Cánh tay đang vịn ở cửa xe bất động, cô nhìn thấy Hạ Diên Tiêu đang đứng dưới đèn đường, không lâu sau, một cô gái từ cổng lớn bước ra.
“Hạ Diên Tiêu, Hạ tổng, anh rảnh lắm sao? Đêm hôm tới đứng trước cửa nhà tôi, ai không biết còn tưởng là trộm vặt đó.” Kha Giai Vân chỉ khoác một chiếc áo lông vũ dày rồi cứ thế đi ra, ôm lấy hai cánh tay bất lực, trong lời nói toát lên sự trào phúng.
“Tư Họa không ở Dung Thành, cũng không đến Tân Thành, cô ấy còn có thể đi đâu?” Hạ Diên Tiêu dày dạn kinh nghiệm đã sớm miễn dịch với những lời trào phúng của Kha Giai Vân rồi.
“Cô ấy đi đâu thì làm sao mà tôi biết được?” Vấn đề này Kha Giai Vân đã trả lời rất nhiều lần, sớm đã tôi luyện thành bản lĩnh phản bác tiêu chuẩn, chỉ cần cô nhất quyết không thừa nhận thì sẽ không ai có thể làm gì được.
“Cô là bạn của cô ấy, nếu như cô ấy thật sự một mình bỏ đi, làm sao có thể không quan tâm đến an toàn của cô ấy chứ?” Hạ Diên Tiêu dùng lời nói để khích tướng cô.
“Anh cũng biết lo lắng cơ à, thế nhưng bây giờ tôi có lo lắng thì có tác dụng gì, người đã bỏ đi lâu rồi.” Kha Giai Vân giữ chặt chiếc áo lông, khẽ cười khẩy: “Cô ấy là người có năng lực suy nghĩ và hành động, chân trên người cô ấy, muốn đi đâu thì đi đó thôi, tôi còn có thể treo cô ấy trên người tôi chắc?”
“Thôi đi, Hạ Diên Tiêu anh cũng đừng đứng đây đấu võ miệng với tôi nữa, nếu như không phải sợ anh tới phòng làm việc làm phiền tôi thì tôi còn lâu mới thèm xuống.” Kha Giai Vẫn gõ vài cái trên màn hình điện thoại rồi tắt máy, trực tiếp thả vào trong túi: “Nếu như anh vẫn còn muốn hỏi về chuyện của Tư Họa thì rất xin lỗi, tôi không biết, nếu như anh không tin thì vẫn là câu nói đó, không có gì để nói!
Kha Giai Vân quay người muốn bỏ đi, nhưng người đàn ông nhanh hơn một bước đứng chặn ở phía trước, đưa chiếc hộp dài ở trong tay ra: “Kha tiểu thư, phiền cô chuyển chiếc hộp này lại cho Họa Họa.”
“Hạ tổng? Anh nghe không hiểu tiếng người sao? Căn bản là tôi không biết Họa Họa đang ở đâu!” Kha Giai Vân đang định vòng qua con người phiền phức này, bên tai bỗng truyền tới một câu nói: “Trong này là tranh của Susan!”
Hạ Diên Tiêu lại lần nữa di chuyển bước chân đứng trước mặt cô, đưa chiếc hộp dài tinh xảo đựng vật phẩm có ý nghĩa đặc biệt ra: “Kha tiểu thư và Họa Họa đã quen biết nhiều năm, chắc hẳn cũng biết Susan là họa sĩ mà cô ấy yêu thích nhất. Trong này là tác phẩm cuối cùng của Susan, Kha tiểu thư bây giờ có thể suy nghĩ về việc nhận lời, chuyển giúp tôi không?”
Kha Giai Vân không nhận lấy, nhưng cũng không mặc kệ quay người bỏ đi.
Phát hiện đối phương có hơi dao động, Hạ Diên Tiêu càng làm tới, trực tiếp để món đồ trị giá 60 triệu tệ nằm trên đất: “Đồ tôi để ở đây, có nhận lấy hay không, tất cả tùy thuộc vào Kha tiểu thư đây.”
“Anh cầm đồ đi đi! Tôi không có cách nào chuyển giúp anh cả!” Kha Giai Vân cất bước, vòng qua anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
Một lúc sau, điện thoại cô nhận được một tin nhắn mới. Điện thoại có thể từ chối, còn tin nhắn thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đọc xong, muốn trốn cũng kịp nữa rồi.
