Tiêu Đông nhìn dáng vẻ Lâm Dược dường như đã tính trước mọi việc, trong lòng không nhịn được nghi ngờ, nghe nói bác sĩ Đông y khi chuẩn bệnh có bốn phương pháp gọi là tứ chuẩn "vọng, văn, vấn, thiết"*, lẽ nào Lâm Dược vừa nhìn ra vấn đề nào trên người hắn hay sao...!
(*Khám bệnh theo phương pháp y học cổ truyền gồm có bốn bước ( đông y gọi là tứ chẩn), đối chiếu sang tây y có "Nhìn, sờ, gõ, nghe", thì đông y có "Vọng, văn, vấn, thiết".
Vọng: Là nhìn, quan sát hình thái, vóc dáng, động thái, sắc măt, màu sắc của da,lông, tóc móng,...vv,và hình thái, cử động của lưỡi, màu sắc rêu lưỡi.
Văn: gồm nghe và ngửi.
+là nghe tiếng nói, nghe tiếng ho, tiếng nấc, tiếng thở của người bệnh.
+là ngửi khí vị, cụ thể là ngửi hơi thở thậm chí ngửi phân, nước tiểu của người bệnh.
Vấn: Là hỏi, hỏi là hỏi để biết nóng, lạnh, hỏi về mồ hôi, hỏi về vị trí đau, hỏi về tiểu tiện, đại tiện hỏi về kinh nguyệt hỏi về nguyên nhân gây bệnh
Thiết: sờ nắn- sờ nắn vùng bụng, lòng bàn chân, tay, vùng bị bệnh, bắt mạch để chẩn bệnh.
Vì bệnh tật nhiều lúc diễn biến khác thường, việc chẩn bệnh cần phải tỉ mỉ thận trọng áp dụng triệt để cả bốn phương pháp trên (Vọng, văn, vấn, thiết) thì ít khi nhầm lẫn, bỏ sót, không như một số bệnh nhân cho rằng chỉ cần bắt mạch là biết hết thì đó là cách hiểu có phần phiến diện.-theo gg)
Không thể nào, thân thể của hắn luôn luôn khoẻ mạnh, một tuần đến phòng tập thể thao năm lần không tính thì thôi, tháng trước công ty vừa mới tổ chức kiểm tra sức khoẻ cho toàn thể nhân viên, kết quả kiểm tra của hắn cũng vô cùng bình thường mà.
"Được, vậy nhờ bác sĩ Lâm giúp tôi chuẩn bệnh một chút vậy." Tiêu Đông trong lòng tự tin với thân thể mình, vì vậy vô cùng bình tĩnh duỗi tay đến trước mặt Lâm Dược.
Lâm Dược cười cười, nhích lại gần Tiêu Đông, vươn ngón tay đặt lên cổ tay của Tiêu Đông.
"Ồ." Lâm Dược bỗng nhiên ồ một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Làm sao vậy?" Tiêu Đông bị biểu cảm thay đổi của Lâm Dược doạ cho có chút khẩn trương.
"À." Lâm Dược lại như suy tư việc gì đó đầu khẽ gật gù, phảng phất như nghe đối phương đang hỏi mình, cô trấn an Tiêu Đông, nói "Giám đốc Tiêu không cần khẩn trương, không có việc gì lớn cả."
"Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt." Không có việc gì thì đừng có lúc hù lúc doạ người ta chứ.
"Chậc." Qua một lúc, Lâm Dược bỗng nhiên lại tặc lưỡi một tiếng.
"Lại làm sao vậy?"
"Giám đốc Tiêu này, làm phiền anh vươn đầu lưỡi ra cho tôi xem một chút." Lâm Dược bỗng yêu cầu hắn.
Tiêu Đông nghe lời há miệng ra.
Lâm Dược xem xét vài lần, lại gật gù, dường như đã có kết quả chuẩn bệnh, thu tay bắt mạch về.
"Bác sĩ Lâm, thế nào? Thân thể tôi có chỗ nào cần chú ý không?" Tiêu Đông hỏi.
"Sức khoẻ của giám đốc Tiêu quả thật vô cùng tốt." Lâm Dược trả lời.
"Tôi đã nói rồi mà." Tiêu Đông tức khắc yên lòng, bưng ly cà phê trên bàn, vui sướng uống một ngụm.
"Nhưng mà sinh hoạt về đêm phải tiết chế một chút." Lâm Dược chờ hắn nuốt ngụm cà phê vào trong miệng mới chậm rì hờ hững nói những lời này.
