Cô bất giác đưa tay ra, chạm vào con bướm đang bay lượn ấy. Con bướm đậu ở trên ngón tay cô, vỗ nhẹ đôi cánh, dần dần phủ lên một lớp ánh sáng vàng thuần túy.
“Đã hứa sẽ đưa em đi xem bướm phá kén băng, tôi đã làm được rồi.”
Giọng nói ấm áp vang lên bên tai, Tư Họa chợt quay người lại. Người đó không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cô, hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung, khóe mắt anh mang theo ý cười, một đôi mắt màu nâu sáng ngời, thấu đáo khiến cô không có chỗ nào để trốn tránh.
Tư Họa bỗng dưng hối hận vì đã để đèn trong phòng bật sáng, ngay cả một động tác, một biểu cảm nho nhỏ cũng không thoát khỏi đôi mắt của đối phương.
“Tôi còn tưởng là thật cơ, hóa ra anh nói là cái này à.” Cô cố ý nhấc tay chạm vào kính 4D, tránh khỏi tầm mắt của anh, tự mình tìm chủ đề để nói.
“Em cảm thấy thất vọng à?” Ngôn Tuyển không né tránh mà dò thăm cảm giác của cô sau khi xem.
“Không.” Tư Họa thật lòng khen ngợi: “Vẻ đẹp của nó khiến tôi rất kinh ngạc!”
Phim hoạt hình đã kết thúc nhưng lại khiến cô ghi nhớ sâu sắc, đây có lẽ là hình ảnh có kỹ xảo đẹp nhất mà cô đã từng xem.
“Đó là vinh hạnh của tôi.” Còn đối với Ngôn Tuyển mà nói, công sức mình bỏ ra được đối phương khen ngợi, quả đúng là không còn gì tốt hơn.
Hai người ở trong rạp chiếu phim tư nhân khoảng một tiếng đồng hồ rồi đổi sang địa điểm khác ăn bữa trưa, Ngôn Tuyển thuận miệng hỏi: “Dạo này em vẫn ổn chứ?”
“Phía bên trường học vẫn ổn, chỉ là thiết kế khiến tôi đau não đến mức rụng tóc.” Cô vuốt vuốt mái tóc dài của mình, thật sự có cảm giác sợ tóc sẽ rụng hết.
“Thiết kế cần phải có linh cảm tươi mới, mà thứ gọi là linh cảm này, thay vì bắt ép mình phải nghĩ ra thì chi bằng làm việc gì khác, biết đâu sẽ đột nhiên sáng tỏ.”
“Ví dụ?” Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh, chờ đợi một đáp án thú vị.
Ngôn Tuyển đã có chuẩn bị từ trước: “Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, em có muốn thử tự tay mình gói bánh ú không?”
“Anh có nguyên liệu à?” Tư Họa nhớ lại những lần mình gói bánh ú, có lẽ đã là việc của mười mấy năm về trước rồi.
“Tôi không có.” Ngôn Tuyển lắc đầu, cười đáp: “Nhưng mà tôi biết một chỗ có thể làm.”
Rõ ràng là mấy tháng không gặp, thế nhưng khi tiếp xúc với nhau lại không hề có cảm giác lạ lẫm. Tư Họa cảm thấy người đàn ông này hình như có một loại ma lực có thể khiến người khác tiếp nhận sự tồn tại của anh ấy một cách tự nhiên, ví dụ như những bức thư ấy, cứ âm thầm lặng lẽ mà bước vào cuộc sống của cô.
Tư Họa vừa gật đầu là hai người bắt đầu hành động luôn. Cô cứ tưởng sẽ lại là cửa hàng DIY giống cửa hàng gốm sứ thủ công lần trước, đợi Ngôn Tuyển dẫn đi rồi cô mới phát hiện, thì ra là nhà của Tiểu Na.
Quen Tiểu Na lâu như vậy, từ trước tới giờ cô vẫn chưa ghé thăm nhà Tiểu Na, chỉ biết là Tiểu Na ở cùng với ông nội, hai người nương tựa vào nhau mà sống.
Cánh cổng lớn ở đầu hẻm đã mở sẵn. Hôm nay Tư Họa đi giày cao gót, bước đi trên con đường đầy đá sỏi suýt nữa trẹo cả chân, may mà Ngôn Tuyển nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô.
