Cô ấy tên Tư Họa.
Là vị hôn thê của tôi.
_______
Một câu nói đơn giản vang lên trong đầu của Hạ Diên Tiêu không biết bao nhiêu lần, anh ta nắm chặt nắm tay, đầu ngón tay phát lạnh.
Tất cả kế hoạch và tưởng tượng một giây trước đó trong phút chốc đã bị đập vỡ: Cô không còn độc thân, cũng không còn lưu luyến, ngược lại còn trở thành vị hôn thê của người khác.
Hạ Diên Tiêu cắn chặt răng, ngoài mặt không hề biến sắc, toàn thân cứng đờ, bất cứ lúc nào cũng muốn thoát khỏi sự trói buộc mạnh mẽ của lý trí.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất tò mò với hai người trẻ tuổi mà Đường lão tiên sinh tự mình xuống gặp. Dựa vào dáng vẻ đầy khí chất đã biết họ không phải bình thường, những thương nhân lõi đời đầy mưu mô từ lúc bắt đầu đã có tính toán trong lòng từ trước, đợi lát nữa nên tiếp cận như thế nào, mở rộng mối quan hệ của mình.
Chủ nhân của trang viên, Đường lão tiên sinh xuất hiện, tiệc tối chính thức khai mạc. Dưới sự sắp xếp có thứ tự của MC, những người đến đây bắt đầu sôi nổi mời những người bạn đồng hành của mình ra sân khấu khiêu vũ.
Khi ánh sáng của đèn hội tụ trên người bọn họ, luôn sẽ có người vô tình trổ hết tài năng, trở thành nhân vật chính trên sân khấu lớn.
Hạ Diên Tiêu không đưa cô gái nào đi cùng, Văn tiểu thư trước đây từng gặp nóng lòng muốn thử, ai biết được Hạ Diên Tiêu đã trực tiếp hợp tác với em gái.
Hạ Vân Tịch trước mắt là ứng cử viên sáng giá nhất của anh ta, vẫn còn vài câu hỏi muốn hỏi: “Hạ Vân Tịch, những lời em nói lúc trước…”
“Em cũng không biết có chuyện gì, lần trước em thật sự đã chính tai nghe thấy cậu ấy gọi điện cho người khác nói chia tay.” Hạ Vân Tịch nhíu mày, trong lòng cũng rất khó chịu.
Tình cảm nhạt rồi, chia tay rồi. Mọi người đều đã nghe thấy trọng điểm—— chia tay rồi.
Chưa từng nghĩ tới việc đối phương có phải đang cãi nhau hay không, chứ không phải đang thật sự độc thân.
Kể cả ngày hôm qua bọn họ tình cờ gặp Tư Họa và Kha Giai Vân ở quán rượu, lúc đó bên cạnh cô vẫn chẳng có bóng dáng của một người đàn ông nào. Ai cũng không thể ngờ được tối nay cô lại nắm tay người cùng người đàn ông khác xuất hiện, đồng thời… với thân phận là vị hôn thê.
Cô ấy khuyên mẹ mình chấp nhận, ủng hộ anh trai chủ động, đến cuối cùng lại là một mớ hỗn độn.
Hiểu lầm cũng không cần lo lắng, mấu chốt là phản ứng của Hạ Diên Tiêu trong hai ngày này, rõ ràng là rất muốn vãn hồi. Bây giờ phải làm thế nào?
Hạ Vân Tịch phối hợp với các động tác khiêu vũ của anh trai, bọn họ thay đổi vị trí trong đám đông, không biết là vô tình hay hữu ý, mà khoảng cách tới chỗ Ngôn Tuyển và Tư Họa càng lúc càng gần.
Phát hiện ra dấu hiệu không đúng, Hạ Vân Tịch nhanh chóng nhắc nhở anh trai: “Anh Hai, anh bình tĩnh một chút.”
Cho dù trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi hoặc và rất không cam lòng, chẳng lẽ có thể đưa người đi ở trước mặt mọi người hay sao?
Hai anh em mỗi người một ý nghĩ, Tư Họa hoàn toàn không phát hiện ra, mọi sự chú ý của cô đều dồn cả lên người Ngôn Tuyển: “Vừa nãy em phát hiện ánh mắt của Đường lão tiên sinh dừng lại bên tai của em, có phải hoa tai em đeo có vấn đề gì không?”
Vừa nãy tập trung toàn bộ tinh thần đối diện với Đường lão, rất nhạy cảm với ánh mắt của ông ấy.
