Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Gục Trước Dịu Dàng - Hạ Diên Tiêu (FULL)

“Tôi họ Ngôn”

“Còn tên, nếu sau này có duyên gặp lại, tôi sẽ nói cho cô biết.”

“Xin chào, tôi là Ngôn Tuyển”

Tư Họa chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có duyên gặp lại người đàn ông tên Ngôn Tuyển này ở ba thành phố xa lạ.



Tiểu Na đang định giới thiệu Tư Họa với ông chủ thì nhận ra, hình như hai người họ không phải lần đầu tiên gặp nhau. Sau khi nói lại cho Ngôn Tuyển về đề nghị của Tư Họa, cô ấy đi đến trò chuyện với ông lão ngồi trên xe lăn, để lại không gian cho hai người tự nhiên nói chuyện.

“Không ngờ anh là ông chủ của Bốn Mùa.” Nhớ lại một màn lúc nãy, đến bây giờ Tư Họa vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

“Rất bất ngờ à?” Ngôn Tuyển cố ý bước chậm lại, đi song song với cô gái kế bên, nhưng vẫn giữ một khoảng cách lịch sự thích hợp, nghiêm túc lắng nghe từng câu nói của cô, sau đó nhanh chóng trả lời.

Tư Họa gật đầu, giơ ba ngón tay lên: “Cảnh Thành, Dung Thành, Tân Thành, lần nào cũng gặp anh.”

Người đàn ông này giống như có mặt ở khắp mọi nơi, tình cờ gặp mặt ở ba thành phố khác nhau, mà homestay Bốn Mùa, nơi duy nhất mà cô chọn lại vừa khéo lại là của Ngôn Tuyển, đúng là trùng hợp không thốt nên lời.

“Có lẽ là có duyên.” Ngôn Tuyển không sửa lại số lần gặp nhau, bởi vì lần đầu tiên trong ký ức của Tư Họa không có mặt anh.

Đi qua ngã rẽ, tiếp tục đi thẳng về phía trước 100m là đến cổng chính của homestay Bốn Mùa, Ngôn Tuyền chủ động mở lời: “Nghe Tiểu Na nói Tư tiểu thư muốn thuê phòng dài hạn?” 

“Đúng vậy, tôi tính sẽ ở nơi này một thời gian, đang tìm kiếm chỗ dừng chân thì cảm thấy Bốn Mùa rất tốt.” Tư Họa bất giác dừng chân, hai tay đan vào nhau đặt trước người, đôi mắt thấp thoáng lộ ra vẻ mong chờ: “Không biết có được hay không?”

Ngôn Tuyển nhìn người con gái trước mặt thật chăm chú.

Ba lần gặp nhau là ba lần thấy được những dáng vẻ khác nhau của cô. Lần đầu tiên cô đứng bên hồ cầu nguyện, ý cười xán lạn, lần thứ hai cô bất lực kiếm tìm ánh sáng trong bóng đêm, lần thứ ba cô ở trước mặt anh khóc nấc lên, lần thứ tư…

Cô mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt phối với một chiếc váy dài màu mơ, tóc tết bím với một dải ruy băng màu cam buông từ vai trái xuống ngực, trông thật dịu dàng và xinh đẹp.

Điều đáng tiếc duy nhất, đó chính là thiếu đi nụ cười vô cùng rạng rỡ của cô ấy vào lần đầu tiên gặp mặt.

Ngoại hình của hai người bọn họ quá nổi bật, đứng trên đường khó tránh khỏi thu hút ánh nhìn. Người qua đường không nhịn nổi mà nhìn mấy cái, còn có hai cô gái trẻ giơ điện thoại chụp hình họ.

Ngôn Tuyển đột nhiên giơ tay che sườn mặt Tư Hoạ, lắc đầu ra hiệu với hai cô gái cầm điện thoại. Cô gái xin lỗi, bỏ điện thoại xuống rời đi.

Lúc này Ngôn Tuyển mới thu hồi ánh mắt, đưa ra câu trả lời khiến người khác hài lòng: “Tôi biết một nơi rất tốt, có lẽ em sẽ thích.”

Tư Hoạ cùng anh đi dọc theo con đường trở về homestay Bốn Mùa, như thể mở ra một thế giới mới.