"Phụt...khụ khụ..." Tiêu Đông nghẹn đến nổi mặt đỏ bừng bừng, ho khan một lúc mới khôi phục tinh thần, xấu hổ nhìn Lâm Dược, thầm nghĩ, bác sĩ Đông y gì mà như thần vậy cha? Tối hôm qua hắn quả thật có một đêm tình, vậy mà thông qua bắt mạch cũng có thể biết được á?
"Giám đốc Tiêu, ngài không sao chứ?" Lâm Dược giả vờ lo lắng hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì cả." Tiêu Đông hắng giọng, mặt đỏ lên nói "Tôi, về sau tôi sẽ chú ý hơn."
"Thế thì tốt, à, còn có uống rượu nhiều vô cùng hại thân đó." Lâm Dược cố ý nói hàm hồ, trong lúc nhất thời làm người nghe không phân biệt rõ ràng được là hại thân hay là hại thận*.
(Thận 肾 và thân 身 đều phát âm là shen nên Tiêu Đông nghe không rõ là Lâm Dược đang nói về gì.)
"Cái đó......!Tôi còn có chỗ nào cần phải chú ý sao?" Tiêu Đông bị lời nói hàm hồ của Lâm Dược làm cho hắn mơ hồ càng lúc càng xấu hổ.
"Tôi đã nói rồi, thân thể của giám đốc Tiêu cực kỳ khoẻ mạnh." Lâm Dược cười cười bổ sung nói, "Trừ một ít bệnh vặt."
"Bệnh vặt ư?" Tiêu Đông truy hỏi "Cơ thể tôi còn có vấn đề gì sao?"
"Không cần lo lắng." Lâm Dược nhìn về phía Tiêu Đông nở nụ cười thân thiện "Trĩ sang mà thôi, không khó trị đâu."
"Trĩ!!!!" Tiêu Đông kích động đá ghế đứng lên.
"Không cần kích động như vậy đâu, đều là bệnh vặt ấy mà." Lâm Dược tràn đầy bất đắc dĩ nói.
Tiêu Đông hắn cảm thấy cả đời mình cũng chưa bao giờ xấu hổ như vậy, chịu đựng ngồi xuống một lần nữa, Tiêu Đông giải bày "Bác sĩ Lâm, gần đây tôi chỉ bị chút táo bón, không thể nào là...!trĩ sang được."
"Ồ." Lâm Dược chớp chớp mắt, cực kỳ chân thành kiến nghị, "Bằng không bây giờ ngài đến WC đi, nhìn xem có tiêu ra máu hay không?"
"....." Không hiểu tại sao Tiêu Đông đang kiên trì với việc mình chỉ bị táo bón lại có chút dao động...!
"Giám đốc Tiêu, táo bón đúng là không phải bệnh nặng gì cho cam, nhưng mà vẫn nên điều trị sớm thì tốt hơn." Lâm Dược tuôn ra lời nói thấm thía nói "Nếu bệnh nghiêm trọng, chữa không được phải phẫu thuật đấy."
Não của Tiêu Đông tự khắc liên tưởng đến cảnh tượng hắn cởi quần phơi bày họ hàng nằm trên giường phẫu thuật, doạ cho mồ hôi lạnh của hắn túa ra toàn thân.
Âm thầm quyết định, một lát đi đại tiện thì chú ý một chút, nếu thật sự có tơ máu thì hắn phải chạy đến bệnh viện một chuyến vậy.
"Còn có......"
"Còn có?" Giọng nói của Tiêu Đông như muốn lạc đi.
"Không cần lo lắng, đều là bệnh vặt ấy mà." Lâm Dược một bên khăng khăng bảo là bệnh vặt một bên đưa tay ấn vào vùng bụng gần dạ dày của Tiêu Đông.
Tiêu Đông nhịn đau không được bèn rên lên một tiếng.
"Chẹp chẹp......!Dạ dày cũng không được tốt, bình thường chắc ăn cơm rất nhanh nhỉ." Lâm Dược nhắc nhở "Mọi người hiện nay ấy, công việc bận bịu nên ăn cơm thì hệt như đi đánh giặc vậy, cả một đám cứ thế ai cũng bị bệnh về dạ dày."