“Thật ra trong đó có một câu chuyện.”
“Hả?”
“Đường lão đã từng làm việc cùng với ông nội, chứng kiến tình cảm của ông bà nội. Đôi hoa tai này là vật rất quý giá mà ông nội tặng cho bà nội.”
Đường lão tiên sinh trải qua thế sự, sau này ngày càng thành công, ngày càng giỏi ngụy trang. Đến khi buông bỏ được tất cả nhìn lại, trái lại lại nhớ đến những ngày tháng từng khó khăn nhất, đó cũng là quãng thời gian khó quên nhất.
“Tại sao anh không nói cho em biết đôi hoa tai này có ý nghĩa lớn đến vậy, phải nhắc nhở em cất giữ cẩn thận mới phải!” Hoá ra là kỷ vật đã chứng kiến cuộc đời hạnh phúc của ông bà. Bà nội Ngôn tặng cho cô, thể hiện lời chúc phúc của bọn họ. Sớm biết như vậy, cô nên trân trọng nó hơn.
“Phải phát huy hết công dụng của của cải chứ. Bà nội tặng cho em, tức là hi vọng em có thể đeo nó.” Có lẽ là bà hy vọng bọn họ có thể tiếp tục hạnh phúc như vậy.
“Ừ ừm, em biết rồi.” Chỉ cần nói rõ ràng với cô, thì sẽ rất dễ nói lý lẽ.
Hai người là tình nhân, khi khiêu vũ đều tỏ ra rất thân mật, bầu không khí xung quanh cũng vô cùng ngọt ngào.
Nhưng vẫn luôn có một số người không biết tốt xấu muốn phá đám.
Ánh mắt quét qua hình bóng hai người đang dần tiến gần về phía này, độ cong trên khóe miệng của Ngôn Tuyển càng sâu hơn, thuần thục nhẹ nhàng ôm chặt lấy eo của Tư Họa. Khi chạm phải ánh mắt thù ghét đó, Ngôn Tuyển ôm lấy eo của Tư Họa nâng lên, để cô giẫm lên trên giày của mình.
“Làm gì vậy.” Cô ấy hờn dỗi nói.
Ngôn Tuyển cúi đầu ghé sát vào tai của cô cười nhẹ: “Dẫn em khiêu vũ.”
Khoảng cách giữa bọn họ càng sát lại, cơ thể gần như dính lại lại với nhau. Nhìn thấy cảnh tượng này, hiển nhiên là Hạ Diên Tiêu không thể nào chấp nhận được.
Khi bị Kha Giai Vân đánh lừa hiểu lầm Tư Họa đã có bạn trai mới, anh ta phẫn nộ, không cam tâm, vẫn còn cố chấp không chấp nhận thất bại.
Cho đến khi tận mắt chứng kiến cô gái đã từng đỏ mặt mỗi khi ôm anh ta, dựa sát vào ngực của người đàn ông khác một cách đầy tin tưởng.
Anh ta ghen tị đến phát điên.
Anh ta quan tâm đến mọi nhất cử nhất động của Tư Họa, nhưng người đó lại chẳng xem anh ta ra cái đinh gì. Anh ta của hiện tại rất giống những kẻ không chút liên quan, hoàn toàn lu mờ trong mắt Tư Họa.
*
Hạ Vân Tịch định tìm cơ hội để gặp riêng Tư Họa, nhưng Ngôn Tuyển luôn giữ Tư Họa bên cạnh.
Bọn họ đĩnh đạc nói chuyện ở trong đám đông, Tư Họa, cô gái lúc trước không thích những buổi tụ hội đông người, cũng rất điêu luyện xã giao với người khác. Cô đã trưởng thành rất nhiều, thay đổi rất nhiều, ngoại trừ gương mặt của cô, từ đầu đến chân gần như đều đã biến thành một người xa lạ.
Cô ấy lặng lẽ liếc nhìn anh trai của mình, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
Hiện tại ai cũng không dám đến chọc giận Hạ Diên Tiêu.
Vốn dĩ là người có tính cách lạnh lùng, sau khi nhận phải đả kích, ánh mắt lại càng thêm sắc bén, chỉ cần một ánh mắt vô ý cũng có thể khiến cho người khác phải lùi lại.
Hạ Vân Tịch sờ sờ túi, gương mặt ảm đạm tối tăm.
“Đây rốt cuộc là tình cảnh gì vậy chứ?” Tần Tục cầm ly rượu thủy tinh đế cao tiến đến, lặng lẽ hỏi thăm tình hình ở chỗ Hạ Vân Tịch.