Nửa phần phía trước homestay Bốn Mùa là phòng cho du khách, đi qua một cánh cửa, là tới một hành lang hơi khúc khuỷu, bốn mặt giáp nước. Dọc theo hành lang đi về phía trước, Tư Hoạ thấy một căn nhà sang trọng như biệt thự, có tổng cộng bốn tầng, quang cảnh xung quanh vô cùng đẹp mắt.

Mỗi phòng nghỉ của khách ở phía trước đều được đặt theo tên của một loài hoa, mà trên tấm biển ở cửa chính nơi này khắc hai chữ “Bốn Mùa”.

“Nơi này cũng thuộc về Bốn Mùa.” Lúc Tư Hoạ đang thắc mắc, Ngôn Tuyển lập tức bổ sung giải thích: “Nơi này mới là gian chính của Bốn Mùa, không tiếp người ngoài, có thể xem đây là nhà riêng.”

“Nơi này đẹp quá, chỉ là quá to đi mất…”

Không thể không thừa nhận, cô thật sự rất thích phong cách kiến trúc nơi này, nhưng cô sống có một mình, không nỡ bỏ ra số tiền lớn để thuê căn biệt thự bốn tầng lầu.

“Có phải em đang suy nghĩ, đắn đo về tiền thuê nhà?” Ngôn Tuyển vừa nhìn là biết cô đang nghĩ gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Tư Hoạ thành thật gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ buồn bã: “Mà Ngôn tiên sinh, vừa rồi anh có nói nơi này không cho người ngoài thuê, tôi thuê chỗ này cũng không tiện cho lắm.”

“Lúc bạn bè tới vùng này nghỉ mát sẽ ở lại đây, bình thường không có ai ở. Chẳng qua là định kỳ mỗi tháng sẽ có người tới quét dọn, bên trong rất sạch sẽ, nếu Tư tiểu thư thích, có thể yên tâm ở lại đây, tiền thuê nhà cứ tính theo tiền thuê một phòng là được.” Ngôn Tuyển đã sớm tính toán mọi chuyện từ trước.

Hoàn cảnh nơi này rất tốt, tránh khỏi ồn ào náo nhiệt đô thị, dù ban ngày hay ban đêm cũng rất yên tĩnh, quả thật là sự lựa chọn lý tưởng hàng đầu của Tư Hoạ. Thậm chí không cần cô đưa ra yêu cầu, Ngôn Tuyển đã chủ động nhượng bộ, diện tích hoạt động lớn như thế mà giá thuê chỉ bằng một gian phòng, điều kiện quả thật rất thu hút.

Nếu như đây là lần đầu gặp mặt, Tư Hoạ có lẽ sẽ nghi ngờ đối phương có ý đồ xấu và rồi từ chối thẳng thắn.

Nhưng… Người trước mắt là Ngôn Tuyển, anh đã giúp cô ba lần, từ tận đáy lòng cô cảm thấy tin tưởng người này một cách khó tả.

“Thế thì ngại quá.” Tư Hoạ không nhịn được mà quan sát bốn phía, nôn nóng muốn bước vào trong xem thử.

Ngôn Tuyển cười: “Tận dụng hết sức có thể, nhà cũng nên giao cho người cần nó.”

Cũng như cái áo đó….

Cuộc trò chuyện quen thuộc phút chốc gợi lên ký ức của Tư Hoạ: “À, đúng rồi! Ngôn tiên sinh, lần trước vẫn chưa trả lại áo khoác cho anh, thật sự xin lỗi, tôi không cẩn thận làm mất số của anh.”

Nói đến cuối cùng, ngay cả bản thân cô cũng thấy hết sức ngại ngùng, mọi chuyện cứ thế xảy ra một cách trùng hợp như vậy.

“Hoá ra…” Mọi thắc mắc lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng được giải đáp, Ngôn Tuyển hạ giọng cười: “… Là như thế.”

“Tôi sẽ nhờ bạn giúp mang tới đây, lúc đó sẽ gửi trả cho anh.” Chiếc áo được may tinh xảo, giá cả rất đắt, cô cũng không phải hạng người lấy không đồ của người khác.

“Vậy làm phiền Tư tiểu thư rồi!” Ngôn Tuyển không từ chối.