Tới trước cửa, Ngôn Tuyển giơ tay gõ cửa vài cái, một ông cụ từ trong chậm chạp bước ra. Ông cụ dụi mắt, nhìn thấy hai vị khách ăn mặc trang phục sặc sỡ, tươi mới, vừa nhìn ông cụ đã nhận ra Ngôn Tuyển: “Là ông chủ Ngôn đúng không? Mau vào trong đi.”
“Anh không nói trước là tới nhà Tiểu Na, hôm nay là Tết Đoan Ngọ, nên mang theo chút quà tới mới phải.” Tư Họa vừa đi vừa ghé lại gần Ngôn Tuyển thì thầm mấy câu.
Thế nhưng Ngôn Tuyển lại nói với cô: “Ông cụ sẽ không nhận đâu, ngược lại sẽ thấy gánh nặng trong lòng.”
“Ò ò.” Nói như vậy, Tư Họa cũng có thể đoán được ông cụ là một người thành thật.
“Hai người ngồi đi, ngồi đi.” Ông cụ lấy một chiếc khăn lau sạch ghế sofa, không ngừng bảo hai người ngồi xuống, còn bản thân lại đi vào một căn phòng khác.
Lần đầu tới đây, Tư Họa vẫn còn chưa quen, đang định ngồi xuống thì nghe thấy Ngôn Tuyển giải thích bên tai: “Ông cụ họ Nguyên.”
“Ừ ừ, tôi biết rồi.” Trước đây cô đã nhìn thấy họ tên của Tiểu Na.
Tiểu Na họ Nguyên, tên đầy đủ là Nguyên Na, chỉ là hàng ngày cứ gọi Tiểu Na Tiểu Na mãi nên thành quen, rất ít người chú ý đến họ tên đầy đủ của cô ấy.
“Hai đứa uống đi, có hơi nóng đấy.” Ông cụ rất khách khí với họ, bưng hai bát nước đi ra.
“Cảm ơn ông.” Tư Họa đón lấy cái bát, loáng tháng có thể nhìn thấy một lớp bụi mỏng nổi trên mặt nước.
Cô nhìn thấy ông cụ dùng ấm để đun nước, không qua bộ lọc. Dưới ánh mắt nhiệt tình của ông cụ, Tư Họa nhấp một ngụm, Ngôn Tuyển bên cạnh cũng vậy.
“Ông nhớ, lúc trước Na Na về nhà có cho ông xem mấy bức ảnh, đẹp lắm đó.” Những bức hình mà ông cụ Nguyên nói đến là bộ ảnh được chụp khi tham gia vòng loại lần trước. Nhắc đến cháu gái, nét mặt ông cụ không giấu được sự tự hào.
“Tiểu Na vừa trẻ lại xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt.” Chuyên gia cổ vũ Tư Họa có thể lên sóng bất cứ lúc nào, hơn nữa trước mặt ông cụ, những lời cô nói đều là thật lòng.
“Con bé vẫn còn nhỏ, nhờ hai cháu giúp đỡ nó, ông thay mặt Tiểu Na cảm ơn hai cháu nhiều lắm.” Ông cụ chắp tay nói lời cảm ơn, hai người trẻ tuổi vội vàng đứng dậy.
Một lát sau, Ngôn Tuyển với ông cụ nói đến chuyện gói bánh ú. Ông cụ nghe xong lập tức gật đầu: “Được, được chứ, ông cũng đang chuẩn bị bắt đầu gói bánh đây.”
Chân ông cụ đi lại không còn nhanh nhẹn, đôi tay cũng đầy vết chai sần. Ông ngồi trên cái ghế đẩu thấp, bên trong chiếc chậu màu xanh ở bên trái chứa đầy thịt đã thái miếng, đậu xanh và gạo đã trộn lẫn, còn bên phải xếp những chiếc lá dong đã được rửa sạch.
“Làm sao anh biết được chỗ ông Nguyên đang gói bánh ú?” Tư Họa có chút tò mò.
“Bởi vì mỗi khi đến Tết Đoan Ngọ, những người cao tuổi sẽ tự tay gói bánh ú rồi mang ra ngoài bày bán.” Mặc dù kiếm không được là bao, nhưng đối với những người già không có nguồn thu nhập nào khác, vậy đã là quý lắm rồi.
“Vậy à.” Tư Họa hiểu rồi.
