Hậu quả của việc mất ngủ ban đêm thường thấy nhất là ngày hôm sau ngủ mơ mơ màng màng từ sáng đến chiều mới tỉnh lại, lúc rời giường tinh thần sa sút, nhìn ánh nắng mặt trời đầu đau như búa bổ, ngày ngủ đêm quẩy hệt như con ma cà rồng.
Ngôn Luật Kỷ nheo mắt, bực bội thả rèm cửa vừa bị kéo lên kia xuống, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Chân xỏ dép lê đi đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó đi đến phòng bếp tìm đồ ăn, lại phát hiện trong tủ lạnh ngay cả sữa bò cũng không có.
Xem ra cần tranh thủ đi đến siêu thị một chuyến.
Ở Ma đô*, chỉ cần là nơi có khu chung cư thì phụ cận trong bán kính 3km nhất định sẽ có trung tâm thương mại bao hàm thực phẩm, quần áo, nhà ở, phương tiện đi lại phục vụ cho con người.
(*Biệt danh của TP Thượng Hải.)
Ngôn Luật Kỷ xoa xoa dạ dày đang đau do đói, vốn định đến quán cà phê sau lại chuyển chân đi đến tiệm bánh ngọt bên cạnh.
Mặc kệ những cặp đôi xung quanh, hắn gọi một bát cháo tráng miệng và vài cái bánh bông lan, một người đàn ông cao lớn cứ thế tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống.
"Tiên sinh, cháo của anh." Người phục vụ mang cháo lên.
"Cảm ơn."
"Tiên sinh có muốn mua cho bạn gái của mình một phần bánh mới của tiệm chúng tôi không? Là bánh khoai môn sữa, có rất nhiều cô gái đã thử và rất thích đấy ạ." Người phục vụ thân thiện đề cử.
"Tôi đến đây một mình, cảm ơn." Ngôn Luật Kỷ biết phục vụ hiểu lầm hắn đang đợi bạn gái.
"Ôi, tôi xin lỗi." Người phục vụ xấu hổ xin lỗi.
"Không sao." Ngôn Luật Kỷ mỉm cười không để ý.
Phục vụ thấy hắn cười thì đỏ mặt, ôm khay bước chân lảo đảo quay về phòng bếp.
Ngôn Luật Kỷ nhìn đống đồ ngọt trước mắt, thở dài một hơi.
"Cho tôi một phần sữa hấp Song Bì*, bên trên nhớ bỏ thêm một ít đậu đỏ bên trên nhé." Âm thanh thanh thuý tràn đầy sức sống của Lâm Dược bỗng vang lên.
(*双皮奶 có tên tiếng anh là Double skin milk, đây là món ăn tráng miệng của Trung Quốc, mọi người lên mạng search xem thêm nhá.)
Tay đang cầm muỗng của Ngôn Luật Kỷ rung lên, âm thanh này.....!Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Ngôn Luật Kỷ khẽ yên lặng ló đầu ra từ phía sau bồn hoa, quả nhiên nhìn thấy Lâm Dược một thân quần short jean, áo thun đầy sức sống, đứng trước quầy phục vụ vừa nói vừa cười cùng nhân viên phục vụ.
"Lâm tiểu thư, hôm nay sắc mặt không tốt nha." Lâm Dược là khách quen, nên người phục vụ rất thân thiết với cô.
"Hôm qua thức đêm xem phim, nên hôm nay tinh thần không tốt lắm." Lâm Dược trả lời.
"Phim đó hay thế sao."
"Chỉ là bộ phim cẩu huyết hot gần đây thôi."
"Tôi cũng đang theo dõi nó đấy." Người phục vụ mỉm cười đưa phiếu cho Lâm Dược, "Đã gọi món xong, cô tìm chỗ nào ngồi đi."
Phim truyền hình cẩu huyết? Rõ ràng hôm qua cô nàng xem The Shawshank Redempion.
Nghĩ đến ba dòng chữ đỏ sậm chạy tán loạn trên màn hình ngày hôm qua, Ngôn Luật Kỷ đầu đau như búa bổ.
Mất ngủ cả đêm, buổi sáng vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ, kết quả lại mơ thấy Lâm Dược cầm dao phẫu thuật dính máu chạy phía sau đuổi theo hắn.
Vừa đuổi theo vừa gọi:
Tôi muốn tim anh, tôi muốn trái tim của anh, áhahaha...!
CMN, hù chết hắn rồi.
Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược đang bước từng bước một đi về phía mình, lập tức bị doạ phải xoay người sang nơi khác, trong đầu không ngừng suy nghĩ nếu bị phát hiện phải thoát thân như thế nào.
"Ơ kìa, Lâm Dược?" Lúc Lâm Dược sắp đến gần Ngôn Luật Kỷ, bỗng nhiên một gọi nữ ngạc nhiên vui vẻ gọi Lâm Dược.
"Ồ, là cậu à." Lâm Dược nhìn lướt qua cô gái đang vô cùng kích động, nhàn nhạt đáp lời.
"Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hôm nay thật khéo quá, không ngờ gặp được cậu ở tiệm bánh ngọt này." Âm thanh cô gái yêu kiều mềm mại phảng phất mang giọng Đài Loan.
"Đúng vậy, khéo quá." Lâm Dược không quan tâm đáp.
"Đúng rồi, giới thiệu với cậu, đây là bạn trai tớ.
Hôm nay tớ đến đây tìm anh ấy, nhà của anh ấy ở gần bên Sơn Thuỷ Hoa Đình." Cô gái lôi bạn trai mình lên.
"Xin chào, tôi là Thôi Bằng." Người đàn ông nhìn có chút kiêu căng nhàn nhạt gật đầu với Lâm Dược.
"Nịnh Hót?*" Lâm Dược cười cười, "Thật trùng hợp, không ngờ tôi là Nịnh tiên sinh lại ở cùng một khu chung cư, ha."
(*tên anh nam phụ này là 崔鹏 đọc là Cuīpéng đại khái nghĩa là chim đại bàng oai hùng, Lâm Dược cố tình nói láy thành 吹捧đọc là Chuīpěng có nghĩa là nịnh hót, tâng bốc nhằm mỉa mai ông đấy.)
"Khéo quá nhỉ." Cô gái hưng phấn nói, "Thân ái*, Lâm Dược chính là học bá của ban em đấy, khi tốt nghiệp trực tiếp được điều đến Trung y Lục viện, lúc ấy bọ em hâm mộ muốn chết luôn, anh xem bây giờ cô nàng sống tốt thấy sợ luôn, có tiền đến thuê chung cư ở chỗ của anh luôn kìa."
(*để Anh yêu nghe nó sến súa quá, nên để từ Hán Việt cho hay.
????)
Lâm Dược bĩu môi không thèm đáp.
Trong lòng mỉa mai, con nha đầu chết tiệt này miệng vẫn tiện như ngày nào.
"Cậu đến đây ăn bánh một mình à?"
"Ờ, tớ sợ đem nửa người đến đây ăn sẽ làm cậu sợ." Lâm Dược ghét bỏ đi qua.
"..."
"Phì..." Nịnh hót tiên sinh phì cười một tiếng kéo lý trí của cô gái bên cạnh quay lại.
"Thân ái~~~" Cô gái dậm dậm chân kéo kéo tay áo người đàn ông kia, "Anh cười người ta~".
Lâm Dược vừa đi vừa rùng mình, bĩu môi nhìn xung quanh xem có vị trí nào trống hay không, nhìn xung quanh chỉ thấy chật kín người.
"Hôm nay là cuối tuần, trong tiệm không còn chỗ trống, bằng không cậu ngồi cùng chúng tớ đi." Cô gái nhìn Lâm Dược đang nhìn xung quanh tìm vị trí, vì vậy đề nghị.
Lâm Dược nhìn lướt qua người bạn học cũ này, xem ra hôm nay cô nàng quyết tâm ngược con cẩu độc thân là cô đây rồi.
"Vậy tốt quá, không ngờ hôm nay nhiều người như vậy." Lâm Dười cười cười đáp, kéo ghế ra nhanh chóng ngồi xuống.
"Không có gì, cậu ăn gì, không đủ thì cứ gọi thêm, hôm nay tớ mời cậu." Cô gái khách sáo nói.
"Thật sao, tớ chỉ mới gọi một phần sữa hấp Song Bì thôi.
Vừa rồi tớ thấy hình như tiệm này mới làm ra một loại bánh ngọt mới đặc biệt ngon, nhưng mà đắt quá tớ mua không nổi." Lâm Dược vui vẻ nói, "Hiếm khi được cậu mời, vậy tớ không khách sáo nữa, mua vài phần ăn cho sướng miệng, haha."