Anh đứng nhập mật mã ở cửa chính rồi đưa Tư Hoạ vào quan sát sơ lược bài trí của căn nhà. Tư Hoạ hài lòng vô cùng, chủ động hứa với Ngôn Tuyển, ngoại trừ một vài vật dụng gia đình thiết yếu, cô sẽ không đi lung tung trên các tầng và các phòng.

Ngôn Tuyển khẽ lắc đầu, hoàn toàn không để ý những chuyện này: “Em cứ tuỳ ý sử dụng, chủ yếu là ở cho thoải mái, sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi.”

Theo lẽ thường, hai người lại trao đổi cách thức đổi liên lạc lại một lần nữa. Ngôn Tuyển nhìn kỹ từng con số, như muốn khắc sâu chúng vào trí nhớ.

Lần này, mới xem là chính thức biết nhau.

*

Biết được tin Tư Hoạ sẽ ở lại homestay Bốn Mùa lâu dài, người vui nhất là Tiểu Na: “Tốt quá rồi chị Tư Hoạ, sau này chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày, em còn có thể cùng chị học vẽ nữa!”

Một lần tình cờ, Tiểu Na thấy bản vẽ của Tư Hoạ, cô ấy khen tranh của cô đẹp, bày tỏ sự ngưỡng mộ. Lúc ấy Tư Hoạ thuận miệng đáp: “Nếu em thích, chị sẽ dạy em.”

Tiểu Na cảm thấy thích thú vô cùng, cho dù chỉ học vài tiếng ngắn ngủi, nhưng cũng rất nghiêm túc. Giờ nghe tin Tư Hoạ sẽ ở lại, cô ấy cười vui hết sức.

Lại có khách du lịch mới tới, đem theo hành lý đặt ở quầy lễ tân, Tiểu Na và Khương Lộ lại trở nên bận rộn.

Tư Hoạ tò mò hỏi Ngôn Tuyển: “Tiểu Na và Khương Lộ mỗi ngày đều ở homestay làm việc, bọn họ không đi học sao?”

“Tiểu Na sau khi tốt nghiệp trung học thì không học tiếp nữa, còn về phần Khương Lộ… thiếu giáo dục.” Ba từ cuối cùng thốt ra từ miệng Ngôn Tuyển, có vài phần giống như một giáo viên nghiêm khắc.

Mỗi người đều có con đường phù hợp với mình, Tiểu Na làm việc rất lanh lợi, nhưng để cô bé đụng vào sách vở là đau đầu vô cùng. Thành tích hồi thi tốt nghiệp cấp ba không tốt, cô bé đã đi làm việc sớm, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.

Còn về Khương Lộ, nghe nói là tuổi dậy thì ương bướng của thanh thiếu niên, bị gia đình “Đuổi” ra ngoài làm thêm, trải nghiệm trước một chút vất vả khó khăn khi bước ra đời, kích thích cậu trở về phấn đấu học tập.

Vì thế nên đến bây giờ cậu ấy mới làm việc ở homestay được một tháng, vẫn ngang bướng với gia đình.

“Trưa nay nếu có thời gian, thì cùng dùng bữa với tôi.” Sợ cô từ chối, Ngôn Tuyển lại nói thêm: “Còn có Tiểu Na và Khương Lộ đi chung nữa.”

“Mấy ngày nay anh đã giúp tôi rất nhiều, lẽ ra tôi nên mời anh mới đúng.” Chợt nhận ra mình cứ luôn nhận sự giúp đỡ của Ngôn Tuyển, thật là áy náy.

“Không có gì, Tiểu Na và Khương Lộ là nhân viên của tôi thì đương nhiên người làm chủ như tôi nên cho họ chút phục lợi này. Với lại, tôi thật sự rất vui khi được làm quen với em.” Lý do thích hợp làm người khác không thể từ chối, Ngôn Tuyển đột nhiên giơ tay về phía cô.

Tư Họa chậm rãi nâng cánh tay lên, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay của người đàn ông, lịch sự bắt tay, Cảm giác ấm áp truyền qua lại giữa hai người, Tư Họa rụt tay lại, lòng bàn tay hơi nóng lên.

