Trans: My
Beta: Yam
“Họa Họa, đến giờ này cậu vẫn chưa tan làm à?” Kha Giai Vân cầm bình giữ nhiệt đã thấy đáy đi lấy nửa cốc nước lọc, thấy Tư Họa vẫn còn ở đây.
Mấy ngày gần đây Tư Họa luôn ở lại phòng làm việc đến rất khuya, những người khác đã đi về hết, cô vẫn ngồi ở vị trí của mình tăng ca. Mặc dù đang làm bản thiết kế mới, nhưng cũng không gấp đến vậy mà?
“Cậu về trước đi, đợi lát nữa mình thu dọn đồ xong thì sẽ về.” Tư Họa ngẩng đầu trả lời một câu, ánh mắt lại một lần nữa liếc qua màn hình, tiếp tục ngẩn người nhìn trang máy tính đã bị khóa.
Từ khi biết đến sự tồn tại của Quý Anh, trong lòng cô luôn nặng nề, tựa như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến cho cả người không thở nổi.
Cô cố gắng nhớ lại từ lúc nào Hạ Diên Tiêu lại đột nhiên trở nên nhiệt tình với mình như vậy, hình như là vào ngày nhận được tin nhắn về nước từ Quý Anh.
Là không nỡ hay là áy náy bù đắp?
Lý trí nghiêng về cảm xúc, cô không thể cân bằng được, biết hôm nay Hạ Diên Tiêu sẽ trở về, ngược lại lại bắt đầu rút lui, không dám đối mặt với cái gọi là chân tướng.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn phải về nhà.
Màn đêm buông xuống, Tư Họa mới chậm chạp thu xếp lại bàn làm việc, mang theo túi xách rời khỏi công ty.
Khó có được, lần đầu tiên cô về nhà lại thấy Hạ Diên Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha đợi mình.
Ánh mắt nhìn quanh bốn phía, trong nhà rất yên tĩnh. Vú Tưởng không có ở đại sảnh, không có âm thanh của Coco, ngọn đèn sáng rực như đang chiếu xiên thẳng lên người anh, không thể nào bỏ qua sự tồn tại của người ấy.
Nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, bước chân của Tư Họa dần chậm lại, bước đi rất nhẹ nhàng.
Ngay khi chân phải của cô sắp bước lên bậc thang thì từ sau lưng đột nhiên có một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, giống như đang chất vấn: “Vì sao lại về muộn như vậy?”
“… Công việc cuối cùng có hơi bận rộn, tăng ca.” Nội dung của câu nói này dường như rất quen thuộc, chỉ là người kia sẽ nói ngắn gọn hơn một chút.
“Chỉ là một công việc, không cần khiến mình mệt mỏi như vậy, thiếu tiền cứ nói với anh.” Hạ Diên Tiêu từ sô pha đứng lên, sải bước đi về phía cầu thang, ý muốn cùng cô lên lầu.
“Ngày nào anh cũng bận rộn công việc, em chỉ mới tăng ca hai giờ, tính ra còn rất nhẹ nhàng.” Tư Họa thoáng quay người, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngước lên, hai mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
Hạ Diên Tiêu hơi nheo mắt, phản bác nói: “Nào có giống nhau.”
“Đều là sự nghiệp của bản thân, có gì không giống nhau?” Khóe môi Tư Họa hơi cong lên, trên mặt lộ ra ý cười, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.
Cô không giỏi ngụy trang, người bên cạnh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm trạng của cô chuyển biến, Hạ Diên Tiêu lại càng có thể phân biệt được nụ cười của cô khác hoàn toàn so với trước đây.
Dường như anhh còn chưa hiểu rõ về Tư Họa.
“Đã đưa Coco đi rồi.” Hạ Diên Tiêu đặt tay lên tay vịn của cầu thang, nhẹ nhàng gõ hai cái.
“Vì sao lại đưa đi?” Trong lòng Tư Họa có hơi kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy điều ấy nằm trong dự liệu.
“Không phải em hi vọng như vậy sao?” Ánh mắt u ám xẹt qua trên mặt cô gái, Hạ Diên Tiêu quơ cánh tay, bờ môi nhẹ nhàng nhếch lên.