Hạ Vân Tịch lắc đầu: “Chuyện có chút bất ngờ, em thật không ngờ Tư Họa cậu ấy…”
Cô ấy có lòng tốt cuối cùng lại làm dở việc, gieo cho anh trai hy vọng hão huyền.
Nhìn thấy hai người họ trong đám đông, thật lòng có chút không vui.
“Cũng thật phiền phức.” Tần Tục đóng vai trò là quân sư tình yêu đưa ra không ít chủ ý cho Hạ Diên Tiêu, lại chưa một lần thành công. Cũng không biết là do phương thức đã sai, hay là do Hạ Diên Tiêu không làm được, mà chẳng có tác dụng đếch gì.
Ở đây có hồng nhan tri kỷ mà anh ta từng dụ dỗ, khi mới bắt đầu trong lòng của Tần Tục vô cùng đắc ý, cuối cùng lại đụng phải mấy người quen mắt, thậm chí có thể so với trận chiến cuối cùng. Anh ta tìm được cơ hội tốt, trực tiếp chuồn ra ngoài.
Bữa tiệc có sắp đặt khu vực hút thuốc, nên những chỗ còn lại trong khuôn viên đều cấm hút thuốc. Tần Tục đặt gói thuốc xuống, chầm chậm đi lang thang vô định hít thở không khí ở bên ngoài.
Mặc dù bên trong có rất nhiều mỹ nhân, nhưng nếu như bị họ vây quanh, anh ta sẽ có hơi choáng ngợp.
Khuôn viên có diện tích cực kỳ rộng lớn, mỗi đoạn cách nhau lại có một nhân viên bảo an, chỉ đường cho bọn họ bất cứ lúc nào. Khuôn viên không giới hạn khu vực mọi người đi lại, Tần Tục không thích thú gì với việc ngắm phong cảnh, đang cảm thấy nhạt nhẽo, đột nhiên phát hiện ra một cảnh tượng cực kỳ thú vị.
Một cô gái mang bộ lễ phục màu hồng phấn cẩn thận từng li từng tí lấy chiếc bình hoa ra khỏi kệ và ôm nó trong lòng, biểu cảm ngốc nghếch có chút đáng yêu.
Đối với những người xinh đẹp, anh ta chỉ cần nhìn một lần là sẽ không quên. Quan sát kỹ lưỡng, đây không phải là cô gái ngọt ngào ngốc nghếch mà lần trước anh ta đã gặp ở tiệm bánh ngọt sao?
“Uây, tên trộm ở đâu đến đây?”
“Tôi không phải là trộm!”
Ngôn Hy nhanh chóng ôm chặt chiếc bình hoa nhỏ vào lòng.
Cô ấy quá thích nơi này. Bình hoa nhiều đến nỗi giống như ở một triển lãm, trên đường trang trí những bình hoa lớn, trên kệ còn bài trí thêm những bình hoa nho nhỏ.
Vừa rồi cô ấy nhìn thấy ông Đường, ông Đường biết sở thích nhỏ này của cô ấy, để cô ấy tùy ý chọn.
Ông Đường là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, chỉ nói với cô ấy mấy câu lại rời đi mất rồi. Sau đó cô ấy liền ở đây nghiêm túc lựa chọn bình hoa mà bản thân thấy thích.
Mặc dù ông Đường rất hào phóng, nhưng Ngôn Hy cổ cũng là một người có nguyên tắc, chỉ lấy một cái là được, không lấy nhiều hơn. Bình hoa ở đây nhiều đến mức khiến cho người khác hoa mắt chóng mặt, xem qua khá nhiều mới đưa ra quyết định.
Không dễ dàng gì mới ôm được vào lòng, có người đến rồi, còn nói cô ấy là tên trộm.
Cô ấy mới không phải.
Ngôn Hy nhìn chằm chằm Tần Tục một lúc lâu, cảm thấy người này có hơi quen mắt.
Bất luận thế nào, bị người khác hiểu lầm cũng không tốt, cô ấy phải giải thích: “Tôi không phải là trộm, tôi lấy bình hoa là đã có sự cho phép của chủ nhân ở này rồi.”
Tần Tục phát hiện, nghe cô ấy nói chuyện đặc biệt thú vị, trêu chọc một chút chắc chắn sẽ rất vui.