Buổi trưa, có người tới thay ca, Tiểu Na và Khương Lộ vô cùng mong chờ bữa ăn, bước nhanh về trước, hận không thể phi thẳng đến quán ăn.

Nhìn thấy hai thanh niên mười bảy mười tám tuổi tràn đầy sức sống, Tư Họa đột nhiên có ảo giác mình như biến thành bà cô già.

Lén nhìn trộm người đàn ông bên cạnh, nhưng lại bất ngờ bị Ngôn Tuyển bắt gặp, Tư Họa vội dời ánh mắt, nhìn về phía trước, làm bộ như không có gì xảy ra, bỏ lỡ nụ cười trêu chọc trong mắt người kia.

Tiểu Na và Khương Lộ đã háo hức chạy tới tiệm cơm tới trước, Tư Họa và Ngôn Tuyển tới sau vài phút. Trước cửa tiệm có một chú mèo lông ngắn, xám bạc đang nằm bò, Tư Họa vô thức né tránh, sải bước lớn để không đụng chú mèo.

Bốn người một bàn vuông, từng người ngồi vào chỗ, thảo luận gọi món. Tính cách Tiểu Na cởi mở, lại thêm trên bàn toàn người quen, tự nhiên thoải mái gọi hai món mình thích rồi đưa menu cho mọi người.

“Em đi vệ sinh trước.” Tiểu Na rời khỏi chỗ đi vệ sinh, ba người còn lại tiếp tục lựa món, gọi mấy món ăn nhẹ và canh.

Nhân viên phục vụ lần lượt lên món, bọn họ cũng không câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, bắt đầu dùng bữa.

Thức ăn ở quán này rất tuyệt, hương vị vô cùng thơm ngon. Thịt chín mềm, rau xanh mơn mởn, màu sắc đều rất tươi mới, đến món canh chay mà cũng tràn ngập hương vị riêng.

Rõ ràng đang ăn cùng bàn với ba người quen biết chưa tới một tuần, nhưng Tư Họa không thấy mất tự nhiên, ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở chung.

Không biết vì nguyên nhân gì, nhưng Tư Họa rất thích cảm giác này, bốn người vui vẻ dùng hết bữa trưa.

Tiểu Na và Khương Lộ ăn rất nhanh, hai bát cơm đầy đã thấy đáy, Tiểu Na nói muốn ra ngoài hít thở: “Mọi người cứ từ từ dùng bữa, em ra trước đợi mọi người.”

Người thứ hai dùng xong bữa là Khương Lộ, tính cách cậu ấy không nhảy nhót như tiểu Na, chờ mọi người trong bàn dùng xong bữa mới cùng đứng dậy.

Khương Lộ vẫn đi phía trước, Tư Họa ở lại chờ Ngôn Tuyển còn đang thanh toán. Giá cả ở khu du lịch hơi cao một chút so với nơi khác, có điều nơi này giá cả cũng hợp lí, trong mức cho phép, tổng cộng chỉ hết hai ba trăm đồng.

Chợt nhớ ra, mỗi lần ra ngoài với Hạ Diên Tiêu, anh ta đều chọn những nhà hàng khách sạn đắt đỏ, chưa bao giờ đi đến những quán nhỏ, nói là nơi đó không sạch sẽ.

Nhưng kỳ thật, món ngon thật sự đều nằm ở nơi dân dã. Như bạn cùng phòng của cô, Kha Giai Vân cũng là bạch phú mỹ thừa kế “Ngai vàng” trong nhà, lại thường xuyên lôi kéo cô đi khắp hang cùng ngõ hẻm để hưởng thụ thú vui mỹ thực.

Cô từng kỳ vọng sẽ cùng người mình thích trải nghiệm cảm giác đó, nhưng bây giờ nghĩ lại đúng là ngớ ngẩn, Tư Họa lắc đầu xóa người đó ra khỏi trí nhớ.

“A——”

Đột nhiên có thứ gì đó vọt qua chân cô, Tư Họa giật mình, la lên một tiếng.

Nhìn xuống, thì ra là một con mèo, nhưng nó to hơn chú mèo cô thấy ở trước cửa lúc nãy một chút.