"Nghiêm...nghiêm trọng không?" Tiêu Đông bất tri bất giác đã tin tưởng vào tay nghề chuẩn bệnh của Lâm Dược.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, đều là bệnh vặt." Lâm Dược cười vô cùng thân thiện.
"Bác sĩ Lâm, tôi còn có bệnh vặt gì, cô có thể nói một lần luôn được không..." Tiêu Đông vẻ mặt đầy đau khổ nói.
Lâm Dược lại khó xử "Nói một lần? không được, tôi phải từ từ giải thích với ngài mới được chứ, bằng không nếu như ngài nghe không rõ, cuộc phỏng vấn này của tôi không qua được thì sao."
"Qua, qua, lần phỏng vấn này của cô xem như qua." Tiêu Đông chém đinh chặt sắc nói.
Lâm Dược nhìn bộ dạng này của hắn nhịn không được bật cười, chờ đến khi cười xong, cô lại nói "Được thôi, những căn bệnh vặt của ngài không quá nghiêm trọng, một lát nữa tôi sẽ viết những điều cần lưu ý cho ngài, chỉ cần chú ý một chút là được, không cần uống thuốc."
"Tương đối phiền đó là bệnh trĩ, tôi đề nghị..."
"Tôi...Tôi ngày mai sẽ đi bệnh viện khám một chút." Loại bệnh này cũng không cần nữ bác sĩ này khám qua chứ, nhỡ cô nàng đòi hắn tuột quần để kiểm tra thì phải làm sao bây giờ? Tiêu Đông quyết định ngày mai sẽ đến gặp bác sĩ quen biết để lấy một ít thuốc.
"Cũng được..." Lâm Dược cũng không kiên trì.
"Ờ, còn có..." Tiêu Đông bổ sung nói, "Bên tôi chỉ là sơ khảo, nếu muốn chính thức nhận việc thì cô phải thi vòng hai, nhưng mà với năng lực của cô tôi tin tưởng cô thi vòng hai chắc không có vấn đề gì."
"Thi vòng hai á?"
"Bác sĩ Lâm đừng hiểu lầm, công ty của chúng tôi dù sao cũng là lần đầu tiên tuyển dụng bác sĩ Đông y, cho nên đã mời giáo sư của Đại học Đông y đến hỗ trợ một chút." Tiêu Đông giải thích.
"Giáo sư nào thế?"
"Giáo sư Phương, Phương Trung." Tiêu Đông nói, "Bác sĩ Lâm tốt nghiệp Đại học Đông y chắc hẳn đã đến dự thính vài khoá học của giáo sư Phương rồi nhỉ?"
"Giáo sư Phương à." Vẻ mặt Lâm Dược vui sướng, "Tôi và giáo sư Phương có giao tình không tệ, lúc trước thầy ấy còn muốn tôi làm nghiên cứu sinh nữa, nhưng mà tôi không muốn thi thạc sĩ, nên thầy ấy đã đề cử tôi vào Trung y Lục Viện."
"Ồ, khéo quá vậy!" Tiêu Đông sửng sốt một chút.
"Khi nào thì thi vòng hai? Thi ở nơi nào? Vẫn đến công ty hay là phải đến trường học?" Lâm Dược hỏi.
"Giáo sư Phương tuổi đã lớn, vốn dĩ bọn tôi định mang người đến trường học để phỏng vấn lần hai.
Nếu cô và giáo sư có quen biết, lại do thầy ấy đề cử, vậy không cần phiền phức, tôi gọi cho giáo sư Phương xác nhận một chút là được rồi."
"Cũng đúng, chờ đến cuối tuần tôi lại ghé thăm thầy ấy một chút."
"Thế này nhé, tôi dẫn cô đi tham quan môi trường làm việc của cô một chút." Tiêu Đông đề nghị nói.
"Được." Lâm Dược gật đầu đồng ý.
Tiêu Đông dẫn Lâm Dược đi thang máy lên lầu tám, vừa đi vừa giới thiệu "Cao ốc của Đằng Phong tổng cộng có ba mươi hai tầng, từ tầng một đến tầng hai mươi là khu văn phòng của tập đoàn Đằng Phong, các tầng còn lại đều cho các công ty khác thuê."
"Tầng mười là nhà ăn của nhân viên, tầng mười sáu là tầng cho nhân viên nghỉ ngơi và giải trí, bên trong có bóng bàn, cầu lông, bowling, phong tập thể thao, và các thiết bị khác cho nhân viên nghỉ ngơi."