Rất nhiều năm không tự tay gói bánh ú, Tư Họa học theo cách gói của ông cụ, từng bước từng bước một, rất nhanh đã quen tay. Lá dong cuộn thành hình chóp, sau khi cho nguyên liệu vào thì để chiếc lá dài nhất đậy lên, nặn thành hình rồi dùng lá của cây cọ buộc lại, có hơi khác biệt so với những chiếc bánh được bán bên ngoài.
Cách gói rất đơn giản, nhưng thỉnh thoảng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ như Ngôn Tuyển cầm đũa, chỉ cần không cẩn thận một chút là đã làm cho gạo ở trong lá dong rơi ra ngoài.
“Ồ ồ.” Cô cuối cùng cũng phát hiện được điểm yếu của Ngôn Tuyển, người đàn ông với kiến thức lý luận uyên thâm không ai sánh được này, năng lực hành động của đôi tay lại kém mất mấy phần.
Lúc nhìn thấy thành phẩm của Ngôn Tuyển, Tư Họa lập tức thay đổi nhận định 1 giây trước về anh.
Không chỉ là kém mấy phần, rõ ràng trời sinh tay chân vụng về!
“Anh cẩn thận chút được không hả, nhìn xem xung quanh đều rải đầy gạo rồi đây này.” Tư Họa tiện tay gõ mấy cái vào đôi đũa của anh.
“Không sao, không sao.” Ông Nguyên ở bên cạnh đỡ lời cho anh, Ngôn Tuyển đã thành khẩn nhận lỗi: “Tôi sẽ cố gắng.”
Dần dần, tay nghề gói bánh ú của Tư Họa càng lúc càng điêu luyện, tốc độ cũng ngày càng nhanh. Ông cụ bởi vì tuổi cao nên động tác cũng không còn quá nhanh nhẹn, còn Ngôn Tuyển, cố gắng nữa thì cũng chỉ tay chân vụng về.
Giữa chừng bị Tư Họa cười nhạo mấy lần, Ngôn Tuyển cũng không buồn bực, không hề cáu giận vì bản thân mình tụt lại phía sau, ngược lại trong lòng anh còn thấy vui vẻ vô cùng.
Cuối cùng nguyên liệu cũng đã dùng hết, gói được tất cả ba xâu lớn bánh ú, ông cụ không tiếc hề tiếc của mà chia cho bọn họ mỗi người một xâu, giữ lại cho mình một xâu.
Hai người không từ chối được lòng nhiệt tình của ông cụ, Ngôn Tuyển đành nói: “Vậy thì thế này đi ạ, hai đứa bọn cháu đi cùng với nhau, lấy một xâu là được rồi ạ.”
“Dạ, đúng rồi ạ, ông Nguyên, bọn cháu ăn cũng chẳng được bao nhiêu, chỗ còn lại ông giữ lấy đi ạ, nghe Tiểu Na nói cô ấy cũng rất thích ăn bánh ú.” Tư Họa lên tiếng phụ họa.
“Được, được, được.” Ông cụ vui vẻ đưa cho bọn họ một xâu, xếp vào nặng trĩu cả túi.
Khi ra cửa, ngẩng đầu nhìn sắc trời, bất tri bất giác đã qua nửa buổi chiều rồi.
Bánh ú ở trong tay Ngôn Tuyển, Tư Họa liếc mắt mấy cái: “Hôm nay đã không mang quà gì đến lại còn lấy không bánh ú, tôi muốn mua cái gì đó tặng cho ông Nguyên, anh thấy thế nào?”
“Không cần lo lắng về chuyện này, tăng lương cho Tiểu Na là được rồi. Em cầm quà đến, ông cụ sẽ không nhận đâu.” Ngôn Tuyển mở homestay ở đây, cũng đã từng tiếp xúc với ông cụ nên hiểu rất rõ tính cách của ông.
“Nghe có vẻ anh rất có kinh nghiệm nhỉ?”
“Tiểu Na vào Bốn Mùa làm việc không được bao lâu thì ông Nguyên xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hôm đó tôi đưa người tới chở ông cụ đi bệnh viện, sau đó ông cụ xách theo túi lớn túi nhỏ đến Bốn Mùa, nói là phải tự mình cảm ơn.” Nghĩ tới chuyện cũ, Ngôn Tuyển thở dài một hơi: “Lúc đó không nỡ từ chối tấm lòng của ông cụ nên đã mua một món quà khác mang đến tặng, kết quả ông cụ không chịu nhận.”