“Em hi vọng…” Nghe thấy từ này, Tư Họa đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Kể từ lúc ban đầu khi em sợ mèo tới gần, cho tới sau này khi đã chấp nhận sống với một con mèo bất cứ lúc nào cũng có thể khiến mình bị dị ứng dưới một mái nhà, cũng đã là một năm rồi.”
Một năm, không phải một ngày, cũng không phải một tháng.
Từ sợ hãi thành thói quen, trong nhà vẫn luôn chuẩn bị sẵn thuốc dị ứng.
“Nếu như bởi vì em hy vọng, nên anh đưa nó đi, vậy tại sao lại là lúc này?” Tư Họa tiến lên một bước, gần như chống vào ngực anh, đôi mắt bình thản dần dần xuất hiện tia sáng sắc bén: “Rốt cuộc là em hi vọng, hay là anh chột dạ?”
“Vì sao anh phải chột dạ?”
Một người đàn ông từng trải, đã chứng kiến qua sóng to gió lớn có thể mặt không đổi sắc mà trả lời.
“Bởi vì Coco là Quý Anh tặng cho anh, cho nên, dù em bị dị ứng với mèo, anh cũng có thể nhắm mắt làm ngơ giữ nó bên người.” Ánh mắt Tư Họa nhìn thẳng vào anh, thay anh trả lời.
Ánh mắt Hạ Diên Tiêu chấn động, tạo thành một đường cong rất nhỏ, rất khó phát hiện.
Sau khi cô nói xong, hai người đồng thời im lặng. Nhìn nhau trong khoảng hơn nửa phút, Hạ Diên Tiêu nhẹ nhàng thở dài: “Em cũng biết rồi.”
“Quý Anh chỉ là quá khứ.” Hạ Diên Tiêu đứng yên tại chỗ, không hề né tránh ánh mắt nghi vấn của Tư Họa cũng, ngược lại chủ động xuất kích: “Đó là một đoạn tình cảm trước khi yêu em, cái này không tính là chuyện không thể tha thứ đúng không?”
“Đúng vậy.” Tư Họa chớp mắt.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, tựa như có thể cảm nhận được áp lực. Mũi chân Tư Họa nhẹ nhàng lui xuống một bước, không sợ hãi mà chất vấn: “Thế nhưng lúc trước, vì sao lại chọn em?”
Cô có thể không so đo với quá khứ của đối phương, nhưng nếu đoạn tình cảm này vừa mới bắt đầu đã không đơn thuần, thì cô không có cách nào thuyết phục bản thân coi như chưa có chuyện gì xảy ra được.
“Bây giờ truy cứu vấn đề này, có ý nghĩa gì sao?” Hạ Diên Tiêu không hiểu.
Rõ ràng chỉ là cô gái nhỏ mà anh chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn thấu, sao lại để tâm tới những chuyện vụn vặt này, tâm tình phức tạp khiến cho anh khó có thể đoán ra như vậy. Mọi việc anh làm gần đây đều hướng về cô, tại sao cô phải truy cứu quá khứ?
“Không trả lời được à?” Ánh mắt Tư Họa quật cường nhìn anh, muốn anh đưa ra đáp án.
“Anh chỉ cảm thấy không có ý nghĩa gì cả.” Hạ Diên Tiêu chủ động tiến tới, một tay khoác lên vai của cô, nhẹ nhàng dùng sức, sẽ không khiến cô cảm thấy đau, nhưng lại khiến cô cảm nhận được rõ sự tồn tại của người đàn ông.
“Nếu như anh không quên được quá khứ, cần gì phải cố chấp giữ em ở bên người?”
“Xoắn xuýt về sự tồn tại của Quý Anh chỉ khiến em thêm loạn, anh không có sở thích trái ôm phải ấp, chẳng lẽ em thà tin người khác cũng không chịu tin anh sao?”
“…” Tư Họa cắn môi, dưới sức ép của hàm răng, đôi môi đã tái nhợt.
Trong phút chốc, Tư Họa cảm thấy khó thở, bầu không khí ngưng tụ xung quanh khiến cô không thể nào thở nổi.
Ba năm, không phải một con số nhỏ.
Cô dành hết tâm huyết để mong chờ và khao khát, không thể nào bởi vì biết Hạ Diên Tiêu có bạn gái cũ mà sẵn sàng vứt bỏ anh. Nhưng những chân tướng kia dần dần hiện lên như một cái tát tát vào mặt cô, đau đớn nóng rát.