Tần Tục bước lên phía trước một bước, Ngôn Hy liền lùi lại phía sau một bước. Vốn dĩ cho rằng là phản xạ không điều kiện, do đó lại càng chủ động tiến đến gần. Nhưng Ngôn Hy hết lần này đến lần khác lùi lại, giữ khoảng cách cố định với anh ta.
Tần Tục hỏi: “Em sợ tôi?”
Ngôn Hy lắc đầu.
“Vậy em thế này là có ý gì?” Tần Tục tiến lại gần.
“Nói ra mất vui.” Ngôn Hy tiếp tục lùi lại, biểu cảm rất bối rối.
Tần Tục đã từng gặp không ít những cô gái có tính cách khác nhau, bọn họ muôn màu muôn vẻ, mới lạ thú vị. Anh ta xua tay, không thèm hỏi ra lý do tại sao: “Em cứ nói đi.”
Ngôn Hy khó xử chỉ ra: “Mùi nước hoa trên người anh nồng quá, thối.”
Nụ cười trên gương mặt cứng lại.
Tần Tục giơ cánh tay lên ngửi ngửi. Nước hoa anh ta xịt trước khi ra ngoài, là loại nước hoa nam tính mê hoặc nhất. Con bé ngốc này, vậy mà lại dè bỉu anh ta… Hôi?
*
Hạ Diên Tiêu cự tuyệt tất cả những người muốn đến gần anh ta, ngồi ở kia uống vài ly rượu, ánh mắt dõi theo bóng dáng mảnh mai quen thuộc kia, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
Cuối cùng, anh ta đặt ly rượu xuống, đứng dậy.
Những người đó hình như phần nào đã nhận ra, chủ động nhường đường cho anh ta. Hạ Diên Tiêu đi thẳng đến trước mặt của Tư Họa: “Tư Họa, lâu rồi không gặp.”
Tư Họa có hơi sửng sốt, sau đó mấp máy môi: “Hạ tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Hạ Diên Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt của cô, muốn tìm ra sơ hở từ trong ánh mắt và biểu cảm của cô. Cho dù chỉ một tia mỏng manh, chỉ cần anh ta nhìn thấy được, anh ta đều có thể lấy lại được chút tự tin.
Thế nhưng không có.
Quá điềm tĩnh.
Tình ý mãnh liệt lúc trước đã không còn, giống như gặp một người lạ không thân thiết vậy.
Cô ấy biết rõ…
Nhưng lại cố ý gọi anh ta là “Hạ tiên sinh”, xa cách vạn dặm.
“May mắn gặp được cố nhân, muốn ôn lại chuyện cũ, Họa Họa có thời gian không?” Hạ Diên Tiêu hiếm khi tỏ ra lịch thiệp với phụ nữ.
Tư Họa hơi mím môi.
Ôn lại chuyện cũ?
Hoàn toàn không cần thiết.
“Ngại quá, sợ là rất không thuận tiện.” Trước ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn, Tư Họa đang mang thân phận là vị hôn thê của Ngôn Tuyển, vẫn nên thể hiện sự lịch sự đúng mực.
Cùng người yêu cũ ôn lại chuyện cũ gì đó là chuyện tuyệt đối không thể nào, cô không muốn gây thêm rắc rối cho bản thân.
Hạ Diên Tiêu đứng đó bất động, nhìn cô chằm chằm, không hề có ý định rời đi.
“Thật ngại quá, vị tiên sinh này, vị hôn thê của tôi có hơi mệt rồi.” Tư thế ôm lấy Tư Họa của Ngôn Tuyển tràn đầy ham muốn bảo vệ và chiếm hữu, rõ ràng chính là đang tuyên bố chủ quyền.
Tư Họa nhìn vào mắt của anh một cái, hai người họ vô cùng ăn ý, cùng nhau rời đi, không để cho Hạ Diên Tiêu chút mặt mũi nào.
Bọn họ đã giao tiếp đủ lâu ở trong đám người, khéo léo để lộ sự mệt mỏi, người tinh ý cũng sẽ không đến làm phiền thêm nữa. Hai người chọn vị trí gần cửa sổ, từ chỗ này nhìn ra có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, ngồi bên trong cũng yên tĩnh hơn.
Tư Họa nhỏ tiếng hỏi anh ấy: “Anh biết rồi phải không?”
“Ừm.” Anh thừa nhận.
“Hình như em chưa từng kể với anh.” Lúc cô quyết định bắt đầu một đoạn tình cảm mới, chắc chắn đã triệt để buông tay người yêu cũ, thế nên cô đã không kể với Ngôn Tuyển chuyện liên quan đến Hạ Diên Tiêu: “Nếu như anh muốn nghe, em có thể kể cho anh nghe.”