Nghe thấy tiếng la, Ngôn Tuyển nhanh chóng quay đầu lại, thấy Tư Họa trong tư thế phòng thủ nhìn chằm chằm xuống đất, ân cần hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không, không có gì…” Tư Họa nhìn xung quanh, vỗ nhẹ nhàng vào ngực, sau đó thở phào một hơi, trong lòng nghĩ chỉ là sượt nhẹ qua thôi, chắn sẽ không bị dị ứng.

Thuận theo ánh mắt của cô, Ngôn Tuyển im lặng tìm kiếm, thấy một chú mèo đang ngồi xổm bên cạnh bức tường.

Thanh toán xong, Tư Họa vội vàng đi ra ngoài.

Tiểu Na và Khương Lộ đang đứng chờ ở cửa. Khi đến Tiểu Na không mang gì, bây giờ trong tay lại đang ôm một sinh vật sống. Tư Họa nhìn chăm chăm, thế mà lại là con mèo lông ngắn màu xám bạc hồi nãy nằm ở cửa!

“Chị Tư Họa, chị xem con mèo dễ thương không nè!” Tiểu Na ôm con mèo đột nhiên xích lại gần, Tư Họa không có phòng bị bỗng nhiên mở to mắt.

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên một cánh tay dang ra, tay Ngôn Tuyển chắn trước mặt Tư Họa, ngăn cách hai người bọn họ.

“Nên đi rồi.” Anh nhắc nhở Tiểu Na.

Một Tiểu Na chậm tiêu thì làm sao hiểu được hàm ý của câu nói đó, vừa thấy Ngôn Tuyển thì nảy ra ý tưởng: “Ông chủ, chúng ta có thể nuôi một con mèo trong homestay không? Vừa nãy chủ quán nói mèo trong nhà sinh con, nếu thích có thể mang đi.”

Cô bé có thể không một chút kiêng dè đề xuất ý kiến, cũng bởi vì ngày thường Ngôn Tuyển đối xử với mọi người rất khoan dung. Chỉ cần tận tâm tận lực hoàn thành công việc của mình, Ngôn Tuyển không có yêu cầu nào nữa, độ tự do rất cao. Tiểu Na cật lực thể hiện niềm yêu thích đối với chú mèo này, mong chờ ông chủ sẽ đồng ý với đề nghị của mình.

Tư Họa đứng bên cạnh khẽ mím chặt môi.

Cô thấy mèo tránh còn không kịp, nhưng người khác lại rất thích chúng.

Tiểu Na muốn nuôi mèo, cô cũng không thể lên tiếng ngăn cản, dù gì cô cũng chỉ là khách thuê phòng, cũng không phải là chủ.

Dù sao cô cũng đã có kinh nghiệm sống chung một mái nhà với mèo một năm, hơn nữa chỗ cô ở cách khá xa quầy lễ tân, bình thường chắc sẽ không đụng phải.

Nghĩ đến đây, Tư Họa đã chuẩn bị sẵn tư tưởng sống gần con mèo, nhưng lại nghe thấy Ngôn Tuyển uyển chuyển từ chối: “Nuôi mèo ở homestay không thuận tiện cho mấy.”

Mắt Tư Họa sáng lên, tảng đá trong lòng như được tháo xuống.

Buổi chiều.

Sau khi quay lại homestay Bốn Mùa, mỗi người bắt đầu sắp xếp lại thời gian làm việc của mình. Hai tiếng ngủ trưa, sau giấc ngủ tinh thần trở nên tốt hơn rất nhiều, Tư Họa mang theo bảng vẽ chuẩn bị đi ra ngoài.

Đi qua hành lang dẫn ra bên ngoài, hai giọng đối thoại láng máng tại ngã rẽ vọng tới: “Ông chủ, không phải anh cũng rất thích mèo sao, thật sự không thể nuôi một con ạ?” Tiểu Na tựa lưng vào vách tường, đau khổ cầu xin ông chủ.

“Lý do anh cũng đã nói rồi, nuôi mèo ở homestay rất bất tiện.” Ngôn Tuyển vẫn kiên quyết không thay đổi ý định.

“Không đâu mà, anh xem homestay bên cạnh chúng ta có nuôi mèo, có rất nhiều khách thích lắm đó!” Tiểu Na cố gắng đưa ra ví dụ để thuyết phục.