Kha Giai Vân đang cực kì băn khoăn, không tự chủ mà dừng bước chân lại. Đợi cô quay đầu, đã không còn thấy bóng dáng Hạ Diên Tiêu ở chỗ mà hai người vừa tranh luận nữa rồi, chỉ có duy nhất bức tranh đang nằm ở trên đất.
Phong cách hành xử của anh ta dũng cảm quyết đoán, hoàn toàn không để cho Kha Giai Vân có cơ hội trở tay.
Theo lý mà nói, cô không nên mềm lòng, thế nhưng đó là tác phẩm cuối cùng của Susan…
Tối nay Tư Họa chính là vì bức tranh đó mà chạy tới buổi đấu giá, mặc dù lúc đó phản ứng của Tư Họa rất kì lạ, thế nhưng thứ mà Hạ chó đem tới tặng quả thực có chút ý nghĩa. Ít ra thì cô cũng không nỡ để một bức tranh quý giá lưu lạc ở ngoài cổng được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Kha Giai Vân vẫn quay lại nhặt đồ.
Cô nghĩ kĩ rồi, nếu như Tư Họa không muốn, tới lúc đó sẽ trực tiếp gửi trả lại về tập đoàn Hạ Thị, để ai xem ai vô lại hơn ai!
–
Màn kịch quyết liệt tiếp diễn bao lâu thì Ngôn Tuyển cùng với Tư Họa ngồi trong xe xem bấy lâu.
Từ góc độ và khoảng cách của hai người thì chỉ có thể nhìn thấy một nam một nữ đang tranh luận, không cách nào nghe rõ được nội dung chi tiết. Thế nhưng dường như Tư Họa có thể đoán được mục đích tới đây của Hạ Diên Tiêu.
Cái người này sao lại… đến giờ vẫn bám lấy Kha Giai Vân không buông chứ? Trong phút chốc Tư Họa không thể nào phân rõ được, lúc trước Kha Giai Vân nói Hạ Diên Tiêu không còn làm phiền cô ấy nữa, những lời đó rốt cuộc là thật hay chỉ là để an ủi cô?
Vừa nãy thiếu chút nữa cô đã không nhịn được đẩy cửa xe xông ra, nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng hành động.
Nếu bước ra khác gì chứng tỏ cô và Kha Giai Vân vẫn còn giữ liên lạc? Đến lúc đó càng không thể nói rõ ràng.
Thấy Tư Họa đã giữ tư thế này rất lâu vẫn không cử động, ánh mắt nhìn chăm chăm bên ngoài cửa xe. Ngôn Tuyển bình tĩnh thu lại từng biểu cảm nhỏ nhất của cô vào trong đáy mắt, sắc mặt hơi đông cứng: “Em quen hai người đó sao?”
“Người phụ nữ kia là bạn tôi.” Tư Họa đáp, đầu óc trống rỗng, không còn tâm tư nào mà suy nghĩ quá nhiều.
Thế nhưng Ngôn Tuyển vẫn luôn quan sát cô.
Cô không nhắc tới tên và thân phận của người đàn ông đó, nhưng phản ứng đầu tiên đã chứng minh cô quen người đó một cách trực quan, thậm chí còn thân thuộc tới một mức độ nhất định, nếu không sẽ không vì một bóng lưng mà sắc mặt thay đổi như vậy.
“Có vẻ như giữa hai người họ xảy ra mâu thuẫn, có cần tới giúp đỡ không?” Cho dù anh có thể đoán được tâm tư của cô từ trong những biểu cảm nhỏ đó, nhưng anh lại không có cách nào hỏi trực tiếp, sợ sẽ đụng chạm tới điểm mẫn cảm của Tư Họa.
“Người đã đi rồi, tôi cũng nên về thôi.” Tư Họa khẽ lắc đầu, lúc nói chuyện không mang theo chút biểu cảm nào, trong đầu cô hiện giờ rất hỗn loạn, chỉ muốn lập tức trốn chạy.
Đẩy cửa xe ra, phía sau chợt truyền tới một giọng nói: “Ngày mai gặp lại.”
“Hả?” Tư Họa nhất thời không kịp phản ứng.
