Cảm xúc trên cổ tay và bên hông đồng thời biến mất, Khương Dư Miên ngẩng đầu nhìn lên, đụng vào một đôi mắt sâu thăm thẳm.
Khẽ dời tầm mắt, Khương Dư Miên nhìn thấy rõ khuôn mặt cực kỳ xuất chúng kia.
Người đàn ông có sống mũi cao, xương quai hàm sắc bén, trông vô cùng hoàn mỹ. Đôi môi mỏng khẽ cong lên như thể đang mỉm cười nhưng vẫn rất lạnh lùng.
Khoảng cách giữa hai người nới rộng ra, người đàn ông đứng thẳng bên cạnh cô, ngón tay vuốt ve mép áo sơ mi phẳng phiu sạch sẽ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất cao quý bẩm sinh.
“Anh cả.” Lục Tập không ngờ mình chỉ tiện tay túm một cái lại khiến Khương Dư Miên đập tay vào lan can, càng không ngờ anh cả Lục Yến Thần bỗng nhiên trở về, nhìn thấy cảnh tượng này.
Cậu ta muốn giải thích rằng tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là ngoài ý muốn, nhưng khi nhìn vào ánh mắt rõ ràng của Lục Yến Thần, những gì cậu ta muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Xin lỗi em ấy đi.” Tầm mắt của Lục Yến Thần chuyển từ trên người Khương Dư Miên qua Lục Tập đang đứng đờ ra.
Anh không hỏi rõ nguyên nhân đã đưa ra quyết định khiến tâm lý phản nghịch của Lục Tập nổi dậy, cậu ta cao giọng chất vấn: “Anh cả, anh biết cậu ta là ai không? Tự nhiên ông nội đưa người này về nhà, lại không chịu nói thân phận của cậu ta, chuyện này chắc chắn có vấn đề!”
Mấy câu này thật sự rất ấu trĩ.
Lục Yến Thần nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, hiển nhiên không muốn cãi nhau với cậu ta: “Đến từ đường úp mặt vào tường, trước khi mặt trời lặn không được ra ngoài.”
Trong cái nhà này, Lục Tập có thể ầm ĩ với ông nội, nhưng lại không dám làm trái lời của Lục Yến Thần.
Mọi chuyện phát triển đến bước này, cậu ta thật sự không chiếm lý, Lục Tập giận dữ xoay người, khi rời đi còn không cam lòng trừng Khương Dư Miên một cái.
Cảm giác đau đớn dữ dội trên cánh tay trái không ngừng truyền tới, Khương Dư Miên cúi đầu, bàn tay phải nắm chặt, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng săn sóc: “Dọa em sợ rồi à?”
Ngữ khí bình thản làm dịu đi nỗi lo lắng bất an trong lòng Khương Dư Miên, cô khẽ lắc đầu, nghe thấy anh nói: “Đi theo anh.”
Khương Dư Miên ngoan ngoãn đi theo anh.
Lục Yến Thần đi đằng trước, Khương Dư Miên đi cách anh khoảng nửa bước chân.
Chiếc áo sơ mi màu trắng đung đưa trước mắt, Khương Dư Miên nhìn bóng dáng kia, bỗng nhiên cảm thấy cảm giác đau đớn trên tay đã đỡ đi nhiều.
Cách một tháng, cuối cùng cô cũng gặp lại anh.
Hai tháng trước, người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh lại trong bệnh viện chính là Lục Yến Thần, sau khi xuất viện cô ở tại biệt thự Thanh Sơn, đó là nơi ở của Lục Yến Thần.
Sau đó anh lại đi công tác chừng mười ngày nửa tháng, cô nghe thím Đàm nói anh từng quay về lấy đồ một lần, đáng tiếc lúc ấy cô đã ngủ rồi nên không biết.
Lần nữa gặp lại chính là ngày hôm nay.
Lục Yến Thần đưa khăn bông và đá viên cho cô: “Em tự làm nhé?”
Khương Dư Miên duỗi tay nhận lấy, chườm đá bọc trong khăn bông vào chỗ ửng đỏ, cô không khỏi xuýt xoa một tiếng, mày cũng nhíu chặt lại.