"Sau đó là đến tầng tám, tầng tám chính là khu văn phòng của bộ phận hành chính tập đoàn, phòng y tế cũng được xây dựng bên này." Tiêu Đông chỉ vào góc bên trái nói "Bên kia là phòng y tế Tây y, phòng y tế của Đông y ở bên này."
Tiếu Đông dẫn Lâm Dược đi về phía bên phải, một lúc sau Lâm Dược nhìn thấy một phòng y tế Đông y được trang trí theo phong cách cổ xưa hiện ra trước mắt mình.
Khác với các phòng khác, đều sử dụng thuỷ tinh để trang trí, thì phòng y tế Đông y đều trang trí bằng gỗ, ở cửa lớn phía trên còn được treo một tấm bảng gỗ nhỏ xinh khắc nổi theo lối chữ thảo xinh đẹp "Phòng y tế Đông y", năm chữ to tướng.
"Còn có cả tủ chứa dược liệu á?" Lâm Dược nhìn một loạt tủ thuốc chỉnh tề trong phòng, nhịn không được kinh hô thành tiếng.
"Bộ phận hậu cần dựa vào các phòng khám trung y trên thị trường mà bố trí đấy, cũng mua sắm một ít thảo dược thường thấy nữa." Tiêu Đông nói, "Có thể nói là tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một bác sĩ Đông y mà thôi, sao? Hài lòng không?"
"Hài lòng, hài lòng lắm luôn, hiện tại tôi đang hận không thể đi làm ngay bây giờ đây." Lâm Dược một bên kéo tủ thảo dược ra nhìn đầu cũng không thèm quay lại nói.
"Có thể chứ." Tiêu Đông nhìn bộ dáng Lâm Dược chui đầu vào tủ dược liệu hận không thể ở luôn trong đấy thì nhịn không được mà bật cười, "Hôm nay tính là ngày đầu tiên đi làm của cô đi, nhưng mà thủ tục nhận việc ngày mai mới có thể làm."
"Hôm nay tôi ở nơi này chỉnh sửa lại dược liệu một chút cũng được."
"Một phần dược liệu ở đây chỉ để bày biện thôi, phần còn lại ở trong kho hàng đấy."
Tiêu Đông đi đến bàn gỗ bên cạnh, kéo ngăn kéo ra, rút một chùm chìa khoá từ bên trong dẫn Lâm Dược đến khu nghỉ ngơi ở phía trong.
Khu nghỉ ngơi bày hai chiếc giường xếp đơn giản dị, đây là dành cho người bệnh nghỉ ngơi.
Tiêu Đông sờ soạng trên vách tường một lúc, tìm được lỗ khoá, cắm chìa khoá vào, xoay xoay một chút, giơ tay đẩy nhẹ bức tường.
Lúc này Lâm Dược mới phát hiện, đây là một cái kho dạng khảm vào phía trong tường, cửa kho được trang trí giống với vách tường gỗ, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra cánh cửa này.
Lâm Dược bật đèn, tuy nhà kho không lớn nhưng chứa đầy thảo dược, hai mắt cô lập tức toả sáng lấp lánh như bắt được vàng.
Tiêu Đông thấy cô vô cùng thích nơi này, vì vậy liền quan tâm nói, "Vậy, trước tiên cô cứ ở nơi này làm quen với môi trường làm việc đi nhé, ngày mai bộ phận nhân sự sẽ đến đây làm thủ tục chính thức nhận việc cho cô."
"Ừ ừ." Lâm Dược không thèm quay đầu lại nói.
"Quy chế làm việc của công ty chúng ta là sáng đi chiều về, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của cô, có thể tan làm sớm một chút."
"Ai nha, đã biết rồi, anh không cần làm việc sao? Rảnh rỗi quá nhỉ."
"....." Tiêu Đông bị ghét bỏ chỉ có thể nghẹn họng yên lặng lui ra, tính toán khi quay về văn phòng sẽ xác nhận lại y thuật của Lâm Dược với giáo sư Phương một chút.
Lâm Dược một mình lưu lại phòng y tế, chỉ cần nghĩ đến dược liệu trong này sau này sẽ do cô điều phối, một phòng khám Đông y lớn như thế này đều là của một mình cô đã thấy vô cùng vui vẻ.
Vì vậy cô xắn tay áo, dựa theo sở thích của mình mà sắp xếp lại.
Đầu tiên là mang dược liệu từ kho phân loại ra, như vậy ngày mai tủ dược liệu bên ngoài có thể chứa đầy thảo dược rồi.