“Hình như em đã đồng ý với Tiểu Hy là sẽ dẫn nó đi ăn những món ngon ở Dung Thành.” Ngôn Tuyển cười cười bổ sung thêm, gần như không bị chuyện vừa nãy quấy rầy.
“Xin lỗi, có thể… Tóm lại tôi sẽ trả lời anh sau vậy.” Tư Họa nói liền hai tiếng xin lỗi, chiếc áo đang ôm trong tay đã bị cô cào sắp rách đến nơi: “Tôi đi lên nhà trước đây, anh đi đường cẩn thận, tạm biệt.”
Sau khi chào tạm biệt, người đàn ông đứng dựa vào xe, đón lấy khí lạnh của màn đêm, nhìn chăm chú vào tòa nhà cao cao trước mặt hồi lâu.
–
Tư Họa đi rất nhanh, thời gian về đến nhà sau Kha Giai Vân chỉ một chuyến thang máy mà thôi. Khi Kha Giai Vân nhìn thấy cô mở cửa, cô ấy đã suýt bị dọa cho sợ chết khiếp.
“Cậu vừa mới về?” Kha Giai Vân vội vàng lôi người vào trong, treo áo khoác ở móc treo gần cửa ra vào rồi cẩn thận dò hỏi: “Không gặp phải Hạ Diên Tiêu chứ?”
“Vừa nãy hai người tranh chấp ở ngoài cổng, mình đều nhìn thấy cả rồi.” Tư Họa hít sâu một hơi: “Xin lỗi Giai Vân, không ngờ thời gian qua anh ta lại tới làm phiền cậu nhiều lần như vậy, rõ ràng là do mình không xử lý tốt.”
“Nói vớ vẩn cái gì đó? Tối nay thật sự là vừa mới tới tìm thôi.” Kha Giai Vẫn chợt nhớ đến nguyên nhân sự việc, vội vàng ôm chiếc hộp đang để trên bàn trà đưa qua cho cô: “Hôm nay anh ta tới tìm mình là muốn nhờ mình đưa thứ này cho cậu, mình vốn dĩ là đã từ chối rồi, nhưng mà anh ta trực tiếp quăng đồ lại rồi đi mất.”
“Anh ta nói… trong này là tác phẩm cuối cùng của Susan.” Nếu không phải vậy thì còn lâu cô ấy mới quay lại nhặt nó về.
“Anh ta nói, muốn đưa cho mình?” Tư Họa đã tự mình đến buổi đấu giá nên biết rất rõ trong này chứa thứ gì, đồ vật mà bản thân không muốn để bạn bè mất tiền oan mua về, cuối cùng lại trở về bên cạnh cô qua bàn tay của Hạ Diên Tiêu.
Ngón tay sờ tới mép của nắp hộp, vào giây phút định mở ra, Tư Họa bỗng thấy hối hận, đóng chặt nắp hộp lại: “Món đồ trị giá 60 triệu, vẫn là không nên động vào thì tốt hơn.”
Bức tranh ở bên trong đối với cô mà nói không có giá trị quan trọng đến như vậy.
“Sáu, sáu mươi triệu?” Kha Giai Vân nhất thời chết lặng, trợn tròn mắt nhìn chiếc hộp, không nói nên lời.
Cô cô cô, cô ấy vừa mới tiện tay nhặt về món đồ có trị giá sáu mươi triệu?
Tuy là mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ cô ấy là phú nhị đại, là người có tiền, thế nhưng mức giá này không phải là thứ mà cô có thể tùy tiện vung tay. Người có quyền quả nhiên là khác biệt…
“Họa Họa, vậy bây giờ phải làm thế nào? Sớm biết thì mình đã không xuống dưới rồi!” Kha Giai Vân có hơi ảo não. Tư Họa gần như không có hứng thú gì với bức tranh này cả, vậy tất cả những gì cô ấy làm chẳng có ý nghĩa gì hết, ngược lại còn gây thêm phiền phức.
“Không phải lỗi của cậu.” Tư Họa nắm lấy tay của Kha Giai Vân, nói với cô biện pháp xử lý của mình: “Ngày mai cậu tìm người gửi món đồ này đến tập đoàn Hạ Thị, anh ta bắt cậu nhận như nào thì giờ cậu bắt anh ta nhận lại như thế, còn việc anh ta có tiếc 60 triệu này hay không thì đó là việc của anh ta.”