“Cứ để quà đấy rồi đi cũng không được?”
“Không được, ông cụ nhất quyết bắt Tiểu Na mang trả lại.”
Bất kể là công việc của Tiểu Na hay là đã cứu tính mạng ông Nguyên, phần tình nghĩa này còn quý trọng hơn những món quà ấy. Sau đó biết được ông cụ nhất định không chịu nhận quà, anh đã đổi cách thức khác, để hai người nghĩ rằng thứ họ nhận xứng đáng với công sức mình bỏ ra.
“Anh đúng là một người tốt.” Lời khen ngợi cứ vậy mà thốt ra khỏi miệng.
Ngôn Tuyển lại hỏi ngược lại: “Theo như ngôn ngữ hiện hành bây giờ, cầm tấm thẻ người tốt hình như rất thiệt thòi?”
“Ầy, tôi chỉ khen anh là người tốt thôi, không phát thẻ người tốt cho anh!” Tư Họa chắp hai tay phía sau, bởi vì tâm trạng vui vẻ mà bước chân cũng nhanh hơn vài phần.
Ngôn Tuyển nhướn mày, xách xâu bánh ú đung đưa trước mặt cô.
“Nhắc đến mới nhớ, hôm nay quên chụp ảnh rồi!” Ánh mắt của Tư Họa quét một vòng trên mặt anh: “Đúng ra tôi nên quay lại dáng vẻ anh khi gói bánh ú, sau đó ghép với cái ly rượu nhỏ của anh, rồi copy vào USB tặng anh mới phải.”
“Thích xem cảnh tôi xấu mặt đến như vậy?”
“Đây gọi là vui một mình chi bằng để tất cả mọi người cùng vui.”
“Thật ra lần trước là lừa em đó, ngay từ đầu tôi đã định làm ly uống rượu nhỏ rồi.” Ngôn Tuyển bày ra dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Oa~ Anh giỏi quá đi à!” Chuyên gia nịnh hót Tư Họa gọi là có mặt.
Mặc dù năng lực hành động đôi tay của Ngôn Tuyển có hơi kém, nhưng tri thức lý luận lại rất giỏi. Vẫn còn nhớ lần đó, khi đồ gốm được nung xong, bình rượu và ly rượu cùng được gửi tới Bốn Mùa, Tư Họa xem thành phẩm thì phát hiện ra ở dưới đáy có một vết nứt. Lúc đó Ngôn Tuyển ở bên tai nhắc đến nguyên lý lò nung, cô chỉ có thể gật đầu theo.
Vậy nên, nói chuyện cùng với Ngôn Tuyển, chỉ có thể từ phương diện chèn ép được anh mà ra tay thôi.
Hai người xách bánh ú về Bốn Mùa, việc đầu tiên là bỏ bánh ý vào nồi luộc, Tư Họa liền ở lì trong bếp đợi bánh ú ra lò.
“Hôm nay chơi có vui không?” Ngôn Tuyển đi qua, đưa cho cô một chai sữa chua uống.
“Tôi rất là vui luôn!” Tư Họa cầm lấy định cắm ống hút vào thì đã bị Ngôn Tuyển ngăn lại: “Bụng đang rỗng đừng uống.”
“Vậy anh đưa cho tôi làm gì?” Tư Họa lườm anh một cái, bỏ ống hút xuống.
“Ờ thì…” Ngôn Tuyển chỉ cười, không đáp.
Rõ ràng đó không phải sở trường của anh, nhưng vẫn dẫn cô đi làm thử đủ các món đồ thủ công, sao cô có thể không vui chứ.
Bánh ú đã chín, hương thơm xộc vào mũi, Tư Họa xoa cái bụng trống rỗng: “Tôi nghĩ tôi có thể xử lý hết một nửa chỗ này.”
“Thử thì biết thôi.”
Nửa tiếng sau——
“Hu hu hu, tôi chịu thôi, tôi không ăn được nữa rồi.”
Trong tay Tư Họa vẫn còn dư lại nửa chiếc bánh ú, miệng đã bị vị ngọt ngấy đến mức quên hết các mùi vị khác rồi: “Tôi nghĩ một năm tới đây tôi sẽ không ăn bánh ú nữa đâu.”