“Không cần thiết.” Ngôn Tuyển nhẹ nhàng lắc đầu.
“Lời thật lòng à?” Tư Họa cẩn thận quan sát biểu cảm của anh.
“Ừm.” Anh nắm lấy tay của Tư Họa: “Không muốn em lại nhớ đến chuyện quá khứ.”
Đối với chuyện tình cảm cô rất nghiêm túc, cô gái ấy đã từng một mực đánh đổi toàn bộ chân thành của bản thân, nhưng lại không đạt được kết quả viên mãn.
Anh vui mừng nhưng cũng rất đau lòng.
Hà cớ gì chỉ vì để thoả mãn trí tò mò của mình mà để Tư Họa nhớ về người đàn ông kia chứ, tất cả những gì được miêu tả trong tài liệu thôi đã đủ để khiến anh cảm thấy hối tiếc.
Ngôn Tuyển dường như rất thấu hiểu tình thế của cô, Tư Họa vẫn nhận ra được sự thay đổi tâm trạng mà anh giấu bên dưới nét mặt lãnh đạm. Cô nghiêng người đến dựa gần hơn, nhìn chằm chằm vào mắt của Ngôn tiên sinh: “Em cảm thấy hình như anh có hơi không vui.”
“Có hơi ghen.” So với 5 năm đó, thời gian anh và Tư Họa ở bên nhau quá ít.
“Ngôn tiên sinh không cần phải ghen đâu, em bảo đảm Tư Họa của hiện tại chỉ một lòng một dạ thích một mình anh thôi.” Cô giơ ngón trỏ lên, biểu cảm đặc biệt nghiêm túc.
“Hiện tại?” Ngôn tiên sinh với tâm trạng không vui cũng đã học được cách để tâm những chuyện nhỏ nhặt.
Tư Họa vội vàng bổ sung thêm: “Tương lai cũng thế.”
“Muốn dỗ anh à?” Một tay anh nắm lấy thành bàn, nghiêng đầu nhìn cô: “Như thế này không đủ đâu, Họa Họa.”
Người yêu cũ tìm đến tận cửa, Tư Họa biết mình đuối lý, lặng lẽ quay đầu nhìn bốn phía xung quanh. Nhìn thấy không ai quan tâm đến chỗ này, cô lấy khăn giấy lau đi lớp son môi kiều diễm trên môi, nửa chống người lên rướn tới hôn lên mặt của Ngôn tiên sinh.
Cô mỉm cười hỏi: “Ngọt rồi chứ?”
“Dỗ anh dễ như vậy à?” Độ cong trên khóe miệng của Ngôn tiên sinh vẫn không đổi.
“Về nhà rồi từ từ dỗ không được sao?” Tư Họa siết chặt ngón tay.
“Được, Anh sẽ tính lãi.” Thương nhân không làm giao dịch thua lỗ.
“Ngôn Tuyển, Anh đừng có được voi đòi tiên nhé.” Cô quay mặt sang bên phải, nhưng lại đưa tay ra bên trái. Ngôn Tuyển cười nhẹ một tiếng, lấy một thỏi son từ trong túi áo sơ mi ra đặt vào trong tay cô.
Tư Họa chỉ quan tâm đến chuyện dỗ dành bạn trai, không biết rằng phía sau có người tỉ mỉ quan sát hết tất cả mọi chuyện.
Chiếc cốc trong tay của Hạ Diên Tiêu cũng đã bị bóp nát.
Lúc đầu khi anh ta đưa Tư Họa đến một bữa party tiệc rượu đỏ do bạn bè tổ chức, những người khác chơi đùa rất vui vẻ, Tư Họa chỉ thích ngồi trong góc. Có người đến lôi cô đi, cô sẽ thể hiện ra toàn thân không thoải mái. Khi chơi trò chơi mọi người bỡn cợt ôm hôn nhau, sao cô cũng không thể chấp nhận được.
Chỉ cho rằng cô xấu hổ, bây giờ lớn gan rồi, vậy mà lại chủ động hôn người khác.
Trong phút chốc, sắc mặt người đàn ông lạnh lùng đến cực điểm.
Chẳng bấy lâu sau, Hạ Vân Tịch xách chiếc túi từ từ tiến lại gần, đến trước mặt hai người họ, hắng giọng, cố gắng giữ phong thái hết sức: “Tư Họa, có thể nói chuyện chút không?”