“Sau này mình sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ta, bảo anh ta không tới làm phiền cậu nữa.” Tư Họa không muốn bạn tốt vì mình mà chịu ức hiếp.
Như vậy nghĩa là, Tư Họa sẽ gặp mặt Hạ Diên Tiêu một lần?
Kha Giai Vân liên tục lắc đầu ngăn cản: “Cậu nhất định đừng để xảy ra hiểu lầm gì với Hạ Diên Tiêu nữa. Cậu không biết đấy thôi, sau khi cậu đi, anh ta miệng thì nói muốn đi tìm cậu, nhưng kết quả lại để cho Quý Anh vào Hạ Thị làm việc, tức chết mình luôn, thật sự là!”
Lúc đó người nhà họ Hạ hết lần này đến lần khác tìm đến cô ấy để nghe ngóng tin tức của Tư Họa, cô ấy đã cẩn thận phái người đi điều tra được những tin này. Những thứ khác thì không vấn đề gì, chỉ riêng việc Quý Anh vào Hạ Thị làm việc đã khiến cho cô ấy tức giận đầy người. Cứ cách ngày Hạ Diên Tiêu lại tìm tới, cô ấy mang luôn chuyện này ra làm lý do mắng cho anh ta một trận, anh ta mới chịu ngừng lại.
Bây giờ nhắc đến, Kha Giai Vân lại thấy tức muốn lật bàn, có thể thấy việc này đáng ghét đến mức nào.
“Giai Vân, mình hiểu ý của cậu, không cần phải lo lắng, mình đã nói chia tay thì nhất định sẽ không quay lại.” Tư Họa hiểu rõ nỗi lo lắng của cô bạn thân.
“Nếu đã như vậy thì bây giờ cậu càng không thể đi gặp anh ta.” Kha Giai Vân dùng lý trí để phân tích: “Chỉ cần cậu không xuất hiện, anh ta không moi được tin tức gì từ chỗ mình thì sẽ từ bỏ thôi. Nếu như bây giờ cậu xuất hiện đi nói rõ ràng, ngược lại càng khiến anh ta cho rằng cậu và mình không cắt đứt liên lạc.”
Nghĩ kỹ thì cũng có lý, Tư Họa cuối cùng đã bị thuyết phục: “Vậy thì để cậu phải chịu uất ức rồi.”
“Mình thế này có uất ức gì chứ, có người chủ động tìm đến cửa diễn kịch cho xem, mình vui còn không hết!” Kha Giai Vân vươn tay ôm lấy cô: “Họa Họa, cậu nên quên chuyện quá khứ đi, nên có một cuộc sống mới.”
“Ừ, nhất định rồi.” Tư Họa đáp lại cái ôm của đối phương, giọng nói văng vẳng bên tai rất khẽ, nhưng vô cùng kiên định.
Một đoạn tình cảm ngay từ khi bắt đầu đã chỉ toàn là giả dối, không xứng đáng để cô phải nhớ đến, chỉ có điều lúc đầu yêu quá sâu nên bây giờ nhìn thấy Hạ Diên Tiêu thì dễ dàng thất bại mà thôi.
Sẽ có một ngày cô quên hết tất cả để đón chào tương lai mới thật tốt đẹp.
*
Ngày hôm sau, Ngôn Hy nhận được điện thoại xin lỗi của Tư Họa, nói rằng cô ấy rất tiếc vì không thể thực hiện lời hứa đưa cô đi thưởng thức món ngon ở khắp phố lớn ngõ nhỏ.
“Không sao đâu chị Tư Họa, lần này không được thì chúng ta hẹn lần sau, thời gian còn dài mà~” Lời này của Ngôn Hy mang theo thâm ý sâu xa, không hề để ý đến việc thiếu một cơ hội gặp gỡ lần này.
Dưới sự ám hiệu của người nào đó, Ngôn Hy cố gắng kéo dài thời gian cuộc nói chuyện: “Chị, chúng ta kết bạn wechat đi, sau này cũng tiện liên lạc hơn.”
Tư Họa cảm thấy rất có thiện cảm với cô em gái này nên đã vui vẻ chấp nhận lời mời kết bạn.
Ngôn Hy hoàn thành xong nhiệm vụ liền giơ điện thoại đưa cho “Ông chủ” xem. Một app thanh toán nào đó vang lên “Ting” một tiếng, nhìn thấy khoản tiền mới được chuyển vào tài khoản, Ngôn Hy vui đến mức muốn bay lên.