“Nếu như có khách sợ tiếp xúc với mèo thì làm sao?” Ngôn Tuyển đưa ra câu hỏi cho cô ấy.

“Làm sao có thể!” Một người yêu mèo như Tiểu Na gần như không dám tin: “Bây giờ mà còn có người sợ mèo ạ?”

Thấy Tiểu Na quan tâm đến mèo quá, Ngôn Tuyển đành nói ra sự thật và nhắc nhở cô: “Tư tiểu thư sợ mèo, hoặc có lẽ là không thể tiếp xúc với mèo, sau này em chú ý một chút.”

Chuyện sáng nay cô ấy ôm chú mèo xém chút là chạm vào người Tư Họa, nếu xảy ra một lần nữa thì lúc đó chưa chắc sẽ có người kịp thời đứng ra ngăn cản, cho nên Tiểu Na nhất định phải biết.

Bị ngăn cách bởi bức tường, vì nghe thấy chữ “Mèo” nên Tư Họa nghe hết đoạn đối thoại. Thật không ngờ, nguyên nhân Ngôn Tuyển từ chối nuôi mèo chính là vì… phát hiện cô sợ mèo.

Có người vì không thể quên người yêu cũ, nên dù nhiều lần thấy cô bị dị ứng với lông mèo vẫn thờ ơ. Có người chỉ thấy cô vô thức tránh mèo mà từ chối không nuôi mèo.

Đôi mi dài khẽ run, Tư Họa nhẹ nhàng chớp mắt, trái tim như có một sức mạnh vô hình nào đó không nhẹ không nặng gõ vào.

Đợi hai người đó rời đi, Tư Họa chậm rãi rời khỏi góc cua, một mình mang theo bảng vẽ cùng dụng cụ vẽ đi ra bờ biển.

Từ nhỏ đến lớn đã học vẽ nhiều năm như vậy, hội họa như trở thành bản năng của cô, cô có thể vẽ tất cả những gì thấy trước mắt. Dưới con mắt của người không hiểu nghệ thuật, bức tranh biển cả của cô thật đẹp, thật chân thực, nhưng bức tranh ấy hoàn toàn không đạt đến tiêu chuẩn của Tư Họa.

Kể từ sau khi chia tay, mỗi bức tranh cô vẽ đều mất đi linh hồn, đôi khi buồn bực thật muốn đem tất cả đi tiêu hủy. Cho đến bây giờ, cô vẫn đang cố gắng để kiềm chế.

Điện thoại bên cạnh vang lên tiếng tút tút, Tư Họa cầm lên xem, là Kha Giai Vân.

“Họa Họa, Hà Diên Tiêu đã biết chuyện cậu rời Dung Thành. Anh ta có tới tìm mình, nhưng mình không nói.”

Trong điện thoại, Kha Giai Vân miêu tả kỹ càng cảnh Hà Diên Tiêu tới nhà hỏi tung tích của Tư Họa, cuối cùng bị cô ấy nhanh miệng mắng đến không còn mặt mũi.

Tư Họa kiên nhẫn nghe hết, trong lòng tràn đầy khó chịu.

Không biết diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào, cho dù cô đã hạ quyết tâm dứt bỏ tình cảm này, nhưng ký ức đã chôn thật sâu nơi đáy lòng thỉnh thoảng vẫn sẽ hiện về, khiến tâm trạng cô chùng xuống.

Những ngày tới Tân Thành khiến cô vô cùng thoải mái, nhưng lại không cách nào khiến cô vui vẻ. Cô không muốn có bất cứ liên hệ gì với Hà Diên Tiêu, tất cả mọi lời nói đều dồn lại thành sự biết ơn đối với người bạn đã thật lòng bảo vệ cô: “Cảm ơn cậu, Giai Vân.”

*

Dung Thành.

Sau khi bị cự tuyệt nhiều lần, lúc biết tin Tư Họa đã rời khỏi Dung Thành, lại bị Kha Giai Vân mắng té tát, Hà Diên Tiêu đi trút giận ở câu lạc bộ.

Những cô gái được Tần Tục “Mời” đến với giá cao còn chưa kịp kiếm được chút lời nào, đã bị khí thế hung hãn của Hà Diên Tiêu dọa sợ, đuổi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hà Diên Tiêu cầm ly rượu đưa lên miệng uống một ngụm lớn.