Tư Họa nhìn chằm chằm cô ấy, chớp chớp mắt, không đáp lời.
Hạ Vân Tịch lập tức bổ sung: “Chỉ có một mình mình.”
Tư Họa quay đầu nhìn Ngôn Tuyển, đối phương nhẹ nhàng gật đầu, cô mới đứng dậy.
Đi không bao xa, Tư Họa thuận tay chỉ vào một nơi không có người: “Nói ở đây đi.”
Cũng là một chỗ ở gần đó, khá yên tĩnh, thuận tiện nói chuyện, nhưng cũng tính là nơi công cộng, không cách quá xa.
Hạ Vân Tịch mở túi xách, lấy một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật từ trong đó ra: “Họa Họa, trong này có một món đồ, vốn dĩ là phải để anh trai mình đích thân đưa cho cậu, nhưng…”
“Không cần nữa rồi.”
Đến đó Tư Họa ngắt lời, cô không muốn nghe thấy chủ đề liên quan đến Hạ Diên Tiêu nữa.
Không xa lắm, Tiểu Ngôn Hy đang ôm bình hoa nhỏ trở lại. Người đầu tiên gặp lại là người quen Kha Giai Vân, cô ấy hào hứng chia sẻ với họ về bảo bối mới mà cô ấy mới tìm ra: “Chị Giai Vân, chị xem, bình hoa nhỏ của em.”
“Không tệ không tệ.” Đối với bình hoa, Kha Giai Vân không có hứng thú, phối hợp được hai câu, ánh mắt hóng hớt nhìn về phía trước: “Em xem bên kia.”
“Hả?” Ngôn Hy thuận theo hướng chỉ của cô ấy, ánh mắt tìm tòi hướng qua đó.
Kha Giai Vân nói với cô nhóc: “Nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh chị dâu em không? Cô ta là em gái của bạn trai cũ của chị dâu em.”
Ngôn Hy tốn mất mấy giây để hiểu rõ mối quan hệ của những người trong câu nói đó: “Ý là, chị dâu em suýt chút nữa là trở thành chị dâu cô ta ấy hả?”
Kha Giai Vân búng tay: “Chính xác.”
“Vậy bây giờ bọn họ đang làm gì thế?” Ngôn Hy nghiêng cổ nhìn về phía trước.
Kha Giai Vân vỗ vỗ tay: “Muốn đào góc tường của anh trai em, cướp chị dâu em đi thôi!”
Đào góc tường anh trai cô? Cướp chị dâu của cô? Còn lâu ha!
Nhét bình hoa vào trong tay Kha Giai Vân, Ngôn Hy có ham muốn bảo vệ cực mạnh đã lao nhanh tới trước mặt Tư Họa: “Chị dâu!”
Hạ Vân Tịch vừa mới chuẩn bị cảm xúc xong thì lại bị một giọng nói bất chợt xông tới cắt ngang, cô ta nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi vừa chạy tới đã ôm chặt lấy cánh tay Tư Họa: “Đây là?”
“Đây là em gái của bạn trai mình.” Tư Họa trực tiếp nói rõ mối quan hệ, cũng là muốn để cho Hạ Vân Tịch nhìn thấy rõ ràng hơn.
Nghe lời giới thiệu như vậy, Ngôn Hy lại có chút không vui, lắc cánh tay Tư Họa phản đối: “Chị dâu, chị nói sai rồi, là em gái của chồng sắp cưới.”
Bạn trai và chồng sắp cưới, khác nhau lớn lắm đó nha.
Em gái của Ngôn Tuyển.
Hạ Vân Tịch sững sờ.
Trông thì cũng chỉ là một cô nhóc vắt mũi chưa sạch, cũng không biết đã thành niên chưa, cô ta cũng lười quan tâm.
“Họa Họa, món đồ này vẫn hy vọng là cậu có thể nhận lấy.” Hạ Vân Tịch liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh Tư Họa, cố ý nhấn mạnh: “Coi như là một chút tâm ý cuối cùng của anh trai mình đi.”
Tư Họa chắc chắn sẽ không nhận, chỉ là chưa đợi cô mở miệng thì Ngôn Hy đã đứng chắn trước mặt, đẩy món đồ đó ra: “Chị gái này không nghe hiểu tiếng người ạ? Ở đâu ra cái kiểu cưỡng ép người khác nhận quà thế. Người cũ tốt nhất là nên giống như là người đã chết rồi ấy, chị không cần mặt mũi nhưng chúng tôi vẫn còn cần thể diện đó.”