Dường như nhận ra để một cô gái yếu ớt như cô tự xử lý vết thương thì có hơi tàn nhẫn, Lục Yến Thần chủ động đến gần: “Anh giúp em nhé?”
Khương Dư Miên mím môi theo bản năng, khăn bông khẽ nhấc lên, rời khỏi vùng ửng đỏ.
Lục Yến Thần nâng cánh tay mảnh khảnh của cô gái lên, khăn chườm từ từ di chuyển trên vùng da bị bầm để làn da dần dần thích ứng với nhiệt độ của đá lạnh: “Nếu đau thì cứ nói ra.”
Khương Dư Miên đáp lại anh bằng sự im lặng.
“Vẫn không muốn nói chuyện sao?” Anh hỏi.
Khương Dư Miên cắn môi, nhưng cũng không muốn gật đầu.
Như vậy khiến cô trông thật yếu đuối, mặc dù đó chính là sự thật.
Bị anh hỏi vậy, cô có hơi căng thẳng, Lục Yến Thần cười nói: “Đừng vội.”
Anh vừa dứt lời, khăn chườm cũng rời khỏi tay cô.
Nửa viên đá lạnh còn thừa bị ném vào chậu nước chờ tan ra, Khương Dư Miên đi theo anh như cái đuôi, Lục Yến Thần đi cất khăn, vừa quay đầu lại thì suýt nữa đụng phải một cái đầu tròn xoe.
Khương Dư Miên đỡ trán, lùi về phía sau mấy bước nhỏ. Cô giống như một chú chim yếu ớt, chỉ cần có một chút động tĩnh sẽ bị dọa sợ.
Điều này khiến Lục Yến Thần nhớ lại hai tháng trước, khi Khương Dư Miên vừa tỉnh lại. Cô bài xích bệnh viện, lại nhát gan, thường trốn vào góc nào đó, nhất định phải đợi anh dỗ thì mới chịu ra.
Lục Yến Thần nhướng mày hỏi cô: “Em có định giải đề không?”
Khương Dư Miên bỗng ngẩng đầu, dưới ánh đèn, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh.
Lục Yến Thần luôn thông minh như vậy, lúc nào cũng có thể hiểu cô.
Cô đi theo Lục Yến Thần lên tầng hai.
Tầng hai rất rộng, không chỉ có phòng ngủ, bây giờ Khương Dư Miên mới phát hiện, giữa phòng ngủ của cô và Lục Yến Thần có một phòng sách chiếm diện tích không nhỏ.
Đèn chùm mây tre đan kiểu Trung Quốc treo trên trần nhà, giá sách làm bằng gỗ đàn hương sẫm màu cao đến tận trần nhà. Đưa mắt nhìn quanh, dường như mỗi ngăn đều đặt những quyển sách lớn nhỏ không đồng nhất, dường như chủ nhân của phòng sách này nghiên cứu rất nhiều.
Trong biệt thự Thanh Sơn cũng có một phòng sách lớn thế này, đáng tiếc cô chưa từng được vào.
Khương Dư Miên tò mò đánh giá xung quanh, mãi cho tới khi Lục Yến Thần gọi cô: “Lại đây.”
Màn hình máy tính đã sáng lên, Lục Yến Thần in một đề Toán ra rồi chỉ vào ghế dựa bên cạnh mình: “Em ngồi đi.”
Chỉ dẫn rõ ràng khiến Khương Dư Miên dễ dàng tiếp thu, cô ngồi xuống ghế, nhận được mấy tờ giấy A4. Một tập giấy là đề bài, còn lại là giấy nháp.
Trên bàn có bút, Khương Dư Miên nhìn chằm chằm nhưng lại không lấy, mãi cho tới khi Lục Yến Thần búng tay một cái trước mặt cô: “Thả lỏng đi.”
Cô gái nhỏ ngồi nghiêm chỉnh cầm bút lên, bắt đầu đắm chìm vào đề toán từ khi nhìn thấy con số đầu tiên.
Lúc cô đang chìm vào thế giới của mình, dáng vẻ của cô đã thay đổi. Cô nghiêm túc, chuyên chú, ánh mắt sắc bén nắm bắt chính xác những thông tin quan trọng được ẩn giấu trong các câu chữ, không hề nhìn thấy sự nhát gan yếu đuối.