“Bất luận là em nghe ai nói cái gì, em chỉ cần nhớ kĩ một điều, hiện tại em mới là bạn gái của anh.” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô gái, Hạ Diên Tiêu cúi đầu, môi mỏng chạm vào tai cô, thấp giọng đầu độc: “Họa Họa, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?”
Đây là lần đầu tiên Hạ Diên Tiêu hạ mình xuống, dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói chuyện với cô. Tư Họa không đáp lại ngay lập tức, nhưng nội tâm đã dao động.
Sự trầm mặc muốn nói lại thôi lọt vào mắt của người đàn ông, khóe môi của anh nhẹ nhàng cong lên, ý cười lộ rõ: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi. Em chỉ cần nhớ rõ thân phận của mình, đừng để người ngoài dùng dăm ba câu quấy nhiễu.”
“Em có thể tin tưởng anh sao?” Tư Họa mở to mắt, khóe mắt khô khốc cay cay, hàm răng cắn chặt, không để cho nước mắt tuôn ra.
“Đương nhiên có thể.” Động tác của Hạ Diên Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, con ngươi màu đen thâm thúy giống như ẩn chứa tình ý.
Tư Họa nghiêng đầu sang một bên, không nhìn vào mắt anh nữa, trái tim trống trải chất chứa đầy mê mang và bất lực.
Vú Tưởng kịp thời xuất hiện, mang bữa tối đặc biệt chuẩn bị cho cô lên.
Bữa cơm này, Tư Họa cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nhíu lại, trong lòng vẫn khó chịu vô cùng.
Mà sau đó lại giống như trước kia, Hạ Diên Tiêu vào thư phòng làm việc, ai ở chỗ người nấy, hòa bình không tranh cãi.
Hạ Diên Tiêu ngồi ở thư phòng một lúc lâu, vú Tưởng bưng một ly sữa bò tới, đặt ở nơi đã được chỉ định rồi chuẩn bị rời đi.
Hạ Diên Tiêu cất tiếng gọi lại, hỏi: “Cô ấy đâu?”
Không chỉ tên điểm họ, nhưng mục tiêu rất rõ ràng.
“Tư tiểu thư đã nghỉ ngơi.” Vú Tưởng cung kính nói.
“À…” Khóe miệng phát ra tiếng nói nhẹ, Hạ Diên Tiêu khoát tay để bà lui xuống.
Khi làm việc anh thường có thói quen uống cà phê, từ khi Tư Họa đến đã chuyển thành sữa bò. Lúc trước khi Tư Họa ở nhà, nhất định sẽ tự mình đưa tới, mỗi lần đều đứng bên cạnh anh, bộ dạng không đành lòng quấy rầy lại không nỡ rời đi, ngoan ngoãn lại nghe lời.
Cô cho rằng anh đang tập trung chăm chú nhìn chằm chằm vào máy tính, nhưng thật ra, từng động tác nhỏ của Tư Họa ngồi ở bên cạnh đều bị anh nhìn thấy.
Xem ra, quả thực là giận dỗi rồi.
Một phút sau, ly sữa bò đã nhìn thấy đáy, Hạ Diên Tiêu đặt ly ở trên mặt bàn, cầm điện thoại lên, gọi điện.
Rất nhanh, âm thanh của Tần Tục trong điện thoại truyền tới: “Làm sao vậy? Cô gái nhỏ nhà cậu cãi nhau với cậu chưa?”
“…”
“Nhất định là cãi nhau rồi đúng không? Làm theo biện pháp tôi dạy có tác dụng không?” Giọng điệu trêu trọc, rõ ràng là thái độ xem trò vui.
“Sau đó?”
“… Ha ha ha, quả nhiên là có tác dụng!” Tần Tục dương dương đắc ý, tự biên tự diễn: “Không phải tôi khoác loác với cậu đâu, Tần Tục tôi tung hoành tình trường bao nhiêu năm, ánh mắt nhìn phụ nữ là số một đấy.”