"...." Cô gái nghẹn một chút, dường như không ngờ Lâm Dược mặt dày như vậy, miễn cưỡng cười nói, "Không sao, thân ái, anh đi mua giúp bánh bạn học của em đi nha~"
Nịnh Hót tiên sinh hôn bạn gái một cái, đứng lên đi đến quầy phục vụ gọi món.
"Không ngờ được cậu đúng là không khách sáo chút nào, ha." Nịnh Hót tiên sinh vừa đi, cô gái lập tức thay đổi âm điệu.
"Hờ, không phải cậu định nhét cẩu lương cho chị đây à, nên tớ ngồi đây ăn cho no." Lâm Dược nhướng mày.
"Da mặt của cậu vẫn dày như vậy sao."
"Không dám, so với cậu vẫn còn kém xa." Lâm Dược khiêm tốn nói.
"Bà đây thấy cậu cần phải được uốn nắn lại đấy." Cô gái cao giọng nói.
"Hổ Nữu, chú ý chút, cậu nói giọng Đông Bắc* kìa." Lâm Dược duỗi tay chỉ về hướng quầy phục vụ.
(*giọng vùng Đông Bắc Trung Quốc khi nói chuyện khá lớn, làm cho người nghe cảm thấy như mình bị mắng vậy á.)
Dường như nghe được thanh âm lạ, Nịnh Hót tiên sinh quay đầu nhìn xung quanh, Hổ Nữu lập tức cười ngọt ngào với hắn.
Đồng thời nhìn qua còn có Ngôn tổng đang hoảng sợ.
"Mỗi ngày đều giả vờ như vậy cậu không mệt sao?" Lâm Dược lười biếng hỏi.
Hổ Nữu là bạn học thời đại học của Lâm Dược, quan hệ của hai người không tồi, tình bạn của hai người kiểu anh đánh tôi, tôi đá anh.
Hổ Nữu có một kỹ năng hạng nhất làm cho Lâm Dược mỗi lần nhìn thấy đều phải kinh ngạc cảm thán không thôi, đó chính là khi cô nàng gặp bạn học nam và bạn học nữ đều có hai thái độ hoàn toàn khác xa nhau.
Ở trước mặt bạn học nam Hổ Nữu là em gái dịu dàng đáng yêu, mà trước mặt bạn học nữ lại là Đại Nữu Đông Bắc hung hãn.
"Không giở vờ thì chỉ có một kết cục giống cậu thôi, đó là đến tận bây giờ vẫn không có bạn trai." Hổ Nữu lần nữa nói giọng Đài Loan yêu kiều.
"Cậu cũng không thể giả vờ cả đời."
"Loại không bạn trai như cậu thì biết gì." Hổ Nữu khinh bỉ nói.
"..." Lâm Dược bùng nổ, "Vậy cô đang yêu đương hay là đang diễn kịch hả? Cô nhiều bạn trai như vậy rốt cuộc đâu là bạn trai, đâu là đối tác?"
"Dù sao thì cuộc sống vốn là một bộ phim, anh ta phù hợp với điều kiện làm bạn trai tớ là được." Hổ Nữu nói.
"Haha, vậy tam quan chúng ta không hợp nhau rồi." Lâm Dược lắc đầu.
"Vậy xin hỏi tam quan của bạn đây là gì?"
"Người tớ thích, nhất định cũng phải thật lòng thích tớ." Lâm Dược nhàn nhạt nói, "Bằng không, cả đời dài như vậy, hai người phải đi qua như thế nào?"
"Vậy nếu người cậu thích không hề thích con người thật của cậu thì sao?"
"Thì theo đuổi." Lâm Dược chẳng quan tâm mấy nói.
"Haa........! phụ nữ theo đuổi đàn ông thì khác nào hạ thấp giá trị của mình." Hổ Nữu chồm lại gần nhìn vào mắt cô nói, "Đàn ông a~ đều là tiện, dễ dàng có được thì sẽ không bao giờ biết quý trọng.
Phụ nữa là phải thông minh, phải hiểu thế nào là thả mồi câu cá.
Có muốn chị đây dạy cho cưng hay không?"
Ngôn Luật Kỷ nghe xong lời này mày nhíu lại một chỗ.
"Không cần, cách làm của cậu không thích hợp với tớ.
Huống chi người tớ thích, nhất định sẽ là người đàn ông tốt ngàn dặm mới tìm được." Lâm Dược nhìn vào mắt Hổ Nữu nói.