Khương Dư Miên vô cùng thông minh, trước khi thi Đại học, cô luôn giành được hạng nhất toàn trường trong các kỳ thi thử, cô rất nhạy cảm với các con số, giải những bài toán khó là hứng thú lớn nhất trước mắt của cô. Đáng tiếc rằng buổi sáng hôm thi Đại học, cô lại vô cớ biến mất, bỏ lỡ thời gian thi.
Điện thoại rung lên, Lục Yến Thần phát hiện trước, anh đứng dậy đi về phía ban công.
Cửa sổ sát đất đóng lại, ngăn cách âm thanh trong phòng và ngoài phòng.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói khàn khàn xa lạ: “Tổng giám đốc Lục, tôi đã điều tra được những gì anh yêu cầu rồi. Chuyện khác thường duy nhất trước ngày thi Đại học là hình như Khương Dư Miên từng tiếp xúc với một tên lưu manh, người nọ đã bị bắt vào tù vì phạm tội.”
Vào tù?
Lục Yến Thần nâng tay gõ nhẹ lên bàn, giọng nói trầm lạnh: “Tội gì?”
Người nọ thoáng do dự rồi mới nói: “…Xâm hại trẻ vị thành niên.”
Tiếng trò chuyện đứt quãng, Lục Yến Thần đứng ngoài ban công quay đầu lại nhìn, Khương Dư Miên ngồi trước bàn làm việc, đưa lưng về phía anh, dáng người đơn bạc yếu ớt như tờ giấy, dễ gấp dễ xé.
Hai tháng trước, ông cụ Lục nhớ ra cháu gái của bạn cũ sắp thi Đại học, phái người đi hỏi thăm tình hình, lại phát hiện Khương Dư Miên bỗng nhiên mất tích vào buổi sáng ngày thi.
Ông cụ Lục đang ở nước ngoài gọi về cho cháu trai, Lục Yến Thần lập tức báo cảnh sát.
Phải mất rất nhiều thời gian để xác định phương hướng, khi tìm được Khương Dư Miên, trên đồng phục và giày của cô chỉ toàn là máu.
Cảnh sát tìm được một nhà máy bỏ hoang cách chỗ tìm được cô khoảng một kilomet, vết máu và dây thừng lưu lại ở hiện trường nói cho mọi người biết rằng nơi này từng xảy ra vụ bắt cóc, tất cả mọi người không biết Khương Dư Miên đã trải qua những gì, cũng không biết cô trốn khỏi đó bằng cách nào.
Kết quả kiểm tra cuối cùng của bệnh viện cho thấy Khương Dư Miên chỉ bị chấn thương nhẹ, xem như trong cái rủi có cái may.
Mọi người đều đang đợi đương sự tỉnh lại, kết quả khi Khương Dư Miên tỉnh lại, cô lại không nói lấy một lời, nhắc tới buổi sáng thi Đại học kia là cô lập tức ôm đầu, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Khi sốt ruột, thậm chí cô còn thét chói tai, cảnh sát không thể thu thập được gì.
Cô sợ ánh mắt đổ dồn về phía mình của mọi người, thường cuộn tròn vào một góc, không muốn giao lưu với người khác. Khi đó chỉ có một người có thể tới gần cô, chính là Lục Yến Thần đã đưa cô tới bệnh viện.
Khoảng nửa tháng sau, Lục Yến Thần bóng gió dẫn dắt đề tài chuyển đến sự kiện kia, Khương Dư Miên mê mang nhìn chằm chằm anh một lúc lâu rồi chậm chạp lắc đầu.
Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về khoảng thời gian kia, khi nhắc tới chỉ còn cảm nhận được nỗi sỡ.
Bác sĩ nói là vì đoạn ký ức kia khiến tâm lý của cô bị tổn thương nặng nề, não bộ tự động bật chế độ tự vệ, lựa chọn quên đi.
Cảnh sát bắt đầu điều tra chân tướng từ những người xung quanh, giáo viên và bạn bè đều nói: “Khương Dư Miên là một học sinh vô cũng trầm tính.”
Cuộc sống của Khương Dư Miên vô cùng đơn giản, chỉ có hai điểm đến là nhà và trường học.
Ngoại trừ có thành tích học tập tốt, thường được giáo viên khen ngợi, Khương Dư Miên không khác gì một người tàng hình.
