi hốt hoảng trốn tránh bằng cơn say.
Vốn, tôi chỉ là một kẻ đơn độc.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cộc cộc vang lên bên ngoài cửa phòng. Cùng theo đó là giọng của một người phụ nữ choang choác: "Có ai còn bên trong không? Sao hơn một ngày rồi chưa thấy ra vậy? Làm sao không thế, đi thì cũng phải thanh toán tiền phòng đã chứ?"
Tôi thẫn thờ nhìn ánh sáng le lói hắt qua khe cửa sổ, trong đầu là một mảng trống rỗng.
Đã trôi qua một ngày rồi sao, nhanh thật đấy.
Loạng choạng bước xuống giường, tôi dò dẫm mãi mới lục được ví tiền, lại lảo đảo bước ra mở cửa phòng.
Nhìn thấy tôi xuất hiện sau cánh cửa, bà chủ nhà nghỉ rú lên kinh hãi. Mất vài chục giây sau mới bình tĩnh trở lại, nhăn mày thở phào một cái. "Ôi trời, ở trong đó thì phải lên tiếng chứ, làm tôi cứ tưởng có chuyện gì..."
"Đây, tiền phòng. Được chưa?"
Chẳng để bà chủ nói hết, tôi đã hào phóng rút cả một tập tiền dúi vào tay bà ấy. Hai mắt bà ta sáng lên, liền đon đả hỏi: "Sao toàn mùi rượu thế? Ăn uống gì chưa, tôi nấu cơm mang tới cho nhé?"
"Phiền chị." Tôi không khách sáo.
Dứt lời, tôi liền uể oải đóng cửa vào.
Hai ngày vừa rồi chẳng ăn mà chỉ uống toàn bia, dạ dày lại một phen nhộn nhạo. Tôi bụm miệng, vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Nhìn mình trong gương, tôi càng thấy bản thân mình thêm thảm hại. Mái tóc dài bết bát, ẹp xuống cả da đầu, thậm chí ở đuôi mắt trũng sâu đã bắt đầu thấy nếp nhăn mờ mờ, môi nứt nẻ, rơm rớm máu đỏ sậm khô lại...
Tôi bật cười, cười đến run rẩy.
Đúng là tôi đã tự mình huyễn hoặc bản thân quá nhiều. Chỉ cần em cho tôi một chút yêu thương, tôi liền xem đó là chuyện cả đời.
Nhưng với em, hay là gia đình của em, như vậy là chưa đủ. Tôi không phải một người đàn ông, chẳng có cách nào để xứng đáng bước chân vào thế giới của em, để em coi tôi như một thành viên trong gia đình.
Tim lại nhói lên.
Đối với tôi, em là tất cả những điều đẹp đẽ nhất mà tôi có. Còn em chỉ xem tôi là một người tình luôn ở trong bóng tối, chẳng thể nào đem ra nói với cả thế giới rằng, chúng tôi thương nhau đến nhường nào.
Yêu nhau trong bóng tối, kết thúc cũng ở trong bóng tối.
Tôi gạt nước mắt, tắm rửa thật sạch sẽ rồi ăn bữa cơm bà chủ nhà nghỉ chuẩn bị cho mình trong vô vị.
Dù thất tình, tôi cũng không muốn bản thân trở nên tồi tệ thêm.
Ra ngoài mua một chiếc sim điện thoại khác, tôi gọi điện thông báo cho sư cô. "Con nghỉ việc rồi, chắc sắp tới cũng chuyển nhà cho tiện đi lại."
Sư cô có vẻ lo lắng lắm. "Sao vậy? Ở ngân hàng không được thoải mái hả con? Thày gọi con mãi không được, có chuyện gì hay sao?"
"Không ạ. Chỉ là con cảm thấy về lâu dài thì chỗ đó không còn phù hợp với mình nữa." Tôi nói dối.
"Vậy con định tiếp theo sẽ như thế nào?"
Đối với câu hỏi của sư cô, tôi liền rơi vào im lặng. Chính tôi cũng chẳng biết bản thân mình sẽ ra sao nữa, như là mất phương hướng, bước đi trong vô định vậy.
Sư cô thở dài, dịu dàng nói: "Làm gì cũng phải giữ sức khoẻ nghe chưa? Nếu mệt, cứ nghỉ ngơi một thời gian cũng được. Về chùa cùng thày, cơm canh đạm bạc thôi, nhưng thày vẫn nuôi được con như trước mà."