“Này.” Ngôn Tuyển đưa lại chai sữa chua cho cô: “Hỗ trợ tiêu hóa.”
Tư Họa: “…”
Hóa ra là dùng như vậy hả!
Ăn xong hai người rủ nhau tản bộ cho tiêu bớt, lúc quay về đã gần 8 giờ tối. Sau khi vệ sinh cá nhân, Tư Họa đi đến trước cửa căn phòng cách vách, do dự tới do dự lui.
“Kẹt——”
Cửa phòng mở ra từ bên trong dọa cô giật mình lùi về sau vài bước.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Ngôn Tuyển, Tư Họa xoắn suýt mấy đầu ngón tay, thử dò hỏi: “Video 4D bươm bướm phá kén băng hôm nay có thể lưu lại không?”
“Em thích nó à?”
“Ừ, kỹ xảo hoạt hình làm rất chân thực, thật sự có cảm giác tận mắt nhìn thấy bươm bướm bay lượn giữa các ngón tay, rất đẹp.” Không chỉ chân thực mà cả quá trình giống như một sự kết hợp giữa hiện thực và truyện cổ tích, một vẻ đẹp chân thực và thoát ly khỏi tự nhiên.
“Chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến rạp chiếu phim tư nhân đó để xem.” Anh hình như đã dự đoán trước được việc này, chuẩn bị sẵn sàng từ lâu: “Ngoài ra tôi sẽ gửi cho em một video có thể xem bình thường.”
“Cảm ơn!” Tư Họa cảm kích vô cùng.
“Một ngày từ sáng tới tối nghe em nói không biết bao nhiêu câu cảm ơn rồi.” Ngôn Tuyển khẽ lắc đầu: “Mọi người đều là bạn bè với nhau cả, không cần phải khách khí như thế.”
“Phép tắc mà.” Tư Họa sờ sờ mũi, nở một nụ cười thân thiện.
Một lát sau, Ngôn Tuyển đã gửi video kỹ xảo cho cô. Tư Họa mở ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên, có cảm giác BGM được chèn vào phù hợp tới mức chạm thẳng tới tâm hồn cô.
Ngồi trước máy tính xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, linh cảm tuôn trào trong não bộ, Tư Họa vội lôi giấy bút ra thiết kế cả đêm.
Ngày hôm sau, Ngôn Tuyển lại rời khỏi Tân Thành, trong khoảng thời gian tiếp đó, Tư Họa không ngừng chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được tấm vải ưng ý để chế tác thành phẩm.
Nghe Kha Giai Vân nói đã chế tác xong, mà cô bên này vẫn chưa tìm được chất liệu vải phù hợp.
Mấy ngày gần đây đã chạy khắp cả Tân Thành, nếu như vẫn không chọn được thì đành phải đi tìm ở nơi khác. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong cô vẫn là quay về Dung Thành, dù sao cũng đã ở Dung Thành vài năm, vẫn quen thuộc hơn với môi trường buôn bán ở đó.
Biết được sự phiền não của cô, trong lúc nói chuyện Ngôn Tuyển đề nghị: “Hay là tới Cảnh Thành xem thử xem sao? Ở đó có chợ quần áo lớn nhất trong nước.”
Nửa vế câu sau đủ khiến người khác rung động, Tư Họa lập tức mua vé máy bay, thu dọn đồ đạc đi Cảnh Thành.
–
Tháng 7 là thời điểm nóng nhất, rời khỏi Tân Thành mới thấy chỗ khác nóng quá mức luôn rồi. Sau khi xuống máy bay, Tư Họa tìm thấy Ngôn Hy tới đón cô.
Cô nhóc này biết cô sắp tới Cảnh Thành nên chủ động xin phép chạy tới sân bay đón cô, bên cạnh còn kèm theo một anh tài xế chuyên nghiệp.
“Chị Tư Họa.” Rõ ràng mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt, ấy thế mà Ngôn Hy cứ một tiếng chị, hai tiếng chị, cứ như là chị ruột vậy.
Trên xe, Ngôn Hy mở miệng ra là nói tốt cho anh trai: “Năm nay trong nhà em xảy ra chút chuyện nên anh em cứ bận suốt. Hôm nay vẫn còn việc chưa xử lý xong, nhưng mà anh đã dặn dò em phải tiếp đón chị chu đáo, chị về nhà với em nhé.”