Thật ra thì chuyện đi ăn cũng không phải là hứa hẹn gì, chỉ là thuận miệng nhắc đến thôi, Ngôn Hy cũng không để trong lòng, tất nhiên cũng không để ý việc đối phương lỡ hẹn, chỉ là…
Sau khi ngắt điện thoại, một khoảng thời gian rất dài sau đó, Ngôn Hy liên tục đánh bóng chiếc bình hoa nhỏ của mình, ở trong phòng loanh quanh luẩn quẩn, còn người đàn ông đang ngồi ở ban công lại chẳng có chút phản ứng nào.
Từ lúc nghe xong điện thoại đến giờ, Ngôn Tuyển vẫn ngồi yên ở đó, gió lạnh ngoài ban công thổi thẳng vào mặt, Ngôn Hy thấy vậy cũng cảm thấy lạnh thay anh.
“Anh mà cũng gặp phải phiền phức không có cách nào giải quyết à?”
Nghĩ đi nghĩ lại, Ngôn Hy vẫn là ôm bình hoa nhỏ của mình bước lại gần, đến cửa sổ sát đất ở ban công thì dừng lại.
“Anh không thể gặp phải điều ấy hả?” Ngôn Tuyển quay đầu lại nhìn cô nhóc, khóe miệng hơi cong lên, trên mặt thì đang cười nhưng ánh mắt thì lại chẳng có chút độ ấm nào.
“Em vẫn luôn cho rằng anh không có gì là không thể, bây giờ xem ra ông trời vẫn là rất công bằng. Ông ấy cho anh em một bộ não thông minh và một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, kết quả lại gặp phải trở ngại trong chuyện tình cảm.”
“Ngôn Hy.” Anh đột nhiên gọi cả tên họ của cô.
“Dạ?” Ngôn Hy thuận miệng trả lời, chờ câu nói tiếp theo.
Chỉ nhìn thấy Ngôn Tuyển thu lại ánh mắt, giơ tay gõ vài tiếng lên chiếc bàn tròn kiểu u ở ban công: “Không biết nói chuyện thì đừng có nói.”
“… Ò!” Tối qua lúc muốn em diễn cùng thì thái độ của anh đâu có vậy đâu!
Ngôn Hy gõ gõ chiếc bình hoa của mình, bình hoa kêu lên “Dong dong”, thanh âm trong trẻo. Cô đưa tai dán lại gần để nghe, lúc nghiêng đầu thì liếc thấy trên bàn có để sợi dây chuyền phỉ thúy màu đỏ, Ngôn Hy lập tức quay đầu: “Anh, anh làm cái gì mà tối qua không đưa dây chuyền tặng cho chị Tư Họa?”
“Cô ấy sẽ không nhận đâu.”
Ít nhất thì bây giờ sẽ không nhận.
Ngôn Tuyển cực kỳ chắc chắn.
Từ khoảng cách tiếp xúc thể xác cho đến khoảng cách tiếp cận tâm hồn cần có một quá trình, anh đã từng bước khiến Tư Họa quen với sự tồn tại của mình, không muốn vội vàng nhất thời. Tâm tư của Tư Họa rất nhạy cảm và tinh tế, giữ lại một chút khoảng cách mà cô cho là “Khoảng cách an toàn” mới là điều then chốt. Nếu như lúc này tặng cô sợi dây chuyền đắt tiền như vậy thì sẽ phá vỡ điểm cân bằng giữa hai người, kết quả sẽ phản tác dụng.
Anh đã cố gắng hành động chậm hết mức có thể, từng bước từng bước lại gần, chỉ tiếc là bất cứ khi nào mối quan hệ của hai người từ hành động cho đến tâm hồn đều dần tiến lại gần hơn, luôn xuất hiện một lý do nào đó phá hỏng những ấn tượng tốt mà anh cố gắng duy trì.
Anh có thể khiến Tư Họa nói chuyện thoải mái vui vẻ với mình, thế nhưng một khi chạm phải nội tâm yếu ớt của cô, người con gái có cảm xúc mẫn cảm sẽ lập tức giơ móng vuốt sắc bén ra, thể hiện sự bài xích và kháng cự.
Là anh đã quá kiềm chế, hay là thật sự không có cách nào khiến cho Tư Họa rung động?
