27.
Buổi tối, tiểu đạo sĩ với tiểu thỏ tử cùng ngủ chung ở phòng của tiểu thỏ tử. Mẹ tiểu thỏ tử chuẩn bị cho hai đứa hai cái chăn mềm.
Tiểu đạo sĩ rửa mặt xong liền chui vào ổ chăn sát tường.
Đợi tiểu thỏ tử tắm xong đi ra, nhìn thấy tình cảnh này, liền đem đống chăn mềm bên ngoài dẹp vào tủ rồi tiến vào ổ chăn của tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ: Đừng, hai đứa tụi mình đắp chung một cái chăn, ngủ đến nổi lửa thì phải làm sao đây?
Tiểu thỏ tử cười híp mắt: Vậy thì em dập lửa cho anh.
Tiểu đạo sĩ nhíu mày: Em muốn dập như thế nào?
Tiểu thỏ tử liếm môi một cái, đưa đầu tiến vào trong chăn.
Tiểu đạo sĩ ở trong phòng ngủ mà tiểu thỏ tử sinh hoạt từ bé đến giờ, bị tiểu thỏ tử dùng miệng nhỏ đốt lửa, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến rối tinh rối mù.
28.
Buổi ăn sáng ngày thứ hai, cha mẹ tiểu thỏ tử đề nghị ba tháng sau để tiểu thỏ tử tham gia kỳ thi đại học, sau đó đi học đại học.
Mặt tiểu thỏ tử nhăn thành trái khổ qua.
Tiểu đạo sĩ sợ đến làm rơi cái muỗng.
Thì ra, tộc thỏ có một truyền thống, sau khi đám nhỏ tròn mười tám tuổi sẽ đưa đi học đại học. Một là để nâng cao tri thức, hai là để chuẩn bị cho sự thích ứng với xã hội loài người.
Tiểu đạo sĩ lặng lẽ nhặt cái muỗng lên, giật giật khóe miệng cứng ngắc.
29.
Trong phòng tiểu thỏ tử,
Tiểu thỏ tử nằm trên đùi tiểu đạo sĩ, ngửa đầu nhìn đối phương, ấm ức: Em không muốn học đại học.
Tiểu đạo sĩ sờ tóc y: Truyền thống trong tộc không dễ thay đổi, hơn nữa học đại học đối với em mới tốt.
Sách trong đạo quán, tiểu thỏ tử cũng đã đọc làu làu rồi, tiếp tục ở lại đạo quán đúng là không học được kiến thức nào hữu dụng nữa.
Tiểu thỏ tử bám vào ống tay áo tiểu đạo sĩ: Lên đại học, em cũng không gặp được anh...
Ngữ khí đặc biệt đáng thương.
Tiểu đạo sĩ ôm lấy y, cho y một cái hôn thật ôn nhu thật lâu.
30.
Buổi chiều, tiểu thỏ tử cùng cha mẹ nói chuyện trong phòng, tiểu đạo sĩ đi tưới nước cho đám cải xanh ngoài sân.
Nguyễn Kiệt tung tăng đến tìm tiểu đạo sĩ, trên người mặc một cái áo khoác màu cam làm tôn lên nước da trắng của hắn, hóa thành một con thỏ đặc biệt tươi trẻ hoạt bát.
Tiểu đạo sĩ ngẩng đầu lên: Cậu muốn tìm Thanh Ngọc? Tôi đi gọi giúp cậu.
Nguyễn Kiệt cúi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười: Không, em tìm anh.
Tiểu đạo sĩ thả bình nước xuống, đi tới: Cậu tìm tôi? Có chuyện gì?
Nguyễn Kiệt: Muốn hỏi anh đã có bạn gái chưa?
Tiểu đạo sĩ: Không có.
Nguyễn Kiệt lộ nét mặt vui vẻ.
Tiểu đạo sĩ: Nhưng mà tôi có bạn trai.
Nguyễn Kiệt nụ cười trên mặt hắn đông lại: Là ai? Bạn trai anh... là ai?
Tiểu đạo sĩ: Cậu không cảm nhận được sao?
Nguyễn Kiệt vặn đầu ngón tay: Có chút... cảm nhận được... Thế nhưng em chưa muốn từ bỏ ý định.
Tiểu đạo sĩ: Vậy bây giờ từ bỏ chưa?
Nguyễn Kiệt đỏ mắt: Từ... từ bỏ rồi.
Tiểu đạo sĩ đến cùng vẫn có chút không đành lòng, vỗ vai hắn: Tuy cậu không bằng tiểu thỏ tử nhà tôi, nhưng vẫn tính là không xấu, rồi sẽ có người yêu thích cậu thôi.
Một Nguyễn Kiệt bên người có vô số vệ tinh, mỗi ngày đều được người khác khen là thịnh thế mỹ nhan vẻ mặt đầy khiếp sợ. Sau đó, gào khóc chạy đi.
Hu hu hu, vậy mà có người đối với nhan sắc của tôi đánh giá "Tính là không xấu", phẫn nộ!!!
Phía sau tiểu đạo sĩ, chị của tiểu thỏ tử bị hành động như một tên thẳng nam cứng nhắc này của em rể* tương lai làm cho khiếp sợ. Không hiểu phong tình như thế, rốt cuộc là làm sao đem tiểu thỏ tử nhà mình câu tới tay vậy?
*Nguyên văn 弟夫 (đệ phu): chồng của em trai =))
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu đạo sĩ mặc dù đối với các hoa thơm cỏ lạ khác là một thẳng nam cứng nhắc, thế nhưng đối với tiểu thỏ tử chính là thích trêu trêu chọc chọc. Khà khà khà ~