Ngày nào cô cũng đi học đúng giờ, cũng không về sớm, là trò ngoan trong mắt giáo viên. Cô không thích kết bạn với người khác, lúc nào cũng chỉ một thân một mình, các học sinh khác cảm thấy cô có tính cách quái gở.
Về phần gia đình, sau khi bố mẹ và ông nội của Khương Dư Miên qua đời, cô sống cùng cậu mợ. Người thân duy nhất về mặt pháp luật trở thành người giám hộ, nhưng lại không để tâm đến cuộc sống của cô, về tình hình của Khương Dư Miên, hỏi họ ba câu thì cả ba câu đều không biết, vậy nên ông cụ mới nảy ra ý định đưa Khương Dư Miên tới nhà họ Lục.
Những người có khả năng tiếp xúc nhiều với Khương Dư Miên nhất cũng không thể cung cấp manh mối có ích, tiến độ phá án của cảnh sát rất chậm. Bây giờ Khương Dư Miên được nhà họ Lục che chở, nhà họ Lục sẽ không bao giờ từ bỏ.
“Tìm một cái cớ đi thăm dò người kia.”
“Được.”
Ngoài ban công, chiếc zippo sáng lên ánh lửa, người đàn ông dựa vào ban công hút thuốc.
Ngọn lửa màu cam ánh lên trong mắt anh, nhưng cũng không che được sự lạnh lẽo đang lan tràn.
“Cộc cộc…”
Cửa sổ sát đất bỗng bị người ta gõ vang, cô gái nhỏ cầm giấy bút đứng trước cửa.
Người đàn ông ngẩng đầu, sự lạnh lùng trong mắt biến mất.
Anh cười rộ lên, lặng lẽ dập thuốc.
Lục Yến Thần ra hiệu đợi một lát qua cửa sổ sát đất, Khương Dư Miên ngầm hiểu, quay lại chỗ ngồi.
Vừa rồi cô bỗng phát hiện không thấy Lục Yến Thần đâu cả nên có hơi hoảng hốt, thấy anh đứng ngoài ban công, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, Lục Yến Thần lại tiến vào từ cửa phòng sách, áo sơ mi màu trắng đã biến thành áo sơ mi màu đen, cổ áo hơi mở, trong vẻ lười biếng toát ra vẻ cấm dục.
Không biết vì sao anh lại thay quần áo chỉ trong thời gian ngắn như vậy, nhưng mà…
Trông thật đẹp.
Khương Dư Miên dành cả buổi chiều để làm đề toán, mãi cho tới khi thím Đàm tới giục cô xuống ăn cơm.
Buổi trưa chỉ có cô và ông cụ Lục, buổi tối có thêm Lục Yến Thần, Lục Tập vốn bị Lục Yến Thần phạt đến lúc chạng vạng chẳng biết đã đi đâu.
Sau khi ăn xong, Khương Dư Miên thấy Lục Yến Thần sử dụng máy tính trong phòng sách, không biết anh đang bận chuyện gì, cô sợ quấy rầy đến anh nên mang đề thi về phòng tự làm tiếp, một tiếng sau cuối cùng cũng làm xong bài toán cuối cùng.
Nhìn đề thi được lấp đầy đáp án, khóe miệng của cô gái nhỏ cong nhẹ.
Cô đứng lên, muốn nhanh chóng đưa cho người nọ nhìn, mở cửa ra, cô nhìn thấy Lục Yến Thần xoay người rời khỏi phòng sách, đi xuống tầng.
Khương Dư Miên lặng lẽ đi theo phía sau, mãi cho tới khi thấy Lục Yến Thần muốn ra khỏi nhà, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà chạy lên.
Bỗng bị cản đường, Lục Yến Thần khẽ nhướng mày nhìn cô gái nhỏ.
Khương Dư Miên cầm tờ giấy thi, kê lên lòng bàn tay viết nhanh mấy chữ rồi giơ lên cho anh nhìn: [Anh phải đi rồi sao?]
Lục Yến Thần cuối cùng cũng nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng vậy, anh phải đi rồi. Nhưng em có thể chụp lại rồi gửi cho anh, lát nữa anh sẽ xem giúp em.”
Anh cho rằng Khương Dư Miên muốn kiểm tra đáp án.