Lớn chừng này rồi, tôi vẫn rơi nước mắt vì những lời quan tâm của sư cô.
"Con vẫn ổn, thày đừng lo ạ." Tôi lựa chọn không nói ra, sợ sư cô vì tôi mà lo lắng.
Tôi ngốc nghếch như vậy đấy. Có lẽ đã ôm đồm quá nhiều nỗi đau, nên tôi không muốn ai vì sự tổn thương của tôi mà bận lòng.
Tôi đã quen rồi mà, thêm một chút nữa thì có làm sao đâu.
Tắt máy, tôi lại ngồi ngẩn ngơ thật lâu. Thẳng đến lúc bóng chiều tà nhuộm đỏ bầu trời, tôi mới lại cảm thấy cô đơn ập đến.
Thực sự rất nhớ em...
Tôi biết mình có thể dày vò bản thân kinh khủng hơn, nhưng thực sự tôi không muốn tệ đến thế. Vậy nên, tôi vội vàng đứng dậy, cố gắng làm những công việc bình thường để xua đi hình bóng của em.
Nhớ cách đây mấy tuần, cậu bạn đại học có đăng vào group của lớp rằng công ty kiểm toán của cậu ấy đang tuyển người, tôi bèn vào mail tìm lại số điện thoại của cậu ấy. Sau vài hồi chuông, bên kia đã có người nghe máy: "Alo, ai vậy?"
"Nam hả, tôi là Trang, học cùng đại học, ông còn nhớ không?" Tôi ngại ngùng gãi đầu theo thói quen.
Chắc phải mất một lúc lục lọi trí nhớ, cậu ta mới bật cười. "À, rồi nhớ mà. Bà cứ làm như tôi vô tâm lắm ấy. Sao vậy? Hôm nay tự nhiên lại gọi cho tôi có việc gì thế?"
"Cũng không có gì đâu. Chỉ là hôm trước tôi thấy ông có đăng bài trong nhóm lớp. Ừm, công ty của ông còn tuyển người không?"
"Còn chứ, không lẽ bà định apply hả? Ơ, tưởng chuyển sang làm ngân hàng mấy năm rồi mà?"
Thật ra trước đây tôi cũng từng làm kiểm toán xây dựng hai năm, nên thi thoảng cũng trao đổi khách sáo với cậu ấy qua facebook một chút, vì cả hai làm cùng chuyên ngành. Từ khi bỏ sang làm tác nghiệp tín dụng tại ngân hàng, tôi với Nam cũng không còn nói chuyện nữa. Nay liên hệ lại cũng có chút gượng gạo, không biết nên đáp lời cậu ấy ra sao.
"Hồi đó tự nhiên bà bỏ ngang sang ngân hàng, tôi cũng thấy lạ, bởi vì làm gì đúng chuyên ngành của bọn mình đâu. Thế giờ chán muốn bay nhảy theo dự án rồi hả?" Cậu ấy không nhận ra ngần ngừ của tôi, rất thoải mái cười hỏi.
Tôi đáp: "Cũng có thể nói là như vậy."
"Thế thì thoải mái. Bà chuẩn bị trước bộ hồ sơ, mai đến công ty tôi phỏng vấn nhé. Để tôi báo sếp tôi trước, không sếp lại thoắt ẩn thoắt hiện chả biết đâu mà lần."
"Ừ, vậy ông phiền ông nhé. Có cần liên hệ trước với sếp của ông không?"
"Chẳng cần đâu, sếp thoải mái ý mà. Hơn nữa, là người nhà cả, bà cũng có kinh nghiệm làm việc rồi, sếp không hỏi gì đâu."
"Tốt quá rồi. Ông nhắn tôi địa chỉ nhé."
Đối với sự nhiệt tình của cậu bạn cũ, tôi cảm động rối rít cám ơn. Cũng nhờ vậy mà tôi có động lực lê cái thân thảm hại bước ra khỏi nhà nghỉ để chuẩn bị hồ sơ ngày mai phỏng vấn.
Công ty kiểm toán ấy có địa chỉ cách chỗ nghỉ này không xa, chỉ cần bắt xe buýt chừng hai mươi phút là tới. Bây giờ tôi cũng chẳng đòi hỏi gì cả, cứ có việc làm là tốt rồi.
Chuẩn bị xong xuôi cũng đã hơn mười giờ đêm. Đường phố bớt ồn ào, cơn gió thu khẽ thổi khiến cõi lòng tôi lại trở nên trống trải, cô đơn.