Động tác uống cháo của Ngôn Luật Kỷ ngừng một chút, đàn ông tốt ngàn dặm mới tìm được?
"Là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi hả."
"Chỉ cần trong mắt tớ anh ấy là Tây Thi là được." Lâm Dược không để ý nói.
"Quả thật tam quan của chúng ta không hợp." Hổ Nữu gật đầu tán thưởng quan điểm vừa rồi của Lâm Dược, "Cậu có biết người ngoài đánh giá về hai chúng ta như thế nà không?"
Lâm Dược lắc đầu.
"Phụ nữ sẽ ghen tị với tớ, vì có nhiều đàn ông tốt theo đuổi tớ, đàn ông sẽ ghen tị với bạn trai của cậu, vì có người bạn gái như cậu, nhưng mà....." Hổ Nữu nghiền ngẫm nói "Khi bạn trai cậu phát hiện cậu không tốt như hắn nghĩ.
Kết quả cuối cùng là, người giả dối như chị đây sẽ hạnh phúc, còn cậu, sẽ vô tư cống hiến hết mình cho tình yêu của đời mình sau đó chậm rãi già nua xấu xí, lúc đấy chồng của cậu sẽ cần cậu nữa sau, nhan sắc tàn phai, cuộc sống nhàm chán, rồi hắn sẽ tìm đến thứ mới mẻ hơn thôi.
Cuộc sống hạnh phúc mà cậu mong ước....chậc."
"Nói bậy!" Lâm Dược lớn tiếng phản bác.
"Đây là kinh nghiệm xương máu của người đi trước tổng kết lại đấy."
"Được rồi, không nói cái này nữa." Lâm Dược nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, vừa rồi có bạn trai của cậu, tớ không biết phải gọi cậu thế nào, lát nữa nên gọi là gì?"
Mỗi lần Hổ Nữu đổi một người bạn trai đều phải đổi cho bản thân một cái nickname khác.
"Điềm Điềm.*"
(*Ngọt ngào.)
"Oẹ....."
"Sao vậy?" Nịnh Hót tiên sinh gọi món ăn xong quay lại liền thấy Lâm Dược ở bên kia nôn khan, nhịn không được hỏi.
"Buồn nôn không chịu được." Lâm Dược nhìn lướt qua Hổ Nữu, haha ngọt ngào?
"Cậu ấy đau dạ dày, mặc kệ đi." Hổ Nữu kéo bạn trai ngồi xuống, thân mật nói "Hôm nay khách đến cũng thật nhiều, thân ái, anh vất vả rồi."
"Không vất vả." Nịnh Hót tiên sinh nắm lấy bàn tay của người yêu bé nhỏ.
Lâm Dược trợn trắng mắt nhìn trân trối, cũng may lúc này món sữa hấp Song Bì được mang lên, Lâm Dược ăn hai ba ngụm lớn cho xong.
Sau đó chào hỏi một tiếng rồi xách túi rời đi.
"Bạn em chưa ăn bánh khoai môn sữa mà, sao chưa gì đã đi rồi?" Nịnh Hót tiên sinh ngạc nhiên nói.
"Chắc cậu ấy ăn cẩu lương no rồi."
"Em cái đồ nghịch ngợm này." Nịnh Hót tiên sinh véo nhẹ mũi bạn gái mình.
Ngôn Luật Kỷ nghe tiếng cười ngọt ngào nũng nịu của mỹ nữ bàn bên không nhịn được rùng mình liên tiếp mấy lần, cũng đứng dậy rời khỏi tiệm bánh ngọt.
Mỹ nhân hiện giờ thật đáng sợ, chụp ảnh dùng filter, vẻ đẹp thì dùng đồ trang điểm, có tiền thì đi Hàn Quốc chỉnh dung, ngay cả tính cách cũng phải mang vỏ bọc khác.
So ra thì Lâm Dược có vẻ bình thường hơn họ nhiều, ít nhất vẫn chân thật.
Không biết có phải do hắn là người ngoài cuộc hay không, Ngôn tổng - người nghe lén toàn bộ cuộc nói chuyện của người ta bỗng nhiên có chút thưởng thức thái độ Lâm Dược đối với tình yêu.
Chỉ là hắn đối với bác sĩ Lâm quả thật không có chút rung động nào.
Hắn cũng không xứng với câu nói kia của cô, người đàn ông tốt ngàn dặm mới tìm được...!
C.K Lưu Hi..