“Đi rồi…”

“Cô ấy bỏ đi rồi… Ha!”

“Cô ấy bỏ đi thì cậu tiếp tục đi tìm thôi.” Cũng giống như việc ngồi xổm trước cửa chờ người, đeo bám ở trong phạm vi cho phép thì đại đa số phụ nữ đều sẽ bị sự kiên trì không ngừng của người đàn ông làm cảm động. Huống chi giữa hai người vốn có mấy năm tình cảm làm cơ sở, lại càng dễ động lòng.

“Dựa vào đâu tôi phải đi tìm?” Ban đầu còn ôm tâm trạng áy náy đi xin cô tha thứ, nhưng hiện giờ Hạ Diên Tiêu lại cực kỳ phẫn nộ.

Anh ta buồn bực Tư Họa vì tránh anh mà đi không tạm biệt, càng không muốn để thêm nhiều người biết được đường đường đại thiếu gia nhà họ Hạ lại nhiều lần tự hạ thấp thân phận đi lấy lòng một cô gái. Nếu Tư Họa đã chọn rời đi, vậy anh ta muốn nhìn xem, cô gái cánh cứng kia có thể có chiêu gì, đừng để đến lúc sự kiên nhẫn của anh ta tiêu hết, lại xám xịt chạy về cầu xin tha thứ.

“Người anh em, tôi nói không phải chứ, chuyện trước kia…” Tần Tục bình thường là kẻ bênh vực người nhà mình bất chấp đạo lý, nhưng nếu đứng trên cương vị của một “Thánh yêu”, anh ta cảm thấy cách xử lý vấn đề giữa bạn gái cũ và bạn gái hiện tại của Hạ Diên Tiêu sai cực kỳ.

“Hạ Diên Tiêu tôi cái gì cũng có, việc gì phải đuổi theo một người phụ nữ.” Hạ Diên Tiêu xanh mặt, cố bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Bây giờ bất kể Tần Tục có nói gì thì Hạ Diên Tiêu đều không nghe vào tai, trong đầu chỉ toàn là ý nghĩ “Tư Họa giận dỗi”, “Không biết tốt xấu” mà anh ta tự biên tự diễn. 

Thật sự không có tác dụng, Tần Tục từ bỏ việc khuyên giải, thay đổi phương pháp thuận theo anh ta mà nói: “Cậu nghĩ vậy cũng được, nói xem, thích style nào, tôi chọn cho cậu một cô.”

Tần Tục chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác tình cảm bị người khác khống chế, nên nếu không khuyên được thì đổi một người khác cũng được.

“Không cần.” Hạ Diên Tiêu lập tức bác bỏ đề nghị của Tần Tục, còn nhấn mạnh: “Không lâu nữa, kiểu gì cổ cũng sẽ trở về, lúc đó tôi xem cổ giải thích với tôi thế nào.”

Tất cả mọi người đều biết Tư Họa yêu anh ta, năm năm quen nhau cũng không phải là giả. Hạ Diên Tiêu chắc chắn là lần này Tư Họa chỉ đang giận dỗi anh ta hơi lâu thôi, đợi một ngày cô chơi chán rồi sẽ quay về tìm anh ta làm hòa.

Sắc trời dần ảm đạm, lúc này Tư Họa mới thu dọn dụng cụ vẽ, đi bộ trở về homestay Bốn Mùa.

Khương Lộ không có ở đây, chỉ có Tiểu Na ngồi ở quầy lễ tân. Tư Họa đi qua, dừng trước quầy chào hỏi Tiểu Na.

Tiểu Na cười tươi đáp lại, nhưng một giây sau nụ cười cứng lại: “Bà đó sao lại tới nữa, da mặt dày ghê!”

“Ai vậy?” Tư Họa thuận miệng hỏi.

“Haiz…” Tiểu Na giương cằm, nhìn chăm chăm về phía khu nghỉ ngơi. Có một người phụ nữ trẻ ăn mặc thời trang vừa tìm thấy chỗ trống ngồi xuống.