Khoảng thời gian hạnh phúc bên em đến quá đột ngột, những kỷ niệm đầy ắp cứ lởn vởn trong tâm trí không cách nào gạt bỏ đi. Tôi biết bản thân chưa thể chấp nhận được sự thật rằng, em đã lựa chọn rời bỏ tôi.
Biết làm thế nào đây, tôi thương em nhiều lắm.
Chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày lại mang bước chân tôi xuống trước cổng nhà em. Ôm tập hồ sơ trong lòng, tôi thẫn thờ ngước mắt nhìn khung cửa sổ quen thuộc.
Em từng nói: "Chị đến thì phải gõ ba tiếng, em mới nghe thấy biết chưa? Em lúc nào cũng để cửa sổ mở hết."
"... Chị bay lên đó sao được mà gõ á?" Tôi bối rối gãi đầu.
"Ừ nhỉ?" Em chép chép miệng, cuối cùng cười tinh nghịch ghé tai áp vào ngực tôi mà nói, "Thế thì thay vì gõ, phải gọi điện nói ba tiếng, chị yêu em. Không nói thì còn lâu em mới xuống mở cửa nhé."
Vậy hiện tại, chị vẫn nói thương em, liệu em có mở cánh cửa trái tim cho chị bước vào lần nữa không Nhi?
Từ xa có ánh đèn pha rọi đến, tội giật mình, vội vàng chạy vào con ngõ nhỏ bên cạnh nhà em.
Chỉ vài chục giây sau, một chiếc xe ô tô đen bóng dừng ngay trước cổng.
Lén lút từ bóng tối nhìn ra, không ngờ lại khiến lòng như chết lặng.
Người con trai khôi ngô tuấn tú lịch sự mở cửa xe cho em bước xuống, nụ cười của cậu ấy rạng rỡ như nắng xuân. Em cũng đối với cậu ta mà cũng mỉm cười dịu dàng, dù trong đáy mắt vẫn ẩn chứa đầy những cảm xúc không thể gọi tên.
Trái tim tôi như bị ngàn lưỡi dao đâm tới, đến thở mạnh cũng chẳng dám thở.
Đau, đau nhiều lắm.
"Em vào nhà đi, mai anh đón nhé." Bảo xoa xoa mái tóc của em, giống như hành động cưng chiều mà mọi khi tôi vẫn đối với một mình em làm vậy.
Là tức giận, là ganh tị, hay là đau đớn đây?
Mắt tôi đã ngập nước, mọi hình ảnh phía trước như nhạt nhoà đi. Tôi dụi dụi mắt, càng lau lại càng thấy ống tay áo ướt nhẹp.
Thật yếu đuối quá mà.
"Vâng, anh về cẩn thận." Tôi nghe giọng em nhẹ nhàng đáp.
Hai người họ đứng bên nhau, thật sự xứng đôi.
Nhi à, em có nhớ chị không? Còn chị, chị nhớ em nhiều lắm. Chị chỉ ước mình có đủ dũng cảm, chạy về phía em, ôm lấy em một lần dù chỉ là trong chốc lát. Nhưng đúng như em nói, chị chẳng có gì trong tay cả, đến cả em, chị cũng đánh mất rồi. Chị đâu có tư cách để được ở bên em...
Bất chợt, Bảo nâng tay, kéo em vào lòng ôm thật chặt. Ánh mắt của cậu ấy thật sự rất dịu dàng, nếu em nhìn thấy, có lẽ cũng hiểu được tình cảm cậu ấy dành cho em nhiều đến thế nào.
"Hãy an tâm và ngủ thật ngon nhé, anh sẽ luôn ở cạnh em."
Dứt lời, cậu ấy nhẹ nhàng hôn lên trên trán em. Nụ hôn ấy thật sự rất lâu, và em cũng chẳng có phản ứng lại.
Tôi hốt hoảng quay đi, cắn thật mạnh vào cánh tay để ngăn tiếng khóc nghẹn ngào.
Vết thương trong lòng cứ như rỉ máu, những tổn thương vô hình cứ như vậy mà dày vò tâm can, mỗi lúc càng thêm chà đạp thật mạnh, nhấn chìm cả thể xác lẫn tâm hồn tôi vào biển đau đớn.
Những cơn sóng dội tới mãnh liệt, trùm lên tấm thân tàn tạ, dập tắt niềm hi vọng cuối cùng trong trái tim tôi.
Tôi đã mất em thật rồi.