“Đợi đã…” Tư Họa ngơ ra: “Về nhà?”
Cô không phải là đến Cảnh Thành để chọn vải sao?
“Oh…” Ngôn Hy không cẩn thận đã thốt ra lời trong lòng, vội vàng đưa tay che miệng: “Ý của em là, nếu như chị rảnh thì cứ việc tới tìm em chơi cùng, em đang được nghỉ nên ở nhà miết.”
“Được chứ, nhưng mà lần này thời gian có hơi gấp gáp, lần sau có cơ hội nhất định sẽ tới tìm em.” Tư Họa cười với cô nhóc, giọng điệu rất chân thành chứ không phải kiểu từ chối khéo.
“Dạ dạ!” Ngôn Hy gật mạnh đầu, len lén để điện thoại đối diện với mình, gõ một dòng chữ rồi gửi đi.
Đều tại cô ấy không cẩn thận, trước mặt người nhà lỡ miệng nói ra nên giờ bị ép trở thành gián điệp.
Sau khi xuống máy bay thì trời cũng sắp trưa, Ngôn Hy đưa cô tới một nhà hàng hết sức trang nhã. Hai người ngồi một lúc, Ngôn Hy đứng lên chào tạm biệt: “Chị Tư Họa, anh em sẽ tới ngay bây giờ, em đi trước đây.”
“Ý? Em phải đi sao?”
“Trưa nay em có hẹn với bạn rồi, anh em bảo không thể để chị ở đây một mình nên em mới tới, bây giờ em phải đi tới chỗ hẹn rồi, bai chị.” Ngôn Hy dường như rất gấp, cô ấy cầm túi, vừa đứng lên đã nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc xuất hiện ở cửa, lập tức vẫy tay ra hiệu.
Tư Họa cũng quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Ngôn Tuyển tới rồi.
Hôm nay anh ăn mặc hoàn toàn khác so với trước đây, một thân tây trang màu xám bạc vừa người, kết hợp với cavat caro cùng màu, cả người toát lên khí chất lão luyện trưởng thành.
“Chào buổi trưa.”
Hai người nhìn nhau cười, ngồi xuống hai bên đối diện: “Tiểu Hy nói có hẹn với bạn nên chạy mất rồi, sớm biết con bé có việc bận đã không giữ nó ở lại nói chuyện phiếm với tôi.”
“Không sao, trẻ con thừa sức sống, chạy rất nhanh.” Ngôn Tuyển hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc theo bóng hình vừa vụt qua.
Tư Họa không thể phủ nhận.
Quả thật… Ngôn Hy chạy còn nhanh hơn cả thỏ, chớp mắt một cái đã không thấy đâu nữa rồi.
Người đến đủ mới bắt đầu gọi món, trong lúc chờ đợi cũng không rảnh rỗi, Ngôn Tuyển lấy ipad ra đưa cho cô: “Dựa theo yêu cầu của em với chất vải, tôi đã chọn lọc ra được một ít, những chỗ có đánh dấu chấm đỏ ở trên đều có thể tới xem thử coi sao.”
Những biểu tượng trên ipad thay đổi dựa theo tình hình thực tế, Tư Họa hỏi ra mới biết, đây là một app nhỏ được viết ra để tiện cho việc cô đi tìm vải lần này.
“Nghe Tiểu Hy nói gần đây anh rất bận.” Tư Họa ôm ipad, đôi mắt dán chặt vào màn hình, lúc nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Công việc dù có bận hơn nữa thì cũng phải xem việc nào gấp việc nào không.” Ngôn Tuyển bình tĩnh đưa ly trà cho cô.
“Cảm ơn.” Tư Họa bỏ iPad xuống, vươn tay đón lấy ly trà, tự động bỏ qua ý nghĩa của câu đằng trước.
Cách đó không xa, ở một góc khuất có tấm bình phong che chắn…
Ngôn Hy vừa biến mất lại lén lút chạy ngược trở lại, ngồi bên cạnh một bà lão có gương mặt hiền từ nhỏ tiếng thì thào: “Bà nội, chúng ta như này không hay lắm đâu?”
“Bà ngồi đây ăn cơm, có gì mà hay với chả không hay.” Động tác của bà lão nho nhã, khẽ đẩy chiếc kính lão của mình, bình tĩnh dùng bữa như bình thường, không hề có chút chột dạ nào.