“Phụ nữ ghen rất quan trọng, cô ấy càng ầm ĩ càng hung dữ thì càng quan tâm tới cậu. Với những cô gái nhỏ như Tư Họa, chỉ cần cậu nói nhiều vài lời ngon ngọt dỗ dành, cam đoan sẽ bị cậu mê hoặc đến đầu óc choáng váng, qua vài ngày sẽ quên chuyện này thôi.”
“Bớt nói nhảm đi.” Huyên thuyên nói nhảm một hồi, người đàn ông dần mất kiên nhẫn.
“Được, kế tiếp cậu cứ tiếp tục…” Thủ đoạn dỗ dành phụ nữ, Tần Tục thuận tay lôi ra: “Còn có một điều quan trọng nhất, nam nữ hoan ái, là việc tình thú nhất có thể gia tăng tình cảm nam nữ~”
Anh ta chỉ cho Hạ Diên Tiêu chiêu dỗ dành phụ nữ, không phải là vì muốn qua đó thỏa mãn cái đức tính xấu của mình. Để cho một người đàn ông nghiêm túc cao lãnh dùng lời ngon ngọt đi dỗ dành phụ nữ, thật đúng là làm khó anh ta rồi.
Chỉ là… Thế mà Hạ Diên Tiêu lại nguyện ý làm những việc này vì Tư Họa, loại đãi ngộ này còn tốt hơn nhiều so với Quý Anh lúc trước.
Tần Tục nhìn thấu chuyện nam nữ hoan ái. Khi Hạ Diên Tiêu coi Tư Họa là thế thân của Quý Anh, giữ cô ở bên người, chống lại những lời đồn đại ở bên ngoài, anh ta đã biết trước tình cảm của bọn họ không thể nào trở nên thuần túy.
Nhưng mà, anh ta nhìn Tư Họa còn thuận mắt hơn Quý Anh, cũng vui vẻ bày chiêu cho anh em.
Dù sao thì, ai lại không thích một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại đơn thuần chứ?
Tần Tục mỉm cười, tắt điện thoại di động, trở lại phòng ngủ ở khách sạn, mỹ nhân trùm khăn tắm bên cạnh liền nhào tới.
So với linh hồn tương giao, anh ta càng thích thân thể dung hợp hơn.
*
Xử lý xong công việc, Hạ Diên Tiêu tắt máy tính đi, tự mình thu dọn ly. Anh mang đi, bảo vú Tưởng đun thêm một ly sữa bò nữa.
Hạ Diên Tiêu đứng trên sân thượng, châm một điếu thuốc.
Tối nay không có trăng, ngoài cửa sổ tối đen như mực, gió đêm thổi vào cửa sổ sát đất khiến cho rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa, âm thanh xào xạc giống như sắp mưa.
Trước khi Quý Anh trở về, anh thật sự không cách nào quên được. Dù sao năm đó hai người chia tay là do người ngoài quấy nhiễu, chứ không phải do tình cảm tan vỡ.
Chỉ có điều, lòng người dễ đổi, năm năm đủ để anh quen với sự tồn tại của một người khác. Quý Anh trở về, ngược lại đã lấy đi phần không cam lòng kia của anh.
Hiện tại Quý Anh không giống lúc trước, anh có thể phân biệt được người phụ nữ nào càng hợp ý mình hơn.
Với tư cách là một thương nhân có trình độ, tất cả đều lấy lợi ích làm chủ, khi đưa ra sự lựa chọn, lý trí vẫn luôn lấn át cảm xúc. Bây giờ đối mặt với Tư Họa thoải mái hơn là ở bên cạnh Quý Anh, tất nhiên anh sẽ chọn người đến sau.
Công bằng mà nói, mặc dù động cơ lúc đầu của anh không đơn thuần, nhưng ít nhất mấy năm qua anh không làm gì có lỗi với Tư Họa. Cho dù là cuộc sống vật chất hay thân phận địa vị, anh đều cho Tư Họa đầy đủ thể diện.
Cho dù có một ngày nào đó phải chia tay, cũng không phải là do Tư Họa định đoạt! Ít nhất khi anh vẫn còn hứng thú với Tư Họa, mọi chuyện đều phải tiến hành theo kế hoạch của anh.
“Hạ tiên sinh, sữa bò đã chuẩn bị xong.”
“Ừ.”
Hạ Diên Tiêu nhận lấy ly sữa bò, tự mình mang lên lầu, đi vào phòng của Tư Họa.