“Là bà chị kia, mỗi lần ông chủ trở lại Bốn Mùa là y rằng chị ta liền xuất hiện. Rõ ràng ông chủ đều đã từ chối trực tiếp gián tiếp rồi mà chị ta còn giả vờ giống như không nghe hiểu tiếng người ấy.”

Từ trong giọng điệu của Tiểu Na có thể nghe ra được cô bé hoàn toàn không có thiện cảm với người phụ nữ kia.

“Ngày nào cũng ăn diện lồng lộn rồi mập mờ với đàn ông, ông chủ tụi em sẽ không thích kiểu phụ nữ như vậy đâu. Chẳng có gì hay ho.” Tiểu Na tiếp tục châm chọc.

Cô gái nhỏ thật thú vị, bỗng nhiên Tư Họa có ý nghĩ  muốn trêu chọc cô bé: “Vậy em thấy người như thế nào mới gọi là tốt?”

“Kiểu người giống như chị Tư Họa cũng không tồi.” Tiểu Na nghiêm túc trả lời, đây là lời nói thật từ sâu trong lòng cô bé.

Hai người nói chuyện chưa được vài câu, người phụ nữ ngồi ở khu vực nghỉ ngơi đã không còn kiên nhẫn nữa, đi thẳng đến quầy hỏi: “Ông chủ mấy cô đâu?”

“Tìm ông chủ chúng tôi có chuyện gì không?” Tiểu Na không khách khí quăng lại câu hỏi cho cô ta, ngón tay tùy ý gõ gõ mặt bàn, vừa chạm vào một cây bút thì lập tức dùng sức nắm trong tay. Cô bé nhất định phải giữ phép lịch sự, không thể làm hỏng danh tiếng của homestay Bốn Mùa.

“Ông chủ mấy cô bây giờ đang ở đâu?” Người phụ nữ cố ý đặt túi xách lên trước quầy, khoe khoang giá trị của bản thân, giọng điệu rất ngạo mạn. Cuối cùng Tư Họa đã hiểu tại sao Tiểu Na chán ghét cô ấy.

Có một vài người thích ăn diện đồ hiệu để khoe ra mình là người có tiền, nhưng là người hiểu biết rất nhiều tạp chí thời trang cùng các nội dung liên quan đến xu hướng thời trang, Tư Họa liếc mắt đã nhận ra, đó là hàng fake cao cấp.

Tư Họa đứng một bên yên lặng quan sát.

“Không biết thưa cô.” Tiểu Na mặt vô cảm trả lời, chỉ hận không thể nào khiến cho đồ đáng ghét trước mắt này nhanh chóng biến mất.

“Không thể nào, hôm nay ông chủ của mấy người đến homestay, sao cô lại không biết?” Người phụ nữ không tin, hai mắt híp lại, ánh mắt trở nên sắc bén.

“Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ làm sao có thể biết ông chủ đi đâu làm gì.” Tiểu Na cứng nhắc trả lời, sắc mặt của người phụ nữ lòe loẹt trở nên khó coi: “Vậy đưa số điện thoại của anh ấy cho tôi.”

Số liên lạc ở homestay Bốn Mùa đều là của nhân viên, nếu như Ngôn Tuyển không muốn cho thì ai cũng không có số điện thoại riêng của anh ấy.

“Không bằng chị hỏi bà chủ của chúng tôi đi!” Bị người phụ nữ dây dưa không dứt, Tiểu Na quyết định đẩy Tư Họa ra làm bia đỡ đạn.

“Bà chủ?” Người phụ nữ kinh ngạc kêu lên, mắt liếc nhìn bốn phía thì thấy Tư Hoa có dung mạo xinh đẹp ở bên cạnh, ngay lập tức chỉ số ghen ghét liền tăng lên.

Tư • bà chủ lâm thời • Họa: “???”

Tiểu Na âm thầm ra hiệu cho cô, hai tay chắp lại trước ngực không ngừng lắc lắc, cực kỳ lo lắng năn nỉ cô phối hợp. Tư Họa cắn răng: “Không sai, là tôi.”

“Bà chủ?” Một giọng nói vui vẻ bỗng nhiên truyền vào từ ngoài sân.

Tư Họa nghẹn lời, không thể diễn được nữa.

Bởi vì, giọng nam vừa nãy là của…
Nhấn Mở Bình Luận