Tư Họa đơ luôn rồi, hoàn toàn không dám tin Tiểu Ngôn Hy ngày thường ngoan ngoãn đáng yêu lại có thể nói ra những lời như vậy.
Hạ Vân Tịch cũng bị giễu cợt đến ngơ người.
Cô nhóc này trông thì xinh xắn ngọt ngào, vậy mà mồm miệng lại độc như thế.
“Em gái à, không hiểu thì đừng nói linh tinh, người lớn trong nhà không dạy em văn minh, lịch sự sao?” Lúc này, sắc mặt Hạ Vân Tịch khó coi vô cùng.
“Đối diện với những người không lịch sự thì không cần phải giữ lịch sự.” Nhìn thấy món đồ trên tay Hạ Vân Tịch là thấy bực mình, dáng vẻ Ngôn Hy hai tay chống nạnh, làm ra vẻ hung dữ: “Nếu như chị tự mình hiểu rõ thì mau chóng đi đi, đừng ở đây để bị mất mặt nữa.”
“Cô!” Hạ Vân Tịch giơ tay chỉ vào cô nhóc.
Tư Họa nhanh chóng vươn tay chắn trước người Ngôn Hy, khóe miệng khẽ cười: “Em gái tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, rất xin lỗi, Hạ tiểu thư.”
Nhìn thấy Tư Họa công khai bảo vệ như vậy, Hạ Vân Tịch vừa cáu vừa buồn bực, nhét món quà lại vào trong túi xách, tức tối bỏ đi.
Ngôn Hy nhịn một lúc lâu, đợi sau khi bóng dáng Hạ Vân Tịch biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng cũng phá bỏ được, lại biến thành một đứa trẻ chỉ biết nũng nịu: “Trời ơi, chị ta là mụ phù thủy à? Thay đổi sắc mặt đáng sợ quá, dọa chết em rồi.”
Tư Họa khóc không được mà cười không xong: “Những lời vừa nãy là ai dạy em hả?”
Tiểu Ngôn Hy thành thật trả lời: “Là học theo chị Giai Vân ạ.”
Tư Họa: “…”
Biết ngay mà.
“Chị dâu, vừa nãy em làm có tốt không?” Cô nhóc khoanh hai tay lên chờ được khen ngợi.
Tư Họa không nỡ làm cô nhóc hụt hẫng, cười rồi vuốt vuốt đầu cô nhóc: “Ừ, Tiểu Hy của chúng ta cực kỳ lợi hại.”
Mặc dù người bị mắng đã từng là bạn, thế nhưng cô thiên vị vậy đó, tất nhiên là phải bảo vệ cô nhóc đáng yêu bên cạnh rồi.
“Sao em có cảm giác, giống y như lời anh trai nói vậy nhỉ.” Giọng điệu này, động tác này, quả thật giống y hệt. Ngôn Hy bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Em biết rồi, đây gọi là tướng phu thê.”
Tư Họa khẽ ghé vào bên tai cô nhóc nói: “Đi đến trước mặt anh trai em, nói lại câu này một lần nữa rồi đòi anh ấy tiền tiêu vặt.”
“Có được không ạ?” “Con heo đất” Ngôn Hy xoa xoa tay mong chờ.
“Nếu như không được, chị dâu bù cho em.” Tư Họa vỗ nhẹ lưng cô nhóc.
Đạt được hai tầng bảo đảm, Ngôn Hy mặt mày hớn hở: “Được ạ! Giờ em đi luôn.”
Cô nhóc tràn đầy sức sống nhanh chóng chạy mất dạng, còn Tư Họa chậm rãi quay về, trong lòng nghĩ Ngôn tiên sinh nghe thấy câu nói đó, chắc là sẽ thấy rất vui.
Buổi yến tiệc này kéo dài đến 11 giờ đêm, khách khứa lần lượt rời đi.
Đối với mọi người mà nói, tối nay đúng là “Bội thu”. Ngoài việc việc kết giao được với nhiều người, lại còn có được không ít tin tức mới.
Mặc dù Ngôn Tuyển không phải là người Dung Thành nhưng danh tiếng ở Cảnh Thành cũng không thể coi thường, thậm chí rất nhanh đã có người điều tra ra được thân phận nhà thiết kế của Tư Họa, ai ai cũng khen ngợi hai người trai tài gái sắc.