Khương Dư Miên nắm chặt bút, ánh sáng trong mắt dần mờ đi, muốn giữ anh lại nhưng lại không mở miệng được.
Cô gái nhỏ lẳng lặng đứng đó, dáng người gầy yếu trông cực kỳ mỏng manh, điều này khiến Lục Yến Thần nhớ tới mấy ngày cô ở bệnh viện luôn thích trốn vào một góc như thể bị cả thế giới vứt bỏ.
Cô quá yếu ớt, chỉ hơi bất cẩn là sẽ vỡ nát.
Lục Yến Thần híp mắt, đúng lúc nhìn thấy thím Đàm bưng một ly sữa nóng đi ra từ phòng bếp.
“Thím Đàm.” Lục Yến Thần ra hiệu cho bà đi qua.
Thím Đàm không hiểu hai người đứng ở cửa làm gì, chỉ thấy Lục Yến Thần xoa xoa đầu Khương Dư Miên.
Khương Dư Miên ngẩng đầu, trong mắt xuất hiện ánh sáng, chỉ nhớ lời cuối cùng Lục Yến Thần nói với cô.
“Uống nhiều sữa bò cho cao.”
Lục Yến Thần đi rồi, Khương Dư Miên khoa tay múa chân trước gương toàn thân một lúc lâu, hết giơ tay rồi lại nhón chân.
Nhớ lại, hình như cô chỉ mới cao đến bả vai của Lục Yến Thần?
Không lâu sau, Khương Dư Miên chạy vào phòng bếp, đứng im một lúc lâu, lúng túng vặn ngón tay rồi cầm tờ giấy đã viết xong đưa cho thím Đàm nhìn: [Cháu có thể, uống thêm một ly sữa bò nữa được không?]
“Miên Miên, cháu muốn cái gì thì cứ mạnh dạn nói ra.” Thím Đàm đơn thuần cho rằng cô muốn uống tiếp nên hâm cho cô một ly nữa.
Khương Dư Miên uống hết sạch, lúc này mới cảm thấy hài lòng.
Cô sắp xếp lại mấy tấm ảnh chụp bài làm, phát hiện thiếu một tờ giấy nháp. Tìm trong phòng ngủ không thấy đâu, Khương Dư Miên quay lại phòng sách, quả nhiên là ở đây.
Cô duỗi tay ra lấy, bỗng nhiên bị hấp dẫn bởi một chiếc zippo đặt trên bàn.
Không cần nghĩ cũng biết đây là đồ của ai làm rơi.
Khương Dư Miên cầm nó lên, vỏ kim loại màu vàng trông khiêm tốn mà sang trọng, trên bề mặt được khắc hình một con sói cao ngạo.
Sói?
Khương Dư Miên nhớ lại bóng dáng của người nọ, anh vẫn luôn mỉm cười, khi nói chuyện cũng rất dịu dàng, hoàn toàn không giống loài sói hung ác.
Nhưng đây là đồ của anh, thế nào cũng tốt.
Lòng bàn tay vuốt ve nhè nhẹ, mặt kim loại lạnh lẽo nhiễm nhiệt độ của cơ thể, Khương Dư Miên khẽ khép ngón tay lại.
Không ngờ cảnh tượng này lại bị người ta nhìn thấy.
Lục Tập sắp chết đói rồi.
Trước đó bị anh cả phạt úp mặt vào tường không nói, sau đó ông nội biết nguyên nhân chuyện này, cậu ta còn bị phạt lâu hơn, ngay cả bữa tối cũng không được ăn.
Cậu ta không biết ông nội và anh cả bị làm sao, chỉ vì một người ngoài mà không thèm quan tâm tới cháu trai ruột, em trai ruột.
Ông nội bất thình lình đưa Khương Dư Miên về nhà, vốn dĩ cậu ta định tìm anh cả hỏi cho rõ ràng, còn chưa tới gần đã phát hiện cửa phòng sách đang rộng mở.
Lục Tập lập tức dừng bước.
Xuyên qua khe cửa, cậu ta nhìn thấy Khương Dư Miên cầm chiếc zippo màu vàng trên bàn lên bỏ vào túi của mình.
Ánh mắt Lục Tập chắc chắn.
Thế mà cô ta lại trộm đồ!