Ngôn Tuyển, người từ bé đến lớn gần như chưa từng gặp qua trở ngại nào, lần đầu tiên hoài nghi năng lực của chính mình, sự “Hoàn mỹ” của anh từ khi gặp được người nào đó đang bắt đầu từng chút từng chút một bị phá hỏng.
Ngôn Tuyển lật xem điện thoại vô số lần, lịch sử trò chuyện của hai người dừng lại vào tối hôm qua, anh báo bình an sau khi đến khách sạn: [Tôi tới nơi rồi, ngủ ngon.]
Còn lời đáp của Tư Họa là: [Anh nghỉ ngơi sớm đi, mơ đẹp.]
Ở một nơi khác.
Để tránh gặp phải Hạ Diên Tiêu một lần nữa, Tư Họa đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành quay về Tân Thành.
“Họa Họa, cậu định ở bên đó bao lâu?” Hôm nay Kha Giai Vân nghỉ phép, vừa hay có thể ở nhà dọn dẹp cùng với cô, lúc nào cũng muốn nhét vào trong vali cô ít đồ ăn vặt.
“Xem tình hình thế nào đã, dù sao thì trường học cũng dừng tiết mỹ thuật lại rồi, mình cũng nên chuẩn bị quay về nhà một chuyến.” Tư Họa gấp gọn gàng chiếc áo cuối cùng rồi bỏ vào trong vali.
“Cũng đúng, sắp đến Tết rồi.” Kha Giai Vân gật gật đầu. Cô ấy biết năm nào Tư Họa cũng về nhà đón Tết cùng bố, mặc dù bình thường hai ba con cô ấy gần như chẳng liên lạc gì với nhau….
“Nhưng mà ông chủ Ngôn mà lần trước cậu nhắc đến kia, quan hệ của hai người hiện giờ thế nào hả?”
“Cũng bình thường, anh ấy hiểu biết rất nhiều, nói chuyện cũng hợp.”
“Nói chuyện hợp thì tranh thủ đi.” Gần đây Kha Giai Vân ở phòng làm việc thường xuyên nghe thấy nhân viên ca thán việc bị người nhà thúc giục kết hôn, bất tri bất giác học thuộc lòng được giọng điệu của câu nói đó luôn.
“Hả?” Đầu óc Tư Họa nhất thời không kịp bắt sóng.
“Mình nói là, cách để quên đi người cũ tốt nhất, chính là tìm một người mới mà mọi phương diện có thể đánh bại anh ta!” Hai ngày trước, Kha Giai Vân làm nũng đòi Tư Họa mở album cho xem ảnh ở núi tuyết, trong album nhìn thấy mặt của… Ngôn Tuyển, cô ấy đã bắt đầu âm thầm mừng rỡ rồi.
“Như vậy không được.” Tư Họa ngay lập tức phản đối kiến nghị của Kha Giai Vân, nói ra suy nghĩ trong lòng mình một cách nghiêm túc: “Lợi dụng tình cảm của người khác để chữa lành vết thương của mình, như vậy không được.”
Việc cô một lòng một dạ với chuyện tình cảm trong mắt người khác có thể có chút cứng nhắc, thậm chí không cách nào lý giải được tại sao lúc đầu cô lại cố gắng kiên trì lâu như vậy?
Bởi vì khi cô vẫn đang bị che mắt thì tất cả “Tài hoa dung mạo”, “Giữ mình trong sạch” mà đối phương phơi bày ra đều phù hợp với tiêu chuẩn tình cảm của cô. Vậy nên khi cô phát hiện ra tấm lòng chân thành của mình đã trao đi không đúng chỗ, cô rời đi không chút do dự.
Do đó, bản thân cô sẽ không làm ra cái chuyện lừa gạt tình cảm của người khác.
Cô muốn quên đi Hạ Diên Tiêu, cũng tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, thế nhưng cô buộc phải thừa nhận không cách nào vứt bỏ được quá khứ trong thời gian ngắn, để tiếp nhận một mối tình mới.
Như vậy đối với người kia mà nói, không công bằng.
Kha Giai Vân từng bước dẫn dắt: “Chuyện tình cảm vốn dĩ đã không có sự công bằng tuyệt đối rồi. Cậu muốn yêu đương thì nhất định phải tìm một người mà cậu thích để yêu, cậu bằng lòng tiếp xúc với đối phương chứng tỏ là có thiện cảm với người đó, tình cảm có thể từ từ bồi đắp mà.”