Tất nhiên, những người chúc phúc cho bọn họ không bao gồm Hạ Diên Tiêu và đám bạn của anh ta.
Suốt buổi yến tiệc, Tư Họa gần như không rời Ngôn Tuyển nửa bước, căn bản là không tìm được bất cứ cơ hội nào để tiếp xúc riêng với cô, đây là việc khiến cho Hạ Diên Tiêu cảm thấy bất lực nhất.
Trong mắt mọi người, Tư Họa là vợ sắp cưới của Ngôn Tuyển, cho dù anh ta có không cam tâm đi nữa thì cũng không cách nào vứt bỏ mặt mũi để đưa người đi.
Thời gian lúc rời khỏi trang viên đã muộn, mọi người đều trở về khách sạn đã ở ngày hôm qua. Có những lời không thể nói trong buổi tiệc, cuối cùng cũng có thể tâm tình rồi.
“Không ngờ rằng Tư Họa này lợi hại như vậy, lúc đầu…”
“Khụ khụ.” Tần Tục khẽ ho hai tiếng nhắc nhở.
“Cái này có gì không thể nói đâu, lúc đầu mấy người cũng nói giỡn đâu có ít.” Vẫn cứ là có một cái miệng hèn hạ không giấu nổi lời nói: “Trước đây nghe nói cô ta còn lấy được giải thưởng gì đó còn cảm thấy thần kỳ, hôm nay vừa gặp, e rằng là do bám được lấy nhà họ Ngôn.”
“Câm miệng!” Hạ Diên Tiêu nhíu chặt mày.
“Hạ Diên Tiêu, không phải là anh vẫn còn nhớ nhung người phụ nữ đó đấy chứ? Lúc trước bao nuôi cô ta cũng chưa từng thấy anh đau lòng như vậy.”
“Bốp——”
Hạ Diên Tiêu vung tay đấm thẳng một quyền qua đó, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ: “Con mẹ mày, ai bao nuôi hả?”
“Mẹ kiếp!” Không kịp tránh nên bị đấm một cái, người đó không phục, cũng may mấy người bên cạnh nhanh tay kéo lại: “Đều là anh em với nhau cả, đừng vì phụ nữ mà đánh nhau chứ.”
Hạ Diên Tiêu tức giận bỏ đi.
Tần Tục thở dài một tiếng.
Quả nhiên, đàn ông ở bất kì độ tuổi nào cũng đều có thể bị kích động vì chuyện tình cảm.
Hạ Diên Tiêu bây giờ đang rất hỗn loạn.
Những chuyện cũ được miêu tả lại trong lời của đám bạn, bao gồm cả những chuyện xảy ra tối nay, từng chuyện một đang tái hiện lại trước mắt.
Trong khách sạn này gần như đều là những người đã tới trang viên tham gia buổi yến tiệc, anh ta biết Tư Họa ở đâu. Càng biết rõ hơn, giờ phút này, cô nhất định đang ở cùng người đàn ông có tên Ngôn Tuyển đó.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp Ngôn Tuyển, lần đầu tiên nếm được mùi vị của sự đố kỵ. Vừa nghĩ tới dáng vẻ Tư Họa dựa vào trong lòng người đàn ông khác, làm nũng với người đó, anh ta sắp phát điên rồi.
Đợi đến khi lý trí khôi phục trở lại thì Hạ Diên Tiêu đã đứng trước cửa một căn phòng với số phòng xa lạ, gõ cửa.
Cánh cửa được mở ra, đứng trước mặt anh ta, chính là Ngôn Tuyển.
Người đàn ông khoanh hai tay, dựa vào cửa, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Hạ tiên sinh, đã muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?”
“Ngôn tiên sinh, những lúc như này, không cần phải nói những lời khách khí như vậy chứ nhỉ.” Anh ta thể hiện rõ là mình tới vì Tư Họa.
Ngôn Tuyển vừa định mở miệng thì trong phòng truyền tới một giọng nữ thánh thót: “Ngôn Tuyển, anh đang làm cái gì thế? Không nghe thấy sao? Còn không mau cầm quần áo vào cho em.”
*Tác giả có lời muốn nói: Hạ chó: Phụt máu.
(Trọng điểm: Tiểu Hy thật sự là bởi vì trước đây bị đụng trúng đầu nên suy nghĩ tương đối đơn giản)
(Nói rõ lần nữa, Tần Tục không phải là cp của Tiểu Hy, Tiểu Hy là người đi gây rắc rối cho anh ta.)