==
12 giờ rưỡi trưa, sau khi tăng ca và làm thêm giờ tròn một tuần, cuối cùng cũng hoàn thành xong dự án này, kế tiếp chỉ cần kiểm tra thử nếu không xảy ra vấn đề gì thì xem như họ đã hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp.
Ba ngày liên tiếp Ngôn Luật Kỷ chỉ có thể ngủ vỏn vẹn sáu tiếng, xoa huyệt thái dương đau đớn, quyết định đi đến phòng y tế Đông y nghỉ ngơi một chút rồi sẽ về nhà, lái xe về nhà trong tình trạng mệt mỏi thế này thật sự không an toàn.
Ngôn Luật Kỷ chịu đựng đau đớn ở đầu và cơn buồn ngủ hiếm hoi mới có được đi vào phòng y tế, hắn quen cửa quen nẻo đi đến khu nghỉ ngơi ở phía sau, lại phát hiện khu nghỉ ngơi dường như có người đã dịch chuyển đồ đạc ở đây, trên giường xếp đơn giản dị chứa đầy các loại túi to.
Ngôn Luật Kỷ nhíu nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, thấy bên cạnh có một chỗ trống, vì vậy hắn đẩy giường còn lại đến đó, thuận tay cầm luôn tấm thảm trãi lên giường, thoải mái dễ chịu nằm xuống ngủ một giấc.
Vì vậy, khi Lâm Dược sắp xếp, lúc mở cửa kho ra, đã thấy trước của kho có một người đang nằm đó hô hấp đều đặn có vẻ ngủ rất say, đem cửa chặn kín mít.
Lâm Dược buồn bực không thôi, đang muốn đánh thức người đó, nhưng vừa cuối đầu nhìn, Lâm Dược đã bỏ ngay ý định này.
Người này chính là ông chú cô đã gặp sáng nay, đúng là ông chú đã đi ngang qua cô khi đó.
Ông chú này râu ria xồm xoàm, đầu tóc bết lại, vừa nhìn đã biết vài ngày chưa làm vệ sinh cho bản thân rồi.
Mặt trắng bệch, quần thâm đen xì dưới mắt, dù đang ngủ nhưng mày vẫn nhíu lại, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, không cần xem mạch, Lâm Dược cũng có thể biết được sức khoẻ của ông chú này kém cỡ nào.
Thôi, không cần đánh thức ổng dậy, nhưng mà cô muốn đi ra ngoài thì phải làm sao đây?
Bất tri bất giác đã đến hai giờ chiều, cô vẫn chưa được ăn cơm nữa, dạ dày có chút đau rồi.
Lâm Dược ngồi xổm xuống nhìn phía dưới giường, bên dưới có giá đỡ, không thể chui qua được.
Xem ra chỉ có thể bò qua từ phía trên mà thôi.
Nghĩ là làm, Lâm Dược cởi giày, đem giày đẩy ra ngoài từ phía dưới giường, sau đó cẩn thận, cố sức dẫm lên giường xếp một cách nhẹ nhàng, cả người cô bò phía trên Ngôn Luật Kỷ.
Tay chân Lâm Dược cố gắng chống lên khung giường không muốn chạm phải ông chú đang ngủ say kia, cô hít sâu một hơi, lúc định đánh một tiếng trống cổ vũ tinh thân để bò nốt đoạn còn lại, người đàn ông đang ngủ say lúc nãy không biết xui xẻo thế nào lại đột ngột mở mắt.
Ngôn Luật Kỷ mở mắt đã thấy một cô gái đang bò trên người mình, đôi mắt đen nhánh của hắn chậm rãi hiện lên tia sắc bén.
"Chú.....chú đã tỉnh." Lâm Dược hoảng sợ, cười xấu hổ.
"Xin hỏi, cô đang làm gì vậy?" Ngôn Luật Kỷ khàn khàn cất giọng, cắn răng gằn từng chữ hỏi.
"Bò lên giường á." Lâm Dược vô thức trả lời.
"Không biết xấu hổ!" Mắt Ngôn Luật Kỷ hiện lên tia chán ghét, vung tay đẩy Lâm Dược ngã ngào xuống đất.
"Ối, đau chết tôi đây rồi, chú bị điên à?" Lâm Dược không kịp phòng bị liền bị đẩy ngã, nổi điên lên mắng người.
C.K Lưu Hi.