“Nếu như bị anh biết…” Biểu cảm Tiểu Hy do dự: “Cháu sẽ xong đời.”
“Ô? Hôm qua nói sẽ cho cháu tiền tiêu vặt, chê ít hả?” Bà lão đưa mắt nhìn cháu gái.
“Hi hi, không ít, không ít ạ, bà nội quá là hào phóng luôn ấy!” Nhắc tới tiền tiêu vặt, cô nhóc lập tức đến đứng sau lưng bà lão đấm lưng bóp vai, mạnh mẽ tự tin thuyết phục chính mình: “Anh biết thì có sao đâu chứ, anh ấy có thể tới đây ăn cơm, cháu cũng có thể!”
“Vậy là đúng rồi đó.” Bà lão thong thả đeo kính lên, hơi nghiêng người sang hướng nào đó, chăm chú nhìn một lúc.
“Bà nội, bà đã nhìn rõ chưa vậy?” Thấy bà nội cứ nhìn mãi về hướng bên đó, Ngôn Hy tò mò, tại sao có thể nhìn lâu như thế? Cô nhóc cũng liếc qua nhìn một cái, yo! Hai người kia ngồi sát vào nhau kìa, đầu cùng hướng vào giữa, xem ra là rất thân mật.
Gương mặt bà lão không giấu nổi nụ cười, sau đó nghĩ tới cái gì đó liền quay đầu hỏi cháu gái: “Anh cháu liệu có được hay không vậy?”
“Hả?” Ngôn Hy ngơ người.
Bà lão ghét bỏ bổ sung thêm một câu: “Đã sắp một năm rồi vẫn còn chưa theo đuổi được người ta.”
“…” Ngôn Hy hít sâu một hơi, cấp tốc chuẩn bị một loạt các lý do biện minh: “Bà cũng biết anh cháu thích làm việc một cách từ từ trầm ổn mà, mặc dù bây giờ việc vẫn chưa thành, nhưng mà chắc là cũng sắp rồi ạ.”
Lời vừa nói xong thì nhìn thấy hai người kéo giãn khoảng cách với nhau.
Bà lão thu lại ánh mắt soi xét, gỡ kính xuống cất vào trong hộp, nhìn bộ đồ ăn màu trắng lắc đầu thở dài: “Không dứt khoát!”
*
Buổi chiều hai người dựa theo những địa điểm trên app bắt đầu tìm kiếm, đến xem từng nhà từng nhà một.
Thấy cô cầm tấm vải đó xem rất lâu, Ngôn Tuyển bèn thử thăm dò: “Có tấm nào phù hợp không?”
Tư Họa lắc đầu.
Thế là hai người lại đổi một nhà khác.
Cứ vậy lặp đi lặp lại, đi hết cả một buổi chiều, Tư Họa có chút chán nản: “Có phải là tôi yêu cầu quá cao rồi không.”
Thật ra mấy ngày hôm nay đã xem qua rất nhiều loại vải cao cấp khác nhau, nhưng đều không mang lại cho cô cảm giác kinh diễm hay nhận định ngay lập tức, chỉ có thể nói là tạm bợ.
Tư Họa thấy rất là mệt não, nhưng người bên cạnh lại liên tục xoa dịu cảm xúc của cô: “Không sao, đừng vội, ngày mai chúng ta lại tiếp tục tìm.”
“Nghe Tiểu Hy nói anh rất bận, ngày mai tôi tự mình đi tìm là được rồi.” Tư Họa day day trán.
“Lần đầu em tới Cảnh Thành, tôi cũng phải cố hết sức để hoàn thành nghĩa vụ của chủ nhà chứ, đúng không?” Những hành động này của anh không phải là để giữ thể diện, cho dù Tư Họa nói cái gì, chỉ cần không phải là thái độ bài xích quyết liệt thì kết quả sẽ đều là thỏa hiệp.
Trời cao không phụ người có lòng, sau khi bọn họ lựa chọn từng nhà một dựa theo biểu tượng trên app, cuối cùng Tư Họa cũng có thể tìm thấy chất liệu vải vừa ý!
Thời gian cho cuộc thi sắp tới còn lại một tuần.