“Làm bạn bè cũng tốt mà.” Tư Họa cúi người kéo khóa vali, quay lưng lại với Kha Giai Vân nên không thấy được vẻ mặt của đối phương: “Là người yêu thì sẽ chia tay, còn làm bạn bè thì không có lựa chọn này.”
“Ai nói là bạn bè thì sẽ không chia tay? Trước kia cậu cũng kết không ít người bạn đúng chứ? Bây giờ vẫn còn nhớ được mấy người? Bạn bè cũng sẽ có lúc chia xa, chỉ là mức độ sâu đậm của tình cảm giữa hai người không giống nhau thôi.”
“Ồ…” Tư Họa khẽ mở miệng, âm phía sau còn kéo rất dài.
“Cậu đừng chỉ có ồ không như thế, tự mình nghĩ kĩ đi, đừng bởi vì người cũ quá tồi tệ mà từ bỏ cuộc tình mới.” Kha Giai Vân ôm lấy túi đồ ăn vặt không nhét được vào hết, bóc ra ăn.
“Mình không nghĩ như vậy.” Tư Họa vẫn quỳ trên đất, ngón tay để trên khóa kéo vali, kéo qua kéo lại, quay lưng lại với cô bạn thân.
“Dù sao thì… Cậu đó, lúc nào cũng quen che giấu mình thật kĩ, thỉnh thoảng cũng phải mở lòng nhìn người xung quanh xem sao, không chừng sẽ phát hiện ra được điều bất ngờ đặc biệt đó.” Kha Giai Vân bốc một nắm khoai tây sấy nhét vào miệng, trước mặt bạn thân không cần phải giữ hình tượng, nhai khoai tây giòn tan.
“Ừ…” Tư Họa vặn khóa mã số, dựng vali lên, lười biếng đáp một tiếng.
Kha Giai Vân: “…”
Miễn cưỡng! Cực kỳ miễn cưỡng!
Thế nhưng dựa theo phản ứng của Tư Họa mà cô ấy quan sát được, có lẽ đều đã tiếp thu được những lời đó rồi, chắc là trong lòng cũng đang bắt đầu suy nghĩ…
Kha Giai Vân ôm gói khoai tây sấy âm thầm vui vẻ.
Không có cuộc tình cũ nào là không thể quên, chỉ có niềm vui mới không đủ tốt.
–
Vé máy bay của Tư Họa đặt vào sáng ngày hôm sau, nghe Ngôn Hy nói trên wechat là bọn họ cũng dự định quay về Cảnh Thành, chỉ có điều hai chuyến bay cách nhau khá xa, e là sẽ không gặp được.
Sáng sớm ngày Tư Họa đi, Kha Giai Vân đích thân đưa cô đến sân bay, hai người lưu luyến nói lời tạm biệt.
Một lần nữa bước lên máy bay đi tới Tân Thành, hiện giờ tâm trạng của Tư Họa đã hoàn toàn khác, rõ ràng chỉ mới ở đó có ba tháng, thế nhưng lại có một cảm giác… đang trở về nhà?
Có lẽ là bởi vì, ở trong một căn nhà lớn, lại còn tìm được công việc nên mới nảy sinh cảm giác trói buộc mãnh liệt đến như vậy.
Lần trước đến Tân Thành chỉ vì chạy trốn, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn lại có nhiều thay đổi đến thế. Nếu như thiết kế mới của cô có thể đột phá một lần nữa thì tốt quá rồi, bây giờ bị kẹt ở đây, không tốt lên cũng chẳng kém đi, trong lòng luôn có cảm giác treo lơ lửng.
Sau khi lên máy bay, Tư Họa dựa theo chiếc vé trên tay tìm được chỗ ngồi của mình, kéo chiếc bàn nhỏ trước mặt ra, để túi xách lên trên.
Vừa định lấy đồ ra thì người ngồi bên cạnh đã tới, Tư Họa khịt khịt mũi, bỗng dưng cảm thấy một mùi hương thơm mát thoang thoảng rất đỗi quen thuộc.
Cô quay đầu lại theo phản xạ, đôi mắt to tròn mở lớn, không thể nào tin được.
*Tác giả có lời muốn nói:Tôi muốn… sắp xếp một nụ hôn.