Vòng thi bán kết vào giữa tháng 7, tập đoàn Thiên Ngu lần lượt tổ chức thi đấu ở mười thành phố lớn khác nhau, sẽ do ban giám khảo ở hiện trường và trên mạng cùng chọn ra 30 nhà thiết kế bước vào vòng thi chung kết. Mà ở chỗ của Tư Họa, nơi thi đấu tập trung vừa hay là Cảnh Thành.
Vì vòng bán kết mà Tư Họa gấp rút ngày đêm làm việc, ngay cả người mẫu tạm thời – Tiểu Na cũng tranh thủ thời gian tập luyện.
Khi video vòng loại lần trước được đăng lên, nhan sắc và thân hình của Tiểu Na được rất nhiều khán giả trên mạng tán thưởng, Tư Họa sau khi gặp được ông Nguyên thì có chút tâm tư riêng.
Cô muốn giúp đỡ Tiểu Na…
Thế nhưng để cuộc thi tiến hành thuận lợi, cô cũng phải chuẩn bị hai phương án, nếu như Tiểu Na không thể đảm nhiệm được thì cô phải sắp xếp một người mẫu chuyên nghiệp khác lên sân khấu.
Ngôn Tuyển đồng ý cho Tiểu Na tạm dừng công việc, còn đặc biệt mời một giáo viên xây dựng kế hoạch giảng dạy dựa theo tiến độ học tập của Tiểu Na, để trong thời gian ngắn cô ấy có thể phát huy khả năng của mình ở mức tốt nhất.
Một tuần cuối cùng, Tư Họa và Tiểu Na đều ở Cảnh Thành.
Tác phẩm đã chế tác xong, mấy ngày hôm nay Tư Họa liên tục hoàn chỉnh thêm ở những chi tiết nhỏ. Cô yêu cầu với bản thân mình rất nghiêm khắc, luôn cảm thấy rằng có thể đẹp hơn một chút.
Mấy ngày liên tục Tư Họa đều ở trong khách sạn, lúc Ngôn Tuyển mang bữa tối đến cho cô, cô vẫn còn đang ngồi khoanh chân trên đất, lưng dựa vào ghế suy nghĩ.
“Đã rất hoàn hảo rồi.”
“Tôi vẫn luôn có cảm giác, còn thiếu một chút gì đó nữa.” Bởi vì muốn nghĩ thông suốt xem vẫn còn thiếu thứ gì, nên ngay cả bữa tối đến tay rồi cô cũng động đến.
“Ăn tối trước đi đã, ăn no rồi mới có sức lực làm việc.” Ngôn Tuyển cố hết sức khuyên bảo.
“Aizz…” Tư Họa lấy lại tinh thần, nghe thấy bụng mình đang sôi sùng sục, đành phải đi đến cạnh bàn ngồi xuống.
Vừa mới cầm đũa lên, trong đầu liền lóe lên một tia sáng, cô vội bỏ đũa xuống rồi chạy tới phòng đang để trang phục, cầm kim và nguyên liệu lên bắt đầu khâu.
Ngôn Tuyển khoanh tay đứng dựa ở cửa, lặng lẽ quan sát.
Cho đến khi khâu xong mũi kim cuối cùng Tư Họa mới đứng lên, gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Màu chủ đạo của chiếc váy dài là màu trắng, thế nhưng khi nhìn kĩ giữa những lớp lưới trắng sẽ thấy được màu xanh trong suốt như băng, viền váy được thêu thành hoa, vải ren được cắt thành hình bươm bướm, dùng ngọc trai điểm xuyết. Tất nhiên, thiết kế như này không được coi là nổi bật. Điểm then chốt nhất là lớp vải bên ngoài mỏng nhẹ như cánh ve, đường chỉ tỉ mỉ tinh xảo, lớp bên trong mềm mại, dịu dàng, bên ngoài bóng bẩy tinh tế, khi đứng ở những nơi có ánh sáng có thể phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ.
“Hoàn thành rồi?” Ngôn Tuyển chậm rãi bước qua.
“Tôi bị kẹt ở chỗ này năm ngày liền, cuối cùng cũng nghĩ ra rồi!!!” Sau bao ngày vất vả cuối cùng cũng thấy được thành công, không có từ ngữ nào đủ để diễn tả tâm trạng của cô lúc này. Cô vui mãi không thôi, vươn tay ôm chầm lấy người trước mặt: “Tuyệt quá rồi, Ngôn Tuyển!”
*Tác giả có lời muốn nói:Trái tim kích động, bàn